Ngạo Phong

Chương 51



Những người có được thánh thú, không có ngoại lệ, đã tuyên thệ trở thành tín đồ của Ngạo Phong.

Mặc dù hiện tại cô không thể kết khế ước với số lượng lớn, nhưng với phương pháp này, Ngạo Phong vẫn thu được một đội quân thánh thú thuộc về mình, nhưng tiếc là cô chưa bao giờ chạm trán với bất kỳ thánh thú nào, chỉ có hai trong số những thánh thú thu được là thất tinh, một con nhện thạch anh tím, một con kiến núi.

Chiều nay, họ cuối cùng cũng bước ra khỏi hành lang chết chóc.

“Đó là xào huyệt của cự long.” Lê Kiệt chỉ vào một khe núi khổng lồ bao phủ trong sương mù phía xa, nói, người đàn ông này tâm trí ổn định, mặc dù chưa có được ma thú, nhưng anh ta không vội vàng chút nào. Anh ta biết rất rõ cấp độ của ma thú càng về sau càng cao, là linh huyễn sư cửu tinh, có lẽ chỉ có thần thú mới có thể gây ấn tượng với anh ta.

“Đại thống lĩnh, có chút tình huống!” Liên Thành, người phụ trách dùng con cú để trinh sát bỗng kêu lên với Ngạo Phong.

"Tin tức đến từ Tuyết Vũ, nó nhìn thấy một hang ổ bên lề trong hang ổ của cự long. Có một trận chiến ở thung lũng rồng Komodo. Đó hẳn là đội ngũ của bốn gia tộc lớn. Những người đó đã để ý tới hơn mười con Komodo. Vua Rồng Komodo là một con thần thú ngũ tinh, nó đang bị bao vây bởi bốn hoặc năm huyễn sư thiên không."

Báo cáo tình báo của Liên Thành ngay lập tức nâng cao tinh thần của mọi người, từng đôi mắt lộ ra những ánh nhìn sắc bén.

Lưu Đông cười một cách cường điệu: "Cuối cùng cũng đuổi kịp bọn họ! Haha, ỷ mình có một tông sư thuấn thú nên đuổi chúng ta đi, ngon quá nhỉ!”

Ngạo Phong nheo mắt lại, cười nhẹ: "Còn nhớ câu khẩu hiệu khi chúng ta khởi hành không?"

Vẻ mặt của mọi người đều sững sờ, ai nấy đều siết chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi: "Cướp hết thảy ma thú của bọn họ!"

“Tốt lắm.” Ngạo Phong tiếp tục nhướng mày mỉm cười ưu nhã, nhưng giọng điệu tràn đầy sự nham hiểm: “Các anh em, quân đoàn thánh thú của chúng ta vừa đúng lúc còn thiếu hơn mười thánh thú, không cần khách sáo, cứ việc thả hết thánh thú của mọi người ra, để đám người nhà họ Lam kia biết thế nào là sức mạnh của quân đoàn thánh thú!”

Sơn Lĩnh Chết Chóc quanh năm bị sương bao phủ, rất u ám, dù chiều nắng cũng không xua được làn sương mờ ảo trong thung lũng.

Lợi dụng sương mù, Ngạo Phong và những người khác đã nhét hơn hai mươi thánh linh thú thẳng vào cửa hang của xào huyệt cự long, quy mô khủng khiếp đến nỗi linh thú xung quanh lần lượt rút lui.

Mọi người đã thành công tìm thấy hang ổ nhánh của rồng Komodo, đó là một thung lũng khá rộng, bây giờ đang là mùa xuân, thung lũng đầy hoa cỏ xanh tươi, ở giữa có một hồ nước rộng lớn tô điểm cho thung lung rất đẹp. Ở phía xa, không thể nhìn rõ cảnh vật phía sau làn sương mù, nhưng tiếng la hét giết chóc đã dần dần vang lên từ phía đối diện là bờ hồ khổng lồ, cuộc giao tranh ở bên đó hiển nhiên vẫn chưa kết thúc.

