Ngày Anh Trưởng Thành

Chương 10: Cảm Thông - 2



Có điều, nếu mọi chuyện giống như Hoàng Thiên nói thì anh ta thiệt thòi thật, bị cấp trên đè xuống, buộc làm rồi khi xảy ra sự cố lại phải xin lỗi dù rằng bản thân vốn chẳng làm sai.

Cổ phiếu Milan tuột giá liên tục trong mấy phiên giao dịch gần đây, nếu Hana đã thu mua thì khối tài sản bốc hơi ít nhất phải hàng trăm tỷ đồng chứ chẳng đùa. Một con số có thể đè chết tôi.

Tôi cố gắng ăn hết số thức ăn trên bàn rồi mau mắn dọn dẹp. Hôm nay, Hoàng Thiên lại thức đêm làm việc và theo như thường lệ, đúng chín giờ tối, tôi chuẩn bị một ít bánh, một ly sữa ấm mang lên cho anh.

Đến trước cửa phòng, tôi đưa mắt nhìn qua khe hở, quan sát một lát chứ chẳng vội vào.

Số là có mấy lần, Hoàng Thiên như biết được giờ tôi lên, anh đứng nấp ngay sát cửa, chờ tôi bước vào thì nhảy ra dọa khiến tôi giật mình, sữa mả, bánh trái đổ hết xuống sàn.

Và rồi trong khi tôi dọn dẹp trong sự bực bội thì anh khoanh tay, tựa vách, cười như được mùa bội thu.

Bị hẳn ba lần như vậy, tôi liền khôn ngoan ra. Tôi sợ nếu có lần thứ bốn, tôi chắc chắn sẽ không kiềm được mà bóp cổ anh đến chết mất.

Chắc chắn lúc đó tôi sẽ được lên báo, lên truyền hình, nổi tiếng rồi vào tù, xui nữa thì bị tử hình luôn.

- Đang làm việc à? Đúng là chỉ nên nhìn anh ta từ xa thì mới ngưỡng mộ được. Sao lúc ở gần tôi thì anh lại biến thành thằng nhãi ranh vậy hả anh kia? – Tôi lầm bầm thật khẽ.

Cứ chốc chốc, tôi lại thấy Hoàng Thiên ngừng lại, bóp bóp cổ tay phải, mặt anh thoáng nhăn nhó. Có lẽ nào anh thật sự bị đau sao? Ngay cả khi không có tôi mà anh cũng như thế thì hẳn là anh không hề diễn.

- Anh có biết chuyện cậu bé chăn cừu không? Ai bảo mấy lần trước anh toàn giả đau giả ốm lừa tôi làm trò vui.

Sau câu thì thầm, tôi đẩy cửa tiến vào, đặt khay sữa và bánh xuống bàn. Vốn định ngó lơ nhưng lương tâm lại không cho phép.

Chuyện cổ phiếu Milan lao dốc hẳn đã khiến tâm tư Hoàng Thiên rối rắm ít nhiều vì dẫu sao thì tài sản ấy trước sau gì cũng thuộc về anh và Hoàng Thuận bởi chủ tịch Hana chỉ còn hai đứa cháu trai này thôi.

- Tay anh chắc bị trật khớp rồi, đưa tôi sửa cho. – Tôi xòe tay ra, cất tiếng.

- Em biết làm sao?

- Đương nhiên.

Nói rồi, tôi nhanh chóng bắt lấy tay anh, sờ nắn một hồi. Lúc trước, tôi từng theo ông hàng xóm vốn là một thầy chữa bệnh bằng phương pháp vật lý trị liệu đến các làng lân cận làm từ thiện, thành thử học được chút ít kinh nghiệm.

Đúng như tôi nghi ngờ, khớp xương cổ tay của Hoàng Thiên bị lệch ra. Tôi đoán chắc nơi nào đó trên cơ thể Minh Chính cũng bầm tím rồi, hẳn anh đã dùng lực rất mạnh.

Xem ra, Minh Chính có thằng bạn đáng đồng tiền bát gạo quá, cho ăn cho nhậu ngày trước rồi ngày sau thượng cẳng tay, hạ cẳng chân với người ta.

- Chịu đau chút.

Dứt lời, tôi nắm cổ tay Hoàng Thiên nắn mạnh. Anh khẽ kêu nhẹ một tiếng nhưng vẫn không rụt tay lại. Khớp xương lồi lên nhanh chóng xẹp xuống, tiếp đó, tôi đan tay mình vào tay anh và ấn cho bàn tay anh ngã về phía sau.

Tôi vốn trong sáng và làm theo những gì đã nhìn thấy ông hàng xóm làm nhưng tôi lại quên mất người đàn ông đối diện mình đây là một tên biến thái. Khi tôi nhìn lên thì thấy anh đang nhìn mình đắm đuối, miệng mỉm cười rất tình.

- Xong rồi. – Tôi vội thu tay lại, trái tim bất giác đập như trống đánh liên hồi.

- Tay em ấm thật. – Hoàng Thiên lại buông lời tán tỉnh.

- Lát nữa tôi đưa ít rượu thuốc, anh nhớ xoa bóp thường xuyên cho mau hết sưng.

Tôi phớt lờ, lên tiếng căn dặn rồi quay lưng cất bước. Chỉ sợ nán lại thêm chút nữa thì chẳng biết cái gã này còn bày ra trò gì.

Khi đã ra đến hành lang, tôi đưa hai tay lên áp vào má mình, rõ ràng nó lạnh tanh mà anh dám nói là ấm. Đúng là lừa mình, lừa người.

Tôi vốn là một cô gái có bàn tay lạnh nhưng trái tim vô cùng ấm áp, nếu không thì tôi đã mặc kệ anh, cho anh dị tật luôn.

Về đến phòng, tôi nhanh chóng rót rượu thuốc từ chai lớn sang một cái chai nhỏ rồi tung tăng xách lên phòng anh. Rượu này quý lắm, một thang nhỏ xíu có giá gần hai triệu, ngâm ra được tầm nửa lít.

Thật tình mà nói, nhìn tôi phơi phới thế thôi chứ cơ thể cực kỳ yếu đuối, mới hai mươi mấy tuổi mà xương cốt đau nhức hết rồi, thành thử tôi phải thường xuyên dùng nó.

Có hôm, tôi dậy trễ, chưa kịp tắm buổi sáng đã lao ra bếp nấu nướng tưng bừng cho kịp giờ Hoàng Thiên và bà Ngọc Minh đi làm. Thế là, anh cứ ngửi ngửi và một hai quả quyết rằng tôi mới bét mắt ra đã uống rượu.

Sau cái đêm bị anh giày vò ấy, lưng tôi như muốn gãy đôi, tay chân thì rã rời. Nếu như không có chai rượu này thì chắc tôi bò bằng bốn chân chứ không đi đứng được như này đâu