Ngày Cưới, Ta Bị Thái Tử Tử Hôn Vì 1 Cô Gái Xuyên Không

Chương 1



01.

"Có nghe gì chưa? Hôm nay cô nương nhà Lưu Thái Uý xuất giá đấy."

"Đúng vậy, lại còn là Thái tử tự mình đi xin bệ hạ ban hôn cơ đấy."......

Trên đường phố dài mười dặm được trang hoàng rực rỡ, bên lề đường chật kín người dân đứng xem, bàn tán xôn xao về chiếc kiệu hoa lộng lẫy phía trước.

Những lời đồn đại bên ngoài tràn ngập tai ta.

Ta không hề để ý, bởi vì...

Tất cả đều là sự thật.

Ta là con gái của Lưu Thái Uý, người mang thân phận tôn quý, bị coi là "gái già" vì đi qua 20 mùa xuân nhưng vẫn phòng đơn gối chiếc. Nay bất ngờ xuất giá lại là phi tần của Thái tử, đương nhiên trở thành tiêu điểm cười đùa của cả thành.

Người ngồi trên con ngựa đỏ đẹp đẽ phía trước chính là Thái tử. Thái tử hiện tại khuôn mặt trông rạng rỡ, hạnh phúc như thể đã chiến thắng cả thế giới.

Vào lúc này, phía trước xảy ra một trận huyên náo, còn có tiếng hét chói tai của một người phụ nữ. Vì khoảng cách quá xa, ta không nghe rõ lắm, chỉ nhẹ nhàng kéo một chút rèm kiệu nhìn ra ngoài.

Một người phụ nữ mặc trang phục kỳ lạ xông ra, chen qua đám người, xông đến trước mặt Thái tử, dang rộng hai tay chặn đường đi.

Thái tử vội vàng giật cương ngựa, tiếng hí dữ dội của ngựa vang lên, chân trước giơ cao mất một lúc lâu mới kìm lại được. Móng ngựa cách mũi của người phụ nữ đó chỉ khoảng một bàn tay.

Người phụ nữ từ từ mở mắt, trong nháy mắt đã ngập tràn nước mắt, nhìn người đàn ông trước mặt nức nở: "A Trạch, em đã trở về rồi đây".

Khuôn mặt Thái tử thay đổi cảm xúc một cách chóng mặt, từ vui mừng chuyển sang ngạc nhiên rồi cuối cùng là vui mừng như bắt được vàng.

Hắn ta nhảy xuống ngựa, tiến đến trước mặt cô gái, giọng run rẩy dò hỏi: "Nguyệt Nhi......"

"Phải, em đây! A Trạch, là em đây!"

Hai người ôm nhau giữa đường, chôn đầu vào cổ nhau thấp giọng trút bỏ nỗi nhớ thương.

Ngồi trong kiệu hoa, ta bỗng trở thành một người ngoài cuộc. Một đoàn người ngựa dừng lại bên lề đường, càng thu hút sự chú ý của người dân.

"Cô nương……" Lục Nhị là a hoàn kề cận bên người, lần này theo ta để hỗ trợ trong hôn lễ. Nàng ấy nhẹ nhàng gọi.

Qua kẽ hở của bức màn vừa nhấc lên, ta nhìn thấy rõ tình cảm sâu đậm giữa hai người họ.Ta không nói gì, chỉ bước thẳng ra khỏi kiệu hoa. Truyện Lịch Sử

"Cô nương, cô dâu không thể xuống kiệu, sẽ bất hạnh... cô nương..."

Lục Nhị ở phía sau nhặt lên chiếc mũ che mặt màu đỏ ta đã vứt xuống đất, vội vàng theo sau để ngăn cản ta. Nhưng bước chân ta rất nhanh, đi thẳng đến trước mặt hai người họ.

Họ cũng dường như nhận ra ta, và cách nhau ra một chút.

Thái tử nhìn người phụ nữ chỉ mặc một chiếc váy dây ôm sát trong lòng mình, với ý định bảo vệ, dùng nửa thân mình che chắn cho cô ta.

Nhưng ta vẫn nhìn thấy khuôn mặt của cô ta. Dù cô ta để mặt mộc vẫn khiến ta bất ngờ một lúc lâu.

Ngoại hình của cô ta giống hệt ta, ngay cả vị trí nốt ruồi ở khóe mắt cũng đúng như nhau.

Ngay cả khi là sinh đôi, cũng không thể giống nhau đến thế, huống hồ... Nhà Lưu Thái Uý chỉ có một Nguyệt Nhi chính thống là ta - Lưu Tú Nguyệt.

"Lưu tiểu thư, có lẽ là bản cung nhầm lẫn rồi..."

Thái tử với vẻ áy náy, cuối cùng cũng mở lời, thấy ánh mắt ta vẫn tiếp tục nhìn người phụ nữ kia, hắn ta vội vàng nói tiếp.