Có tiếng vỗ cánh trong không trung, cú Tuyết Vũ với khả năng ẩn nấp mạnh mẽ bay về, báo: "Chủ nhân, thưa đại nhân, đám Komodo sắp không thể chịu đựng được nữa. Chúng rất mạnh mẽ, nhưng có ít thành viên, cộng với tổng cộng chỉ có mười một con vua rồng Komodo, đội hình con người cũng mạnh ngang nhau, cũng có vài con thánh thú, hai thần thú, một số huyễn sư thiên không đã bám lấy được Vua rồng Komodo, tôi e rằng một chốc nữa trận chiến sẽ kết thúc."

Ngạo Phong trầm ngâm một lát, ngẩng đầu dặn dò: “Mạc Nam các hạ và nhón huyễn sư theo tôi đi vào, những người còn lại đứng ở cửa hang, Ngạo Hải, anh cũng ở lại, đội ngũ ở đây giao cho anh.”

Dù sao Tần Ngạo Hải cũng là người của tứ đại gia tộc, Ngạo Phong không muốn anh ta khó xử.

“Được, tôi hiểu rồi.” Tần Ngạo Hải cảm nhận được ý tốt của Ngạo Phong, dịu dàng mỉm cười nhìn cô: “Cho dù đối thủ là nhà họ Tần thì tôi vẫn đứng về phía cậu, huống hồ tôi không ưa thằng Lam Trừng đó từ lâu rồi, nhưng cậu nên nể mặt người nhà họ Tần chút, tứ đại gia tộc tự có doanh trại riêng, chỉ là bị lão già Lam Tuân kia kéo lên thuyền giặc thôi, nếu gặp phiền phức lớn thì không ai liều mạng vì nhà họ Lam cả.”

Gia tộc họ Lam và ba gia tộc khác đã thoả hiệp chỉ nói về vấn đề ai sở hữu trứng rồng, tứ đại gia tộc cũng không phải ngu dốt gì, sao có thể không dưng mà bán mạng cho nhà họ Lam?

Ngạo Phong gật đầu: “Tần Thiển các hạ là bạn của chú út, tôi sẽ không làm gì ông ấy, hơn nữa chúng ta cũng không phải đi giết người.”

“Haha, đại thống lĩnh, cậu không giết người nhưng cậu còn ghê gớm hơn giết người đấy!” Lưu Đông ôm bụng cười.

Mấy ngày này, mọi người đều khá rõ tính tình Ngạo Phong, đại thống lĩnh trẻ tuổi này của họ có lúc rất uy nghiêm, hơn nữa nhìn lạnh lùng, nhưng tiếp xúc lâu rồi sẽ phát hiện Ngạo Phong không phải lãnh đạm gì, cô rất biết quan tâm tính toán cho người khác, những người được cô quan tâm tính ra không hề ít, cho dù là đùa giỡn cô cũng không giận.

Thêm thủ đoạn thống lĩnh của Ngạo Phong tương đối kiệt xuất, khiến mọi người trong liên minh bất phân nam nữ đều thích thiếu niên mạnh mẽ này.

Lôi Ngự Phong vẫn đứng bên cạnh Ngạo Phong, thiện chí nhắc nhở cô: “Ngạo Phong, cậu cứ đi thế này họ sẽ nhận ra mất.”

“Yên tâm, tôi có chuẩn bị.” Ngạo Phong tự tin chớp mắt, cất bộ đồ đen vào, lấy một bồ đồ màu trắng từ nhẫn không gian ra mặc vào, cột cao mái tóc đen, đeo chiếc mặt nạ đen vừa có được vài ngày trước, cả khuôn mặt lọt thỏm, chỉ để lộ đôi mắt, trông rất đáng sợ.

“Thế này thì không nhìn ra đại thống lĩnh nữa rồi, không biết còn tưởng quỷ chứ.” Liên Nhã và mọi người bật cười vì hình tượng này của Ngạo Phong, duy chỉ có Lôi Ngự Phong nghiêng đầu nhớ lại khoảnh khắc cô vừa chớp mắt với anh ta, cô thể hiện mặt đặc biệt của mình với anh ta khiến anh ta bất chợt vui vẻ.

