Ngày 7.7: Xung Hỉ Cho Anh

Chương 57: Mắng chửi người



"A!"

Một trong hai người đến vừa nhìn thấy tình huống trong sân đã lập tức hét thảm một tiếng, đồng thời lùi về núp phía sau một người khác.

Mà người đó, thời điểm Mặc Thâm nhìn đến lão, trong lòng hắn dâng lên sóng to gió lớn.

"Tiểu tử thất thần cái gì!? Mau đánh đi!"

Nhưng chưa đợi hắn nghĩ gì đối phương đã giống như kiếp trước ra tay với hắn, có điều lần này là ra tay với nữ quỷ kia, tiến lên tiến hành hợp lực chế ngự cô ta. Thấy hắn thất thần lão còn quát lên nhắc nhở. Dù nội tâm thật sự bất ổn nhưng hắn vẫn biết lúc này không phải thời điểm tốt để nghĩ. Có điều hắn không có biểu hiện ra, ngược lại làm bộ như không có gì hợp sức cùng lão đạo sĩ. Trong lòng hắn lại không khỏi cảm thán một câu, thế sự đúng là khó lường a...

"Mặc Huyền anh muốn làm gì!?"

"Đạo trưởng cứu mạng!"

Trong lúc tình huống nguy ngập này, bỗng nhiên phía bên Mặc Dận lại vang lên một tiếng kinh hoàng cầu cứu.

Thì ra mắt thấy tình huống không ổn Mặc Huyền vậy mà không biết hối cải còn muốn nhằm vào người sống vừa xuất hiện là Mặc Dận để ra tay. Mặc Dận đâu có biết Mặc Huyền vừa mới làm gì, hắn còn đang bị Mặc Thâm và nữ quỷ kia dọa. Nếu không phải đã từng chết một lần, tính cảnh giác của hắn không nhỏ thì đã bị Mặc Huyền cho đắc thủ rồi.

Đao phong xẹt qua mái tóc cắt rớt một vài sợi khiến Mặc Dận sợ mất mật. Hắn không nghĩ kiếp này không chết trên tay lệ quỷ lại sẽ là bị người giết. Nhìn Mặc Huyền như hung thần ác sát không ngừng đuổi theo mình đâm chém mà Mặc Dận sợ đến tái mặt, không chút ngần ngại hô lên cứu mạng. Hắn đã sớm biết con người này không tốt đẹp gì, thế mà... Hắn đúng thật là không thể tin được con người trong ngoài bất nhất kia! Nhưng hắn cũng không muốn chết.

Có điều tại sao Mặc Huyền lại muốn giết hắn chứ??

"Đừng để hắn giết người! Hai người kia là do hắn giết để nuôi nữ quỷ!"

Mặc Thâm dù không ưa gì người Mặc gia nhưng hắn không muốn mọi chuyện rắc rối hơn nữa.

Mặc Dận vừa nghe y như rằng mặc mày xanh như tàu lá chuối, toàn thân nhũn ra mà ngã ịch xuống đất. Mắt thấy lưỡi đao của Mặc Huyền đã đến trước mặt, hắn điên cuồng hét toáng lên.

"Đạo trưởng cứu mạng!!"

"Thì ra là như vậy. Tiểu tử ngươi trụ một chút!"

Vốn dĩ Phương Chính Thống đã cảm thấy tình huống trong sân không đúng, hiện tại xem như đã rõ. Thế là ông nói một tiếng rồi không chút chần chừ bỏ qua nữ quỷ, lôi ra một thanh kiếm gỗ đào lao về phía Mặc Huyền, kịp thời cứu cái mạng nhỏ của Mặc Dận.

Cho dù ông là một đạo sĩ thì cách ông múa thanh kiếm gỗ đào kia vẫn hơn nhiều Mặc Huyền trước sau chỉ là một tên công tử. Giết được hai cái mạng người là hắn ngoan độc. Cho nên không đến chục cái hơi thở Mặc Huyền đã bị ông chế ngự.

"Trói hắn lại!"

Phương Chính Thống vừa kiềm chế Mặc Huyền vừa nói với Mặc Dân đang ôm cột ở kia.

"Trói... Dây ở đâu???"

Mặc Dận lắp bắp hỏi lại.

"Ngươi không biết đi tìm à!?"

Phương Chính Thống thật muốn đập cho hắn một cái.

"À vâng vâng!!"

