Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 190: Huyền Thiết Chiến Giáp



Loại công kích này có thuộc tính công kích mọi phương vị, nhưng ở trong phạm vi này nếu chỉ là một người mà nói, sẽ biến thành đơn thể công kích.

Nó cường hãn có thể thấy được!

Tựa như Trần Hạo trừ cứng rắn đỡ, căn bản không có bất cứ cách gì. Mà Lãnh Diệc Hàn sau khi phát ra một đòn này, bóng người rốt cuộc xuất hiện ở trong hư không, cùng lúc đó khí tức quanh thân hắn điên cuồng tăng vọt, lóng lánh ra hào quang vô cùng rực rỡ, làm mọi người kinh ngạc là một cỗ năng lượng chí âm chí hàn nháy mắt liền tràn ngập ra, uy áp mạnh mẽ vô cùng, làm mọi người kinh hồn táng đảm.

Rất hiển nhiên, Lãnh Diệc Hàn căn bản là không trông cậy vào Bách Kiếm Trảm có thể chiến thắng Trần Hạo, đó chẳng qua là đồ ăn khai vị trước khi hắn thật sự công kích.

Ở thời khắc Bách Kiếm Trảm hợp nhất cùng Trần Hạo va chạm, đó là lúc hắn phát ra một kích kinh thiên!

Nói tới thì dài, nhưng trên thực tế đều là trong nháy mắt.

Nhưng...

“Lui cho ta!”

Ở lúc Lãnh Diệc Hàn đề tụ ra năng lượng âm hàn khủng bố, Trần Hạo cũng bộc phát ra một tiếng hét càng lớn, dung nhập trong gió, hắn ở dưới Lãnh Diệc Hàn phong tỏa mọi phương vị, thật là hiện thân, dù sao dung nhập là dung nhập, cũng không phải thân thể hắn thật có thể hóa thành không khí, không hiện thân mà nói, chỉ có bị cắt thành từng khối. Cho nên Trần Hạo đã xuất hiện. Chỉ là...

Theo hắn hét lớn, làm mọi người nhìn mà há hốc miệng là, ở khoảnh khắc từng đạo lưới kiếm sát gần nhau xuyên người, thân thể Trần Hạo lấy tốc độ chấn động khủng bố vặn vẹo, cùng với thanh âm rắc rắc quỷ dị đến mức tận cùng, thân thể Trần Hạo quỷ dị vô cùng co thành một cục, “Vù” một tiếng liền biến thành một tia sáng, ở trong kẽ hở của lưới kiếm dày đặc xuyên qua, chưa xúc động bất cứ một đạo kiếm quang nào, ở nháy mắt xuyên ra, cả người thân hình đột nhiên kéo dài, giãn ra, năng lượng cuồng bạo vô cùng nháy mắt liền ở trên người điên cuồng đề tụ.

“Đây là tuyệt học gì?”

Diễn võ trường, vô số ánh mắt kinh dị nhìn thân hình Trần Hạo, mặc dù là Lãnh Diệc Hàn cùng trưởng lão trên đài chủ tịch cũng không ngoại lệ. Một co một duỗi kia thật sự là quá mức không thể tưởng tượng...

Co đến trình độ gì thì không ai dám tưởng tượng. Võ giả mặc dù là thánh cấp cũng chỉ là tiên thiên cảnh, còn xa chưa đạt tới cảnh giới dịch hình hóa vật, nhưng trong nháy mắt vừa rồi, Trần Hạo lại cứng rắn đem thân thể co nhỏ mấy lần, đầu như là co vào trong lồng ngực, tay chân càng là hoàn toàn gấp khúc, co rút lại kinh người, biến thành một cục nho nhỏ.

Chưa cho mọi người bao nhiêu thời gian khiếp sợ, thời khắc năng lượng khí tức quanh thân Trần Hạo chợt dâng lên tới đỉnh, bước ra một bước, vù một tiếng liền nâng kiếm đánh về phía Lãnh Diệc Hàn.

Mà giờ phút này, tương tự đem cỗ năng lượng chí âm chí hàn kia tăng lên tới cực hạn, Lãnh Diệc Hàn cũng là đến tình trạng mũi tên đã trên dây không thể không phát.