“Cười đủ chưa? Đi thôi!” Ngạo Phong bất lực chớp chớp mắt nhìn mọi người đang ra sức cười nhạo mình, vẫy tay một cái, cất cao giọng, hai mươi mấy con thánh thú xếp thành hàng, cứ vậy họ xông vào màn sương kịch liệt ấy.

Bên kia hồ, lúc này trận chiến đang sôi trào.

Những con rồng Komodo chiến đấu ác liệt với thánh thú của huyễn sư, người của tứ đại gia tộc đầy đủ nhân mã, mỗi doanh trại đều có ba con thánh thú, thêm cả thần thú cua biết bay của Lam Tuân, vây mười con thánh thú cao tinh Komodo vào vòng tròn, điên cuồng tấn công.

Các thánh thú khác chỉ đóng vai trò là lá chắn, nhưng con cua biết bay mới là thứ thực sự làm tổn thương rồng Komodo. Đối diện với càng cua đỏ thẫm sắc nhọn, đôi mắt nhỏ của nó nhìn chằm chằm vào những con Komodo, có sơ hở là lao vào ngay, mỗi lần tấn công, con cua không lồ lại làm dấy lên cơn mưa máu.

Những thánh thú đó là thánh thú mà Lam Tuân đã hứa sẽ thuần hóa cho từng gia tộc của họ sau khi vào Sơn Lĩnh Chết Chóc mười ngày, vì lý do này, các huyễn sư thiên không của bốn gia tộc lớn, bao gồm cả Tần Thiển, cũng đã tuyên hứa sau khi lấy trứng rồng sẽ thuộc về nhà họ Lam, mặc dù Lam Tuân rất tiếc tài nguyên thánh thú, nhưng cũng không biết làm gì hơn.

"Lam Tuân các hạ, những con rồng Komodo này đều là huyễn thú cấp cao, hơn nữa còn có thần thú ngũ tinh, chất lượng tốt hơn nhiều so với quái vật do các gia tộc khác thuần hóa trước đây. Vận may của chúng ta rất tốt, ba gia tộc kia đều ghen tị với chúng ta đó.” Lam Trừng nhìn rồng Komodo lần lượt rơi xuống, ngay cả Vua Rồng Komodo cũng rên lên trước những đòn tấn công của huyễn sư thiên không, anh ta vui mừng khôn xiết.

Lam Tuân đã cưỡi một con thần thú khác là phượng hoàng đuôi cỏ mang dòng máu phượng hoàng đến tấn công Vua rồng Komodo, rất hữu dụng, ông ta nhếch mép tự đắc: "Bọn họ nóng nảy quá, ai bảo bọn họ vào tới Sơn Lĩnh Chết Chóc là muốn dùng hết cơ hội thuần thú cơ chứ? Những con rồng Komodo này đã được định sẵn là thuộc về nhà họ Lam của chúng ta, không ai có thể cướp chúng đi!"

“Vốn dĩ tôi còn lo lắng gia tộc chúng ta còn chưa có lấy được một con thánh thú, chúng nó lại tự dâng tới trước cửa. Xem ra ngay cả ông trời cũng đang giúp chúng ta. Mười thánh thú cao tinh, một thần thú, trên lịch sử chưa từng thấy qua bao giờ. Khi chúng ta trở về, địa vị của chúng ta sẽ được tăng lên rất nhiều." Lam Trừng vui mừng với số lượng lớn thánh thú và thần thú mà anh ta có được, anh ta không thể ngừng mơ tưởng về vinh dự và giải thưởng mà anh ta sẽ được nhận.

“Những chuyện đó về gia tộc rồi nói, cẩn thận đi, ở đây là Sơn Lĩnh Chết Chóc, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì không ổn đâu.” Lam Tuân lắc đầu nhắc nhở, vẫn bất lực với tình tính của Lam Trừng.

“Có chuyện ngoài ý muốn nào được, đây vốn dĩ là xào huyệt của rồng Komodo, những ma thú khác ít đến lắm, hơn nữa mấy gia tộc chúng ta kết hợp lại, cho dù là thần thú đến thì cũng chết, đừng lo, tôi không tin họ còn mấy chục con nữa.” Lam Trừng phất tay cười đắc chí.

