Ngạo Mạn

Chương 37: Muốn yêu đương nghiêm túc



Ý chí của Phương Bạch Cảnh tan tác, không nghe rõ Phó Phong nói cái gì, chỉ cảm thấy nước mắt không ngừng tuôn rơi. Đến khi kết thúc, bị Phó Phong ôm vào trong lòng, cậu mới nghe rõ vừa rồi Phó Phong nói cái gì.

“Có phài em không muốn kết hôn với tôi không?”

Mũi Phương Bạch Cảnh vẫn còn đỏ, cậu chôn mặt vào hõm vai Phó Phong, rốt cuộc cũng phản ứng lại.

Cậu còn chưa lấy lại tinh thần từ trong cơn choáng váng mãnh liệt, chỉ ngỡ ngàng “À” một tiếng.

Lúc này luôn luôn là thời điểm Phương Bạch Cảnh nghe lời nhất, sương mù trong mắt mới vừa tan, đôi mắt nâng lên nhìn lại lóng lánh, tựa như Hắc diệu thạch thượng hạng như trước.

Phó Phong không nhịn nổi, cúi đầu hạ một nụ hôn lên mí mắt Phương Bạch Cảnh, đầu mũi y chạm vào mũi Phương Bạch Cảnh, lặp lại lần nữa hỏi: “Dương Dương, kết hôn với anh được không?”

Cuộc hôn nhân giả tạo của cha mẹ sừng sững trước mắt Phó Phong, trước lúc mười tám tuổi, Phó Phong luôn cho rằng bản thân cả đời này sẽ không kết hôn, ngay là liên hôn thương mại cũng không.

Nhưng y đã gặp được Phương Bạch Cảnh, ý niệm không muốn kết hôn biến thành rất muốn kết hôn, rất muốn kết hôn với Phương Bạch Cảnh.

Con người luôn luôn có lòng tham, ban đầu y chỉ muốn Phương Bạch Cảnh có thể ở bên mình, sau đó lại hy vọng Phương Bạch Cảnh thích mình, hiện tại y lại muốn Phương Bạch Cảnh kết hôn cùng mình.

Lần này Phương Bạch Cảnh rốt cuộc cũng hiểu rõ tình trạng, cậu sửng sốt, theo bản năng khước từ: “Em không muốn.”

Cậu mới hai mươi mốt tuổi, cho đến hiện tại, trong đầu Phương Bạch Cảnh căn bản chưa từng xuất hiện khái niệm kết hôn này, cậu thậm chí còn chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình kết hôn.

Bàn tay Phó Phong đặt lên gáy cậu, chỉ nhẹ nhàng cọ sát, trong lòng Phương Bạch Cảnh căng thẳng, cậu lại nghĩ đến câu hỏi ban đầu của Phó Phong ——”Có phải em không muốn kết hôn với anh không?”

Y ở trước mặt Phương Bạch Cảnh luôn không giống với khi đối mặt những người khác. Phương Bạch Cảnh thậm chí cảm thấy lúc đối diện cậu Phó Phong có đôi khi có chút dè dặt, sự cẩn thận này khó lòng phát hiện, nhưng dường như vẫn luôn tồn tại.

Loại cảm giác này rất mơ hồ, Phương Bạch Cảnh cũng không quá tin tưởng, nhưng dừng giây lát, cậu nhỏ giọng giải thích nói: “Chúng ta mới bên nhau hơn nửa năm...... Nói điều này có phải quá vội không?”

Phó Phong lại nói: “Chúng ta đều đã gặp cha mẹ rồi.”

Theo sự lý giải của Phó Phong, đây đã là bước cuối trước khi kết hôn rồi.

Hiện giờ Phương Bạch Cảnh còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý kết hôn với Phó Phong, cậu cảm thấy bản thân xem như mới chính thức yêu đương với Phó Phong chưa được bao lâu, nhắc đến chuyện kết hôn quả thật là quá sớm.

Cậu kiếm cớ nói: “...... Em còn chưa gặp cha anh.”

“Em muốn gặp hả?” Phó Phong hơi nhíu mày, “Kỳ thật cũng có thể gặp.”