Đinh đinh đinh đinh! Rầm rầm rầm rầm!

Trong phút chốc thân hình hai người liền đan vào cùng một chỗ, ở trong không gian toàn bộ lôi đài tiến tiến lùi lùi qua lại, tốc độ di động cũng công kích cực nhanh, làm mọi người thấy hoa cả mắt không kịp nhìn. Kiếm quang rực rỡ khủng bố, mỗi một chiêu đều ẩn chứa năng lượng hủy thiên diệt địa, thời gian ngắn ngủn mấy hơi thở, toàn bộ lôi đài đã vết thương đầy mắt, từng vết kiếm nhỏ bé dày đặc nhưng sâu không chỉ mấy trượng giăng khắp nơi, ngay cả kết giới phong ấn cường hãn vô cùng cũng đã xuất hiện từng vết rạn...

Có thể tưởng tượng năng lượng của hai người đều đã cô đọng đến cảnh giới gì.

Lãnh Diệc Hàn trong lúc cổ tay rung rung liền là mấy chục kiếm, trên trăm kiếm, tốc độ nhanh sắc bén tuyệt đối vượt qua Trần Hạo tưởng tượng.

Nhưng Trần Hạo công kích, tương tự làm Lãnh Diệc Hàn cảm thấy kinh tâm động phách. Tốc độ Trần Hạo xa không bằng hắn, thậm chí ngay cả một phần ba của hắn cũng không đến, nhưng kiếm chiêu của Trần Hạo lại là đại xảo bất công, không có phòng thủ, chỉ có công kích, hơn nữa từng chiêu thẳng chỉ chỗ sơ hở của hắn, khắp nơi chiếm cứ chủ động. Làm Lãnh Diệc Hàn cảm giác mình mỗi một lần công kích tựa như đều hoàn toàn ở trong Trần Hạo biết trước, cứng rắn đem ưu thế tốc độ của hắn hoàn toàn tan rã...

Chí lý cảnh giới ngang nhau chỉ nhanh không phá, ở trên người Trần Hạo bị đảo điên.

Mọi người đều ngóng nhìn lôi đài, vẻ mặt tràn ngập khiếp sợ, nhất là những người thừa kế thần thú từng cùng Trần Hạo chiến thành ngang tay càng là tim mật đều lạnh, đừng nói bọn họ bây giờ thần thú truyền thừa đã bị phá hủy, mặc dù là còn, bọn họ đều hiểu Trần Hạo cùng Lãnh Diệc Hàn hai người, bất cứ một ai muốn chém giết bọn họ mà nói, tuyệt đối không phải chuyện gì khó khăn, nói thực hẳn là dễ dàng.

Từng đạo kiếm quang đó từ trên lôi đài tràn ngập ra uy áp, làm bọn ho hiểu nếu đổi lại bọn họ mà nói, đối mặt loại thế công này căn bản không thể ngăn cản mảy may...

Cái này đã vượt qua cảnh giới, năng lượng đối kháng đơn thuần.

...

“Tiếp tục như vậy, ta phải thua không thể nghi ngờ...”

Ở dưới công kích sắc bén của Trần Hạo, Lãnh Diệc Hàn thầm nghĩ.

“Hắn đây là cách đánh không cần mạng, chỉ công kích không phòng thủ, lấy nhỏ đánh lớn, ta không tự cứu, liền sẽ bị hắn chém giết, hắn chỉ bị thương nặng... Ta nếu là tránh mà không chiến, nhiều nhất ngang tay...”

Lãnh Diệc Hàn tin tưởng, bằng vào năng lực không gian thuộc tính chân lý của hắn, nếu thật là áp dụng hoàn toàn phòng thủ, chạy ở giữa lôi đài, Trần Hạo tuyệt đối không làm gì được hắn. Hắn không cần thời khắc xuyên qua không gian, chủ lôi đài phạm vi gần ngàn trượng cũng đủ hắn xa xa trốn tránh Trần Hạo. Nhưng như con chuột bị Trần Hạo đuổi theo lại không phải tính cách Lãnh Diệc Hàn.