Mặc Dận dù sợ muốn chết nhưng vẫn ráng chạy đi tìm dây. Ai biết hắn còn chưa kịp làm gì Hà thúc đã từ chỗ nào chui ra đem một sợi dây thừng to cho Mặc Huyện trói lại.

"Thiếu gia, lão xin lỗi."

Trước khi Mặc Thâm kịp nói gì ông đã cười nhẹ bày tỏ.

Mặc Thâm đương nhiên sẽ không trách ông. Dù sao động tĩnh trong viện lớn như vậy, ông sao có thể ngủ yên, lại sao có thể bỏ mặc. Rốt cuộc thì con người vẫn dựa vào tâm tính để sống.

"Tiểu tử! Ngươi có thể một mình đối phó cô ta không!?"

Phương Chính Thống bỗng nhiên hướng về hắn hô lên. Sau đó ông còn nói: "Nếu được thì ngươi trước cầm chân cô ta, lão đi xử lý đám quỷ quái trong viện đã. Cứ như vậy không phải là cách!"

Lời này của ông thật ra không sai. Hiện tại Mặc Thâm cũng không phải đang đối phó với mình nữ quỷ kia. Đám dơ bẩn xung quanh thật sự là vướng tay vướng chân.

"Đúng rồi! Sao ngươi không thả đứa nhỏ kia xuống trước!"

Nhìn hắn ôm một người quánh tới quánh lui như vậy lão cũng thấy mệt.

"Không thể! Cô ta chỉ muốn em ấy."

Giọng điệu hắn âm trầm như muốn giết người, trên tay bất chợt nặng hơn vừa hướng Mặc Huyền quát giận: "Mặc Huyền, rốt cuộc ngươi đã làm gì!?"

Nếu không phải đang không rảnh, hắn nhất định một roi quất chết hắn ta.

Ai biết Mặc Huyện sau khi bị chế ngự nghe hắn hỏi như vậy thì cười điên cuồng, sau đó gằn giọng âm độc quát: "Ta đã không có gì thì ngươi cũng đừng hòng có!!"

"Tại sao ngươi chưa thành lệ quỷ lại có thể sống dai như vậy!!"

"Ngươi muốn biết sao! Ha hả! Trừ khi nó chết, cô ta sẽ suốt đời không buông tha nó!"

"Là ta đem nó hiến tế cho ả. Ai biết ngươi lại có thể trụ được đến giờ! Nếu không phải vì ngươi! Đợi cô ta tiêu hóa nó xong thì ta có thể đến gặt cái mạng ngươi rồi! Như vậy sẽ không có ai tranh giành chức vị gia chủ với ta nữa!"

"Sao ngươi không đi chết! Nguyền rủa cũng không chết được ngươi! Thứ tai tinh khắc cha khắc mẹ! Ngươi nên sớm chết!"

Mặc Huyền không cho ai kịp phản ứng lại giống như bị điên rồi, không ngừng nguyền rủa chửi bới, biểu tình dữ tợn vô cùng, hai mắt đều muốn lòi ra. Mặc Dận ở bên cạnh thật sự là bị dọa cho mất mật. Hà thúc thì giận sôi máu.

Nhưng còn chưa đợi ông nói gì thì đã có người khác trước tiên lên tiếng bảo vệ anh chồng.

"Nói bậy! Ngươi mới là tai tinh khắc cha khắc mẹ! Ngươi mới nên đi chết!"

"Không phải đồ của ngươi thì mãi mãi cũng không phải! Thứ người như ngươi mới đáng chết sớm đi! Thứ độc ác! Không cho chửi phu quân ta!"

Tạ Dương treo ở trên người Mặc Thâm lập tức bùng nổ. Cậu đớp chát lại nhanh đến nổi đám người đều bị cậu cho ngớ ra. Ai đó được cậu bảo vệ khóe miệng thì lại kéo lên, động tác trên tay càng mảnh liệt tiêu sái, giống như được tiếp thêm sức mạnh.

Hà thúc thật sự bị cậu làm ngẩn ra một chút nhưng sau đó ông vừa cười vừa đem một mảnh vải dơ cho nhét vào miệng Mặc Huyền, cái người vừa mới không ngừng phun cứt kia. Như vậy là thế giới yên bình rồi. Dù sao hắn cũng đã nói cho họ biết nguyên nhân mọi chuyện, không lại mượn hắn mở cái miệng hôi thối kia ra nữa.

Thật sự, nếu không phải có tiểu thê tử trấn an, Mặc Thâm thật sự là muốn cho giết Mặc Huyền trước. Vậy mà dám đem tiểu thê tử của hắn ra hiến tế, đáng chết.