“Không cần đâu!” Phương Bạch Cảnh nói, “Em cảm giác cha anh sẽ làm thịt em mất.”

“Có anh ở đó, ông ta không dám đâu.”

“......”

Phó Phong đối mắt với cậu, giọng điệu bình tĩnh hỏi: “Có phải là không muốn kết hôn với anh không?”

“......”

Phương Bạch Cảnh yên lặng triệt để, suy nghĩ trong lòng cậu bị Phó Phong chọc trúng, hiện tại cậu còn bị Phó Phong ôm vào trong lòng.

Cậu không cất tiếng trả lời, ghé sát lại hôn lên môi Phó Phong.

“Phương Bạch Cảnh.” Phó Phong gọi liền cả họ lẫn tên, “Em lại chột dạ rồi.”

“Vậy anh muốn em phải làm sao đây?” Phương Bạch Cảnh đột nhiên ngửa bài mặc kệ, “Anh có thể dùng tư duy của người bình thường để cân nhắc vấn đề hay không? Hiện tại hai ta kết hôn căn bản là chưa thích hợp!”

Cậu cùng Phó Phong căn bản là hai mảnh ghép không quá khớp, bây giờ vẫn còn trong quá trình mài giũa, sao có khả năng kết hôn chứ?

Phương Bạch Cảnh cảm thấy kết hôn là chuyện cực kỳ trịnh trọng, hoàn toàn không nên mở miệng nói tùy tiện. Cậu cũng không hiểu nổi, ngày thường Phó Phong xử lý công việc đều là lý tính lớn hơn cảm tính, vì sao tại chuyện này lại luôn kích động như vậy.

“Dẫu chúng ta có ra nước ngoài đăng ký, kỳ thật cũng không có tác dụng thực tế gì mấy.....,ngộ nhỡ có một ngày chia tay, căn bản ——”

Phương Bạch Cảnh còn chưa nói hết câu, miệng cậu đã bị Phó Phong chặn kín, cậu trừng mắt nhìn Phó Phong.

Phó Phong rũ mắt nói: “Chúng ta sẽ không chia tay.”

Y buông lỏng bàn tay trên môi Phương Bạch Cảnh, lặp lại nói: “Chúng ta sẽ không chia tay.”

Ánh mắt Phó Phong thoạt nhìn có chút nguy hiểm, Phương Bạch Cảnh gắng gượng nói: “Thế...... Ngộ nhỡ ngày nào đó anh không thích em nữa thì sao?”

“Không đâu.” Phó Phong nhìn khóa vào cậu, con ngươi thâm sâu tựa lòng giếng cổ, “Anh thích em suốt bảy năm, vì sao lại không thích nữa chứ?”

Môi Phương Bạch Cảnh khẽ hé, Phó Phong lại vươn tay chặn kín miệng cậu lại, nhẹ nhàng nói: “Người khác yêu thích như thế nào anh không biết, có thể yêu thích một người bao lâu anh cũng chẳng rõ. nhưng điều duy nhất anh có thể đảm bảo chính là, anh sẽ yêu em thật lâu thật lâu.”

Y cũng không nói là cả cuộc đời, bởi vì Phó Phong cảm thấy y còn thích Phương Bạch Cảnh dài hơn cả một cuộc đời.

Phương Bạch Cảnh khó khăn lắm mới giẫy dụa khỏi lòng bàn tay của Phó Phong, bởi vì hô hấp không thông thuận, tiếng thở dốc của cậu có chút nặng: “Nhưng mà em......”

“Anh biết em cảm thấy anh thích em nhiều hơn là em thích anh, phải không?” Phó Phong đoán được Phương Bạch Cảnh muốn nói gì, “Không sao cả, anh cũng sẽ không để tâm.”

Chuyện khó làm nhất trong tình yêu chính là sự công bằng, hiện giờ y có thể ở bên Phương Bạch Cảnh, y liền cảm thấy tất cả đều đúng đắn.

Phó Phong bất chợt đưa tay tắt đèn, bọn họ lăn lộn đến quá khuya, hiện tại đã gần rạng sáng.