Tiếng cười còn chưa dứt, tiểu đội rèn luyện bên dưới đột nhiên kêu loạn lên.

Tiếng kêu làm các cao thủ chú ý, kinh ngạc dừng lại động tác của mình, quay đầu lại nhìn chuyện gì, vừa nhìn thì muốn rớt hết mắt ra, ai nấy đều sợ sệt hết sức!. Truyện Truyện Teen

Ngay cửa vào sơn cốc, trên mặt hồ đầy sương, từng chiếc bóng uy vũ cực lớn đang bay nối đuôi nhau tới, xếp thành một hàng dài, còn cách khá xa, nhưng uy lực đáng sợ đã tăng lên rất nhiều, con cua phi thiên và chim phượng đuôi cỏ cũng bị đè bẹp khí thế, trận địa hùng mạnh thế này khiến lòng người suy sụp.

Uy lực của quần thể thần thú, thánh thú!

Là người của tứ đại gia tộc, đa số mọi người đều có mắt nhìn, rất nhanh đoán ra đó là gì, đồng loạt tái mặt, kêu gào hỗn loạn.

“Có nhầm không vậy, ở đâu ra một đám thánh thú vậy?”

“Còn có ba con thần thú nữa! Chết rồi chết tới nơi mất rồi! Ôi tôi chưa muốn chết đâu!”

Mười con thánh thú đổ lại mọi người còn xử lí được, nhưng đến một lúc gần ba mươi con thế này ai chịu nổi? Hơn nữa quần thể thánh thú này lại có ba con thần thú đi đầu, cả con của Lam Tuân các hạ cũng không chiếm ưu thế, đúng là đang tuyên phán tử hình cho mọi người! Ngoài huyễn sư thiên không có thể bay thoát ra, mọi người đều là đối tượng đồ sát của thánh thú!

Lam Tuân suýt thì bóp cổ Lam Trừng chết đi, xé cái mồm xui xẻo của anh ta ra.

Anh ta nói gì không nói lại nói đến một đám thánh thú? Giờ đến thật rồi đó, còn miễn phí thêm ba con thần thú, vui chưa? Đều là từ mồm cậu ra hết!

Lam Trừng càng không tin vào mắt mình, bịt chặt miệng, anh ta thề không bao giờ dám đùa bậy nữa, một khi đùa bậy là thành sự thật ngay, thế thì không vui nữa!

“Phòng ngự! Nhanh! Mau lui lại phòng ngự!”

Người của tứ đại gia tộc chốc lát ngơ ngác hết, khó khăn lắm mới có một huyễn sư thiên không áo xanh gào lên, mọi người đang giao chiến bèn bỏ hết mà bay ra khỏi vòng tròn, bay về chỗ gia tộc mình, lùi lại nhanh, cả Lam Tuân và Lam Trừng cũng không quan tâm tới đám vua rồng Komodo hay Komodo thường nữa, bận trốn thoát đã.

Vừa lùi Lam Tuân vừa thấy tim mình rỉ máu, mười con thánh thú cao tinh và một con thần thú ngũ tinh! Thịt ngon đến miệng mà lại để vụt mất!

“Thánh thú và thần thú của chúng ta!” Lam Trừng vừa dụi mắt vừa kêu lên, chực khóc.

“Đừng quan tâm nữa, còn nước còn tát, chỉ cần người không sao thì không có giải thưởng cũng sẽ không bị phạt.” Mọi người tập kết phòng ngự lùi về sau, nhưng đây đã là trong sơn cốc, không còn đường lui nữa.

Đám thánh thú bên kia đã dừng lại, không tính công kích họ, tứ đại gia tộc thấy vậy thì thở phào.

Lam Tuân vỗ ngực: “May mà ban nãy để lại khá nhiều Komodo, đám thánh thú đó có thịt rồng rồi thì chắc không công kích chúng ta nữa, dù gì chúng ta người ngựa cũng không yếu, công kích chúng ta thật thì chúng ta sẽ cho chúng trả giá, có được thì sẽ có mất…”

Vài câu an ủi vừa nói xong, trong chốc lát, biểu cảm may mắn của Lam Tuân lại sượng chín.

