Ngày Bầu Trời Chẳng Còn Xanh

Chương 12: Tỉnh dậy



Bạch Hân Nghiên tìm đến phòng làm việc của Chu Huy cũng đúng lúc ông vừa kết thúc ca mổ.

"Giáo sư Chu."

"Tiểu Nghiên à, đến đây ngồi đi. Uống trà chứ?"

"Dạ, cảm ơn thầy."

Chu Huy ngồi xuống đối diện cô rồi rót cho cô một ly trà.

"Uống đi, bình tĩnh lại một chút."

"Vâng ạ."

"Thầy đã nghe Dương Nhiên nói qua tình huống vừa nãy rồi. Bệnh án lưu giữ ở Bệnh viện thầy cũng đã xem qua rồi. Em cũng biết bệnh nhân bình thường thì đã tỉnh lại rồi, nhưng đến bây giờ cô bé vẫn không tỉnh lại, lại còn gặp tình trạng như thế. Chắc em cũng hiểu là do bản thân cô bé không muốn tỉnh lại. E là lần này thật sự phải trị liệu tâm lý ngay khi còn đang hôn mê mới mong có thể vực dậy ý chí muốn sống của cô bé. Thầy biết cô bé rất quan trọng với em, nhưng nếu như em để tình cảm xen vào quá sâu, em sẽ không thể đưa ra quyết định sáng suốt được."

"Em hiểu nhưng em muốn tự tay cứu sống em ấy."

"Được rồi. Nhưng tốt nhất, thầy nghĩ em nên tìm thêm trợ thủ."

"Em hiểu rồi. Em sẽ nhờ Nguyên Thiển giúp đỡ."

"Ừ, tối nay sắp xếp rồi bắt đầu luôn đi."

"Vâng ạ."

***

Tối, trong phòng hồi sức tích cực, Bạch Hân Nghiên một thân quần áo vô trùng, ngồi bên cạnh Tô Uyển Cầm, thủ thỉ kể cho cô nghe chuyện của mình. Từ những chuyện vụn vặt trong cuộc sống đến mấy ngày nay cô đã tiếp những bệnh nhân như thế nào. Cô nói chuyện cùng Tô Uyển Cầm một lúc lâu, đến khi ánh trăng ngoài cửa sổ phòng bệnh đã treo trên đỉnh trời mới rời đi.

Những ngày sau đó, Bạch Hân Nghiên sẽ đến ngồi cạnh cô trò chuyện như thế. Còn Nguyên Thiển, trợ thủ Bạch Hân Nghiên mời đến là chuyên gia trong thôi miên. Cô ấy sẽ dùng cách thôi miên Tô Uyển Cầm để giúp cô có thể thoát ra được cái kén của bản thân mình.

Còn Tô Uyển Cầm trong những ngày này, cô có thể cảm nhận bản thân lơ lửng trong không gian u ám, xung quanh cô chỉ là bóng tối vô tận, từng chút một bào mòn ý chí của cô. Trong không gian u ám, cô có thể nghe thấy tiếng kể chuyện của Bạch Hân Nghiên cùng tiếng nói chuyện êm tai của một cô gái khác. Hai người đó từng chút một tìm cho cô một chút ánh sáng bên trong bóng tối kia, cũng giống như là chỉ đường cho cô vậy.

***

3 ngày sau, rốt cuộc cô cũng tỉnh lại.

Đập vào mặt cô là một không gian xa lạ mà quen thuộc. Nhìn xung quanh một chút, cô có thể nhận ra đây là bệnh viện, còn là phòng hồi sức tích cực, nơi mà cô đã từng nằm 4 năm trước. Từng chút ký ức tràn ngập thống khổ và tuyệt vọng, khiến cho cô không cách nào thoát ra được, dường như bị nhấn chìm trong tuyệt vọng ấy.

Lưu Trạch Dương nhận được thông báo vội vàng chạy đến bệnh viện. Đập vào mắt anh là thân ảnh Tô Uyển Cầm đầy cô độc nằm nơi giường, thân thể gầy đến đáng thương. Mắt cô mở to nhìn ra bên ngoài cửa sổ nhưng dường như không hề có tiêu cự.

Anh từng chút một lại gần, nhìn đến bàn tay đang cột trên giường có chút đau lòng. Vì cô có xu hướng tự làm đau bản thân nên để đề phòng cô tỉnh lại sẽ đụng vào vết thương nên họ đã buộc tay lành của cô lại. Anh bước đến, tháo dây trói, lẳng lặng nhìn cô. Bàn tay được giải thoát, cô dường như là ngay lập tức cào lên miệng vết thương. Anh hoảng hốt giữ tay cô lại, không nhịn được thốt lên.

"Cô rốt cuộc muốn làm gì? Muốn chết sao?"

Cô thoáng thất thần. Anh cũng không muốn nặng lời với cô như vậy, nhưng dường như là bản năng thân thể để che dấu sự lo lắng đi. Anh nhận thấy người cô run lên, rất khẽ, nhưng vì tay đang đè lên tay cô nên có thể cảm nhận được. Lần đầu tiên sau 3 tháng ở chung, anh nghe thấy cô gian nan nói ra ba chữ.

"Tôi... khó... chịu."

Giọng nói khàn đặc, nói xong đã há miệng thở dốc. Dường như 3 chữ kia đã rút hết sức lực của cô rồi. Mà ánh mắt kia, tràn ngập khẩn cầu, khiến anh không cách nào đáp lại được. Anh bỏ tay cô lại trong chăn rồi đi ra ngoài, để lại cô một mình thất thần một lần nữa nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mà Bạch Hân Nghiên vừa đến ở bên ngoài phòng bệnh, nghe cô nói 3 chữ kia cùng ánh mắt kia không nhịn được mà bật khóc. Cô chữa bệnh cho Tô Uyển Cầm, làm bạn với Tô Uyển Cầm 4 năm, chưa bao giờ cô nghe thấy cô bé nói ra hai chữ "khó chịu". Vậy mà bây giờ, Tô Uyển Cầm không có một chút sức sống nào nằm đó, thốt ra hai chữ kia, ánh mắt tràn ngập khẩn cầu kia dường như muốn nói với cô rằng cô bé muốn buông xuôi tất cả rồi. Rốt cuộc đến cuối cùng, cô cũng chẳng thể thấu hiểu hết những gì mà Tô Uyển Cầm trải qua.