“...... Phó Phong.” Phương Bạch Cảnh do dự mở miệng hỏi, “Anh giận à?”

Không khí yên tĩnh vài giây, Phó Phong mới cho cậu đáp án.

——”Không hề.”

Đêm nay Phương Bạch Cảnh ngủ trong cơn lo sợ bất an, cậu luôn cảm thấy như mình đã phụ lòng Phó Phong, cho nên trong lòng như thể có tảng đá đè lên.

Cậu không biết phải đối mặt Phó Phong như thế nào, cho nên buổi sáng dù nghe được động tĩnh của y, cậu cũng nhắm chặt mắt giả bộ ngủ.

Giả vờ chán chê, Phương Bạch Cảnh cuối cùng thành ngủ thật, mãi cho đến khi bị tiếng chuông vang dội bên cạnh đánh thức.

“Bạch Cảnh, tỉnh chưa?” Âm thanh của chị Thái vẫn như mọi ngày, “Đạo diễn gọi điện thoại cho chị, em nhận được vai nam chính đi thử lần trước rồi.”

“Em qua rồi á?”

Nhận được vai diễn mình thích, Phương Bạch Cảnh vốn nên cảm thấy hưng phấn, nhưng hiện tại cậu lại phát hiện bản thân không có tâm trạng gì.

“Ừ, qua rồi.” Ngược lại là chị Thái rất vui vẻ, “Đúng rồi, nhớ chuyển tiếp weibo bộ phim truyền hình em quay cùng Trần Vận đấy.”

“Dạ.”

Chị Thái hỏi: “Tâm trạng không tốt à? Sao nói chuyện chẳng có sức lực gì thế.”

“......” Phương Bạch Cảnh cũng không nói nổi tâm trạng mình rốt cuộc có tốt hay không, chỉ thuận miệng lấy cớ nói, “Không sao, mới vừa tỉnh ngủ thôi ạ.”

Cật ngắt điện thoại, mở ID weibo đã lâu chưa đăng gì ra. Weibo của Phương Bạch Cảnh vẫn luôn do cậu quản lý, cậu trực tiếp @weibo của đoàn phim vào.

Bên trong đều là ảnh hậu trường của cậu, mà tấm ở trung tâm, là cảnh diễn trước khi hết vai của Phương Bạch Cảnh, cũng là đoạn cậu cam tâm tình nguyện mất mạng vì nữ chính.

Thời điểm quay cảnh này cậu đã suy nghĩ điều gì?

Phương Bạch Cảnh nghĩ, khi đó cậu đã ngẫm nghĩ, thật sự sẽ có người yêu một người đến vậy sao?

Không biết vì sao, Phương Bạch Cảnh bỗng nhiên cảm thấy lồng ngực mình có chút khó chịu, giống như có chút ưu tư nhỏ bé kỳ diệu chặn đứng trong lòng cậu.

Người đầu tiên cậu nghĩ đến vậy mà lại là Phó Phong, Phó Phong dường như sẵn lòng làm tất cả vì cậu.

Tình cảm của Phương Bạch Cảnh đối với Phó Phong vẫn luôn biến đổi. Ban đầu khi mới ở bên Phó Phong, quả thật là không cam tâm, nhưng Phó Phong cũng chưa từng làm ra hành động nào tổn thương đến cậu cả.

Từ lúc bắt đầu đến bây giờ, vẫn luôn như thế.

Mà sau khi cậu dần dần tiếp nhận Phó Phong, cũng từng chút một thích Phó Phong. Thói quen là một thứ rất kinh khủng, chỉ trong thời gian một tháng ngắn ngủi, Phương Bạch Cảnh cũng đã quen cảm giác ở bên Phó Phong.

Phó Phong chăm sóc cậu từng li từng tý, Phương Bạch Cảnh cảm thấy với tính cách của bản thân, nếu lại được Phó Phong chiều chuộng một thời gian, cậu thật sự có khả năng tiến đến trình độ coi trời bằng vung.

Trong chớp mắt ngắn ngủi, trong đầu Phương Bạch Cảnh thế nhưng hiện lên một ý tưởng.