“Xem ra chỉ có mượn dùng ngoại lực...” Trong chiến đấu, đôi mắt Lãnh Diệc Hàn đột nhiên lóng lánh ra một tia kiên quyết. Tâm tính cao ngạo, hắn ở lúc đối mặt đối thủ đồng cấp thậm chí cao cấp, cơ bản đều chưa từng vận dụng ngoại lực. Đều là bằng vào năng lực của bản thân chiến đấu. Nhưng bây giờ bị ép bởi Trần Hạo tu vi võ thánh cảnh cùng chiến lực cường hãn, Lãnh Diệc Hàn tuyệt không thể thua trận, cũng không thể không mượn dùng ngoại lực.

Ðinh đinh đinh! Oành Oành Oành!

Oành!

Cùng với tiếng kiếm dày đặc khủng bố, quanh thân Lãnh Diệc Hàn bỗng nhiên lóng lánh ra từng đạo hào quang đen xì, một cỗ khí tức khủng bố nháy mắt liền tràn ngập ra, hào quang màu đen càng là che cả bầu trời, nháy mắt làm cho cả lôi đài lâm vào trong đêm đen ngắn ngủi.

Phốc phốc phốc!

Phốc!

Ầm!

Một tiếng nổ vang, kiếm quang rực rỡ lần nữa phá tan bóng tối, thân hình Trần Hạo cùng Lãnh Diệc Hàn chợt hướng phía sau quay cuồng tách ra.

“Ngươi thua rồi...”

Trên người Trần Hạo phun ra ba tia máu tươi, sau khi quay cuồng ra khoảng cách mấy chục trượng, liền ổn định thân hình, nhìn chằm chằm phương hướng Lãnh Diệc Hàn nói. Chỉ nói đến chữ thua, còn chưa nói xong một câu, liền chợt dừng lại, nhíu mày nhìn Lãnh Diệc Hàn so với hắn còn ổn định thân hình trước.

“Sao có thể?”

Trong lòng Trần Hạo khiếp sợ.

Khoảnh khắc bóng tối buông xuống, Trần Hạo rõ ràng cảm giác được Lãnh Diệc Hàn ở dưới công kích sắc bén của mình, lần này không về phòng thủ, mà là kiếm thế không thay đổi, ngay lập tức ba kiếm hết thảy đâm ở trên người mình, Trần Hạo đương nhiên lại càng sẽ không thay đổi kiếm thế cứu bản thân, hắn vốn là dùng Ðộc Cô Kiếm Quyết vô chiêu vô thức, hơn nữa mang theo cách đánh dã man giết địch một ngàn tự thương hại tám trăm mới có thể không chế tốc độ khủng bố của Lãnh Diệc Hàn. Không thể về cứu mình. Lãnh Diệc Hàn trúng ba kiếm của hắn sẽ mất mạng. Nhưng một kiếm của hắn lại là trí mạng!

Chỉ là, Trần Hạo cũng không có ý tứ chém giết Lãnh Diệc Hàn, cho nên hơi lệch ra một chút. Tin tưởng, Lãnh Diệc Hàn cũng biết là mình xuống tay lưu tình.

Cũng chính bởi vì như thế, Trần Hạo sau khi dừng lại, mới có thể nói ra lời: “Ngươi thua rồi”. Nhưng mà...

Làm Trần Hạo khiếp sợ là giờ phút này Lãnh Diệc Hàn lại là đứng trên không, một bộ đồ trắng biến mất không thấy, cả người mặc một bộ nhuyễn giáp tản ra hào quang ngăm đen, từng đạo phù văn huyền ảo màu vàng trải rộng phía trên nhuyễn giáp màu đen, tản ra khí tức cường hãn vô cùng. Bộ vị trái tim không bị thương tổn mảy may.