Càng giận động tác trên tay hắn lại càng mạnh bạo. Nhưng bởi vì vướng Tạ Dương, nữ quỷ kia lại giống như đang cuồng loạn, tấn công cực kỳ hung hiểm nên hắn vẫn bị bó tay bó chân rất nhiều. Có điều để giữ chân cô ta thôi thì không phải quá khó. Hắn bớt chút thời gian liếc qua lão đạo sĩ từ lúc nói muốn xử lý đám yêu tà kia thì rất chuyên tâm bố trí trận pháp trên sân, đối với tình huống mới rồi không biết có để ý đến hay không.

Hắn biết một đời này đã thay đổi, hắn hiện tại cũng không phải lệ quỷ, hắn vẫn là người, dù hiện tại hắn có phần không bình thường thì vẫn hơn lệ quỷ xung quanh. Không biết sau đó thế nào nhưng mà tạm thời chỉ có thể trông cậy vào lão ta. Hắn không nghĩ hắn vậy mà coi thường Mặc Huyền. Rốt cuộc thì đối phương có thể hận hắn như vậy, có làm ra chuyện gì cũng không khó nói. Nhưng vấn đề là, vì hắn ta khiến bố trí của hắn thất bại, còn muốn rơi vào tình cảnh khốn cùng. Nếu không phải lão đạo sĩ này tới...

Làm người không nên đắc ý quá sớm, câu này thật không sai.

"Tiểu tử! Lại đây đi!"

Trong lúc hắn đang bâng quơ lung tung thì âm thanh của lão đạo sĩ đã vang lên bên tai.

Thì ra bên kia Phương Chính Thống đã vẽ sau trận đồ diệt quỷ rồi. Nhìn lại thì nhìn nó không khác nhiều so với trận đồ trước đây hắn dùng để bắt quỷ lắm. Nhưng mà nó quy chuẩn hơn, phức tạp hơn, còn lớn hơn, gần nhau chiếm nữa cái sân trong viện.

"Đứa nhỏ trong lòng ngươi là căn nguyên của chúng quỷ này đi. Vậy chỉ có nó mới có thể dụ chúng quỷ vào đây."

Bởi vì thời gian đặc thù, lệ quỷ xung quanh bị hút tới gần như chỉ còn bản năng tìm đến con mồi ngon miệng. Cho nên chỉ có Tạ Dương mới có thể dụ được chúng vào. Cho dù biết là núi đao biển lửa chúng cũng sẽ nhảy vô.

"Yên tâm đi, ta đảm bảo sẽ không có nguy hiểm! Mà ngươi cũng có thể rảnh tay đối phó lệ quỷ kia."

Sợ Mặc Thâm không chịu lão còn nói.

"Mặc Thâm..."

Những lời ông nói Tạ Dương cũng có nghe thấy. Nói thật thì cậu vẫn luôn lo lắng cho tình trạng của hắn khi phải vác theo cậu thế này. Du cậu có gầy yếu thật thì cậu vẫn là một vướng bận sờ sờ ra đó. Tuy không biết lão đạo sĩ kia trình độ thế nào, nhưng ít nhất cậu cũng muốn thử xem.

"Ông làm sao để bảo vệ em ấy?"

Mặc Thâm không có tin liền mà ngược lại hỏi. Không biết rõ làm sao, hắn sẽ không mạo hiểm đâu.

"Hầy... Bị nghi ngờ khó chịu thật đấy."

Ai biết lão già kia lại còn có tâm trạng cảm thán.

"Có thể nhanh hơn được không đạo trưởng!?"

Nhưng âm thanh khốn khổ của Mặc Dận đã bay tới cứu vãn tình huống. Thì ra trong lúc hỗn loạn hắn và Hà thúc bên này cũng bị oan hồn oán quỷ xung quanh tấn công. So với Mặc Huyền tuy bị trói ở đó không thể làm gì nhưng trên người hắn có khí tức của nữ quỷ kia nên không bị chúng quỷ để ý thì bon họ chật vật vô cùng. Nếu không phải có mấy tấm bùa chú Hà thúc xé từ trong phòng ra thì lúc này họ khó nói có còn toàn vẹn không rồi. Nhưng đồ rồi cũng sẽ có lúc sài hết, thật sự là đã đến chỗ khốn quẩn rồi.

"Cái này là mẫu tử trận. Để đứa nhỏ vào tử trận, vậy là không sao rồi, ngươi hiểu chưa?"