—— mẹ nó, hay dứt khoát kết hôn luôn đi?

Phương Bạch Cảnh bị chính ý tưởng của mình làm hoảng sợ, dứt khoát đứng dậy thay quần áo, đội mũ đeo khẩu trang, đến thời điểm Phương Bạch Cảnh ngồi vào ghế lái lại có chút do dự.

Cậu ngồi ngẩn một mình bên trong suốt mười phút, thời tiết đã bắt đầu vào đông, Phương Bạch Cảnh không bật điều hòa, ngồi một hồi liền cảm giác tay chân lạnh lẽo.

Phương Bạch Cảnh vẫn quyết định gọi điện thoại cho trợ lý của Phó Phong, cậu đã có số điện thoại của trợ lý từ sớm, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Phương Bạch Cảnh chủ động liên hệ anh.

“Xin chào, một lát nữa tôi sẽ đến tìm Phó Phong, có thể làm phiền anh báo trước với lễ tân một tiếng không?”

Trợ lý hẳn là vẫn còn ghi nhớ mồn một cảnh tượng lần trước, anh lắp bắp nói: “Hả...... Cậu Phương muốn tới tìm sếp Phó sao?”

“Vâng.”

Trợ lý trầm mặc một giây rồi nói: “Vâng, vậy cậu đợi chút để tôi báo lễ tân một câu là được.”

Phương Bạch Cảnh nói lời cảm tạ thật sự rất lễ phép: “Được, cảm ơn.”

Dưới sự hướng dẫn của lễ tân, Phương Bạch Cảnh trực tiếp đi vào thang máy chuyên dụng của Phó Phong, thang máy cậu cũng từng dùng lần trước, nhưng tâm trạng lần này đã khác hẳn.

Cậu sải bước chân đi đến trước cửa văn phòng, Phương Bạch Cảnh cân nhắc bên trong có người, lịch sự gõ cửa, đợi đến khi âm thanh của Phó Phong truyền đến, cậu mới đẩy cửa đi vào.

Trong văn phòng Phó Phong không có ai, chỉ có mình y đang đọc tài liệu. trợ lý hẳn đã nói trước với y, khi Phó Phong nhìn thấy Phương Bạch Cảnh cũng chẳng chút kinh ngạc.

Bước chân Phương Bạch Cảnh có chút do dự, hơi ấm trong văn phòng rất vừa vặn, trong lòng cậu lại có sự ngột ngạt khó cất thành lời, liền dứt khoát cởi áo lông ra cầm trong tay.

Khi di bước đến trước mặt Phó Phong, Phương Bạch Cảnh bất chợt vươn tay đẩy ghế dựa của y.

Động tác này của cậu cũng làm giống hệt Phó Phong lần trước, nhưng bước tiếp theo thì thua xa. Phương Bạch Cảnh ngồi lên đùi Phó Phong, tư thế này khiến cậu nhỉnh hơn Phó Phong một chút, cậu cúi đầu hôn y.

Bên tai Phương Bạch Cảnh đỏ rần, là nóng, cũng là sốt ruột.

“Em có nói...... Là không muốn kết hôn với anh đâu.” Phương Bạch Cảnh nói từng chữ ra một, “Em chỉ nói là...... Hiện tại quá vội rồi.”

Nếu đã quyết định yêu đương với Phó Phong, vậy thì phải yêu đương thật nghiêm túc, đừng khiến cho giống như cậu đang đùa giỡn Phó Phong.

Thân thể của Phương Bạch Cảnh không khống chế được dần dần trượt xuống, cuối cùng được Phó Phong đỡ lên. Nụ hôn của Phó Phong kéo đến, cậu bị hôn đến ngửa ra sau, nhưng lần nào cũng được y ôm lại.

Nửa ngày sau, nụ hôn mới kết thúc.

Phó Phong thấp giọng nói: “Anh hiểu rồi.”

Y không nói với Phương Bạch Cảnh, nếu Phương Bạch Cảnh không tới, y đã dự định trực tiếp trói Phương Bạch Cảnh lôi ra nước ngoài kết hôn.