“Trần Hạo, ngươi che giấu tin tức tấn thăng võ thánh, ta dùng huyền thiết chiến giáp, coi như là công bằng chứ? Kế tiếp công kích, loại phương thức chiến đấu kia của ngươi rõ ràng là không được nữa. Huyền thiết chiến giáp này của ta không những có trận pháp cường hãn tương tự, còn có ảo diệu ngưng tụ thiên địa linh khí ở thân mình, nói cách khác... Tiêu hao của ta sẽ cực kỳ bé nhỏ... Ngươi cẩn thận...”

Tê!

Khóe miệng Lãnh Diệc Hàn hơi nhếch lên, mang theo một cái mỉm cười, nói. Nháy mắt nói chuyện, cả người nhất thời biến mất. Lãnh Diệc Hàn có lẽ bởi sâu trong lòng chung quy có một chút ngượng ngùng, vô hình trung, ngữ khí nói chuyện trở nên có chút quái dị. Lúc mỉm cười, trên khuôn mặt anh tuấn nhưng âm nhu kìm lòng không được liền hiện ra một cái lúm đồng tiền nho nhỏ. Những người khác có lẽ cũng không chú ý tới, nhưng Trần Hạo giờ phút này tâm thần đều là tập trung ở trên người Lãnh Diệc Hàn, ở thời điểm hắn biến mất, vẻ mặt, bộ dáng, khí tức của hắn, đều rõ ràng hiện ra ở trong đầu.

Lúm đồng tiên nho nhỏ kia làm gương mặt vốn anh tuấn âm nhu cho Trần Hạo một loại cảm giác tuấn tú, lại thêm ánh mắt Lãnh Diệc Hàn nhìn về phía Trần Hạo, ở trong chiến đấu Trần Hạo cũng nhịn không được giật mình.

“Cái này... Gia hỏa này hắn sẽ không là...có đoạn tụ chi phích, long dương chi hảo chứ?”(pê-đê)

Tê!

Kiếm quang rực rỡ sắc bén đánh gãy cảm giác đầy người nổi da gà của Trần Hạo, hét lớn một tiếng, chợt vung kiếm bạo lui.

Đinh! Ầm!

Có được huyền thiết chiến giáp, Lãnh Diệc Hàn nhất thời như bóng với hình, công kích sắc bén vô cùng trở nên đại khai đại hợp, không bị cản trở gấp mấy lần. Làm áp lực của Trần Hạo cũng đột nhiên gia tăng mấy lần.

Hầu như trong nháy mắt, hai người liền lại lâm vào trong chiến đấu điên cuồng. Chỉ là cùng lần trước khác nhau, Trần Hạo giờ phút này rốt cuộc không thể giống vừa rồi khắp nơi áp chế Lãnh Diệc Hàn như vậy. Mà là bị áp chế khắp nơi.

Phốc phốc phốc!

Ngắn ngủn thời gian mấy hơi thở, trên người Trần Hạo vọt ra hoa máu bay tung tóe, kiếm chiêu so với hắn nhanh gấp ba của Lãnh Diệc Hàn, hơn nữa không phòng hộ như thế nào, nhất thời bày ra chiến lực cường đại khủng bố.

Vẻ mặt Trần Hạo trở nên vô cùng ngưng trọng hẳn lên.

“Trần Hạo, nhận thua đi, tiếp tục như vậy, ngươi không kiên trì được bao lâu...” Chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, Lãnh Diệc Hàn nhìn Trần Hạo nháy mắt đã nhiều ra mấy miệng vết thương, nói.

Hắn biết rõ lực khôi phục biến thái của Trần Hạo. Cho nên cũng căn bản không lưu thủ, huống chi hắn muốn đâm giết yếu hại của Trần Hạo còn chưa làm được.

“Trần Hạo ta, dám chiến thì sẽ không bao giờ nhận thua.”

Tê!

Làm Lãnh Diệc Hàn khiếp sợ là, lúc thanh âm lành lạnh đó của Trần Hạo vang lên, hắn ở trước mặt mình dung nhập trong thiên địa vạn vật, cái này vốn là muốn chết. Người khác thì thôi, nhưng đây là Lãnh Diệc Hàn, Lãnh Diệc Hàn dung nhập thiên địa vạn vật cảnh giới so với hắn cao hơn con đạo phố...