Không chỉ là ông ta mà mọi người bên cạnh đều cứng đờ hết.

Bởi vì họ thấy từ xa, đám thánh thú đúng là nhào tới chế ngực đám rồng Komodo, nhưng cũng tiếp theo đó, giữa đám thánh thú, một người mặc đồ màu trắng bay ra!

Không phải ma thú tự làm mà là có người! Con người thao túng, nói lên điều gì?

Đây đây đây… đây là cướp giữa ban ngày mà!

Nghĩ tới đây, Lam Tuân tức sắp chết, lửa giận trào lên, bay nhanh tới đối diện đám thánh thú: “Các người là thế lực của ai, tại sao lúc chúng tôi đang săn Komodo kịch liệt thế này các người lại phá đám? Thách thức tứ đại gia tộc đấy à?”

Vừa thấy là người, thì dễ chơi hơn, thánh thú sẽ không quan tâm bạn là gia tộc nào, nhưng là người thì khắp đại lục ít nhiều cũng sợ gia tộc lớn, đặc biệt là tứ đại gia tộc đồng thời xuất quân thế này, uy danh chỉ thua mỗi Huyễn Điện Ánh Sáng.

Mấy vị huyễn sư thiên không khác cũng bay tới, xảy ra vụ việc này, ai nấy đều thấy khó chịu, nhà họ Lương, Tiêu và Tân đều cho một người tới, nhà họ Lam ắt là Lam Tuân, Lam Trừng, năm huyễn sư thiên không đồng loạt nhìn người mặc áo trắng kia đang bay tới, đoán thân phận của người đó.

“Gia tộc họ Lam?” Người áo trắng đeo mặt nạ quỷ dị, cả người toát ra khí chất lạnh lùng, dưới mặt nạ truyền đến một giọng cười khàn chế nhạo, lạnh lùng: “Kẻ ăn cướp là đám gia tộc họ Lam các người mới đúng!”

Mấy người huyễn sư thiên không ngây ra, há hốc miệng, nghe giọng điệu người này dường như biết họ là ai còn cố ý tới phá!

Lam Tuân cả đời chưa từng tức như vậy, run rẩy tức giận nói: “Cậu dám khiêu khích chúng tôi ư?”

“Gia tộc các người làm sao? Đại thống lĩnh chúng tôi nói đúng, các người mới là phường ăn cướp, sao vậy, các người không phục à? Trước kia lúc các người chỉ biết hất mặt lên trời ấy, sao không cúi xuống nhìn một chút!” Tiếng cười hào sảng vang lên từ đằng sau, thánh thú tách ra chừa lại một con đường, kiếm thánh Mạc Nam và Lôi Ngự Phong bay tới, kéo theo một con vật lớn, chính là vua rồng Komodo ban nãy, nó đã bị thuần hoá triệt để.

“Là các người?” Lam Tuân nhìn Mạc Nam và Lôi Ngự Phong, còn có đám nhà thám hiểm đang cười họ giữa lớp thánh thú, mắt ông ta trợn trừng.

“Không thể nào! Đám tạp binh các người sao lại có nhiều thánh thú thế này?” Lam Trừng nhịn không được mà la lên.

Vài huyễn sư thiên không đã nhìn ra nhiều thánh thú thế này không thể chỉ của một người, vậy thì chỉ có thể là của đám thám hiểm, nhưng một tuần trước họ vẫn là đám nhà nghèo không đụng tới được một con linh thú, một tuần ngắn ngủi sao lại thành nhà giàu thế này! Quá lạ lùng!

“Tôi biết ông là tông sư thuần thú của nhà họ Lam, nhưng hình như chẳng có gì ghê gớm.” Ngạo Phong đeo mặt nạ ép giọng xuống, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Lam Tuân, cười khẽ: “Mắt chó không nhìn thấy gì tốt đẹp, chỉ có mỗi ông biết thuần thú hay sao? Bây giờ tôi thuần con rồng nhỏ này cho ông xem!”

Tiếng gào vừa ngừng, Ngạo Phong kiêu căng bay tới bên cạnh Mạc Nam và Lôi Ngự Phong, dùng mắt mình thể hiện ý cười với hai người, dùng một tay vỗ lên đỉnh đầu vua rồng, con vật sớm đã bị đám Lam Tuân công kích đến nỗi mất sức phản kháng, sống tới bây giờ là vì không cam tâm, Ngạo Phong lúc này đột nhiên xuất hiện, vua rồng Komodo lại cảm thấy may mắn.

Ngạo Phong dường như có thù với đám khốn nạn kia, cũng như trả thù thay chúng nó, kết khế ước với Ngạo Phong, đám rồng Komodo cũng bớt bài xích đi.

Một trận gió nhẹ khẽ thổi qua, Ngạo Phong mở mắt, nở nụ cười dưới mặt nạ, hô lên.

Linh huyễn sư cửu kiếm Lê Kiệt nghe xong thì cả người chấn động, giờ đây anh ta rất xúc động, sau nhiều ngày chờ đợi thì Ngạo Phong đã chia cho anh ta một con thần thú ngũ tinh quý giá vô cùng! Có nghĩa rằng anh ta từ nay đã bước vào hàng cao thủ hạng nhất!

Giọng Lê Kiệt vang lên: “Đến liền, đại thống lĩnh!”

Thân ảnh cường tráng của người đàn ông bay vút ra khỏi hàng ngũ, Lê Kiệt tuy là linh huyễn sư cửu kiếm nhưng chỉ có thể có một con huyễn thú, sau khi phóng sinh con huyễn thú mà mình có đi, lập tức kết khế ước vào con komodo mà Ngạo Phong đưa cho, khế ước ký kết thành công, trên thế giới lại thêm một huyễn sư thần long đáng sợ.

“Cảm ơn ân huệ của đại thống lĩnh.” Lê Kiệt nóng cả hốc mắt, quỳ xuống một cách đương nhiên, cứ vậy mà anh ta có được huyễn thú như các huyễn sư khác, cung kính tuyên thệ trung thành.

Ngạo Phong khẽ cười, ra hiệu cho anh ta rút lui, lại hô lên: “Tiếp theo.”

“Haha, đại thống lĩnh, tiếp theo là tôi.” Trên lưng con rùa khổng lồ giữa đám thánh thú, một người đàn ông bay tới, đắc ý bước lên, Mạc Nam lại càng cười như điên mà kéo con Komodo qua, Ngạo Phong phất tay một cái, động tác quen thuộc lại tái hiện.

Cứ vậy, từng con Komodo cứ bị thuần hoá hoàn toàn, tiếp đó là các huyễn sư nhảy ra, kết khế ước hết sạch với đám thánh thú, đám tứ đại gia tộc nhìn trong ngơ ngác, giống như đã hồn phi phách tán, trong sơn cốc ngoài tiếng cười lảnh lót đó ra thì chẳng có tiếng gì khác.

Đợi đến khi các huyễn sư thiên không bừng tỉnh, vội vàng la lên: “Mẹ nó!” Ngạo Phong và mọi người đã hốt hết đống Komodo.

Thu hết vào, không để lại chút tàn dư nào!

Gương mặt già nua của Lam Tuân co giật, gần như là thổ huyết tới nơi!

“Cậu… cậu…”

Hai người Lam Trừng run bần bật, mặt mũi căng thẳng, không biết nên nói gì, đối diện với sỉ nhục thế này, người nhà họ Lam ước gì tìm được cái lỗ chui xuống.

Cố ý! Họ chắc chắn đang cố ý!

Giành ma thú đã gần tới tay họ, thuần thú trước mặt tông sư thuần thú Lam Tuân, còn kết khế ước với chúng liền, muốn họ tức chết hay sao?

Lam Tuân đang thổ huyết, người của liên minh tự do mừng lắm, rất kích động.

Sướng! Sướng không gì bằng!

Nhìn Lam Tuân khinh thường họ ngày trước, mọi người cảm thấy khó chịu cực kỳ, ông già luôn chê bai họ thế mà bây giờ khuôn mặt không khác gì ăn phải ruồi muỗi, mọi người hả hê vô cùng.

Đương nhiên người ta cũng biết, có được ngày hôm nay là do Ngạo Phong cho mình.