“Không cần mạng muốn thắng ta như thế, ta không cho!”

“Ra cho ta!”

Tê!

Lãnh Diệc Hàn hét lớn một tiếng, kiếm quang đột nhiên đâm ra đối với hư không!

Phốc! Ðinh!

Ầm!

Làm mọi người khiếp sợ là, Trần Hạo cùng Lãnh Diệc Hàn lần nữa quay cuồng bay ngược ra. Càng làm Lãnh Diệc Hàn khiếp sợ là, dung nhập thiên địa vạn vật, Trần Hạo ở nháy mắt bảo kiếm của mình đâm vào, đột nhiên thay đổi hình thái, thân hình quỷ dị vặn vẹo, mạnh mẽ tránh được công kích yếu hại, hơn nữa có một cỗ năng lượng tinh thuần khủng bố, cản trở bảo kiếm của hắn. Mà kim kiếm của Trần Hạo lại cùng lúc đâm ở trên huyền thiết chiến giáp của hắn.

Đáng tiếc, thất bại trong gang tấc là, ở trong nháy mắt, Trần Hạo chưa thể lĩnh ngộ ảo diệu của Huyền thiết chiến giáp.

...

Cuộc quyết đấu khủng bố này làm mọi người thấy kinh tâm động phách. Đây còn là dưới tình huống bọn họ không biết chiến đấu thật sự của hai người. Nếu bọn họ biết, hai người ở nháy mắt ngắn ngủi còn ẩn chứa dung nhập thiên địa vạn vật loại vô thượng tuyệt học này, hơn nữa tình huống lại nguy hiểm vô cùng, chỉ sợ trực tiếp sẽ khiếp sợ tròng mắt rớt trên mặt đất...

...

“Huyền thiết chiến giáp này... Chẳng lẽ là vô danh lão nhân cô đọng?” Quay cuồng mà ra trong lòng Trần Hạo khiếp sợ vô cùng, hắn một kích đập nồi dìm thuyền, tuyệt đối là mạo hiểm nguy hiểm thật lớn, hơn nữa là đối với Lãnh Diệc Hàn bại lộ thân phận ý võ song tu của hắn, bởi vì ngăn cản kiếm quang của Lãnh Diệc Hàn, đó là tinh thần lực thuần túy, tinh thần lực đối với trạng thái thân thể không có bất cứ ảnh hưởng gì. Nhưng nháy mắt kim kiếm tiếp xúc huyền thiết chiến giáp, Trần Hạo lại phát hiện quỹ tích của huyền thiết chiến giáp căn bản là không có dấu vết có thể tìm ra, trong thời gian ngắn thiên biến vạn hóa, không tìm như thế nào được.

“Không được... Có huyền thiết chiến giáp này, hắn hầu như đứng ở thế bất bại, hơn nữa còn có tác dụng ngưng tụ thiên địa linh khí, ta tiếp tục tiêu hao, chẳng phải là sẽ bị hắn làm đến năng lượng hao hết? Mẹ... Gia hỏa này khẳng định có đoạn tụ chi phích, hai cái điều kiện đã không được rồi... Bị hắn gấp lên thành bốn, còn không ghê tởm chết ta? Tuyệt đối không được, tuyệt không thể thua, ít nhất cũng phải giữ được vốn...”

“Hắn vậy mà là...”

Ổn định thân hình, Lãnh Diệc Hàn vẻ mặt khiếp sợ nhìn chằm chằm Trần Hạo biểu cảm trên mặt lóe ra.

Tinh thần lực, tinh thần lực thuần túy.

Dung nhập trong thiên địa vạn vật cần thu liễm lực lượng thân thể, bất cứ một tia năng lượng nào rải ở gân mạch, xương, cơ bắp, đều thu liễm vào đan điền, nếu không sẽ không thể dung nhập. Nhưng dung nhập trong thiên địa vạn vật, Trần Hạo lại vẫn có thể phát ra năng lượng ngăn cản hắn công kích, nói rõ chỉ có thoát ly thân thể, có thể đơn độc dựa vào ý niệm tinh thần lực mới có thể làm được!