"Lưu tiểu thư, bản cung sẽ chọn ngày khác đến nhà Lưu Thái Uý để xin lỗi!"

Ta không kìm được mà lạnh lùng hừ một tiếng.

Ngày ấy, chính là Thái tử không phân biệt phải trái, xông vào nhà ta, nói rằng chúng ta có tình cảm yêu đương, còn quỳ trước cửa Thiên Càn Cung cầu xin Bệ hạ một hồi lâu mới đến nhà ta đưa ra ba thư sáu lễ.

Ngay khi người phụ nữ này xuất hiện, ta liền trở thành 'Lưu tiểu thư'.

Thật là trớ trêu.

"Nhìn thấy chưa, bà cô già cứ khó lấy chồng lắm."

"Cái này có tính là bị hoàng gia từ hôn không?"

"Chắc vậy, sau này còn ai dám lấy nữa."...

Những lời mỉa mai lạnh lẽo bên cạnh giống như cơn gió mạnh thổi qua.

Mép môi ta hơi nhếch lên một nụ cười lạnh, nhìn những người đó họ lập tức im bặt, không dám nhìn vào ta.

Cuối cùng, ta đã làm một động tác gây sốc.

Ngay trước mặt mọi người, ta cởi bỏ chiếc áo cưới màu đỏ chói lọi trên người, và mạnh mẽ xé nó ra.

"Rẹt——"

Tiếng vải tơ tằm quý giá bị xé toạc vang vọng khắp con phố.

Ta liệng chiếc áo cưới xuống trước mặt Thái tử, vẻ mặt thanh thản như không có chuyện gì xảy ra."Thái tử điện hạ, hôm nay là ta từ hôn với hoàng gia."

02.

Nhìn dáng lưng của ta quay đi, sắc mặt của Thái tử có vẻ không được tốt lắm. Lục Nhị vội vàng theo sau ta, cầm một chiếc áo choàng giúp ta che chắn thân thể chỉ còn lớp lót bên trong.

Nàng ấy tỏ vẻ phẫn nộ không yên: "Tiểu thư, chiếc áo cưới lúc nãy là ngài vất vả may từ một tháng trước... Thái tử điện hạ cũng quá đáng lắm..."

Theo phong tục, áo cưới của người phụ nữ khi đi lấy chồng là phải tự tay may vá. Ta từ nhỏ đã quen việc cầm kiếm cầm đao, mặc dù mũi khâu trên chiếc áo cưới có hơi vụng về, nhưng cũng coi như là do chính ta làm ra.

"Lục Nhị, nhớ lấy, đừng tiếc nuối cho những người không xứng đáng, những thứ không đáng giá."

Đúng vậy.

Ta chẳng cảm thấy tiếc nuối một chút nào. Ta vốn cũng không có tình cảm gì với Thái tử.

Ta hôn mê bất tỉnh năm năm, vừa tỉnh lại không lâu, Thái tử đã làm ra chuyện này, hoàng đế không thể từ chối được, liền ban hôn cho chúng ta.

Theo lời Thái tử, trong 5 năm ta bất tỉnh thì ta và hắn ta tình cảm gắn bó, tâm đầu ý hợp.

Nhưng ta lại không hề có chút ký ức nào.

Vì thế, mất đi Thái tử, ta không hề buồn rầu, thậm chí... Còn cảm thấy một chút may mắn.

Trở lại phủ đệ, phụ thân đã nhận được tin tức và đứng ở cửa, nhìn ngóng lo lắng.

Cuối cùng thấy bóng dáng của ta, ông vội vàng chạy ra, nhìn ta từ trên xuống dưới.

"Con gái ngoan của ta, con đã bị ủy khuất rồi."

"Con yên tâm, ngày mai phụ thân sẽ đến trước mặt bệ hạ để đòi lại công bằng cho con."

Ta chưa kịp mở miệng thì một tiếng nói nghiêm nghị của một người phụ nữ vang lên phía sau chúng ta.

"Đủ rồi! Còn chưa thấy xấu hổ sao?"

Ta nhìn người phụ nữ nhăn nhó bước đến trước mặt, khuôn mặt có vài phần giống ta nhưng lại không hề thân thiết.

Người này chính là mẫu thân của ta, người đã trải qua 9 tháng 10 ngày mang nặng đẻ đau sinh ra ta - Lưu thị.

"Còn không mau vào nhà, một cô nương mà lại ăn mặc như thế đi về, cũng không thấy xấu hổ sao?"

Không hiểu sao khi ta tỉnh lại, lần đầu tiên ta nhìn thấy trong ánh mắt mẹ mình sự ân cần ấm áp, điều mà khi còn nhỏ ta chưa từng được thấy qua.

Thế nhưng, ngay khi ta vừa mở miệng, sự ấm áp này lập tức tan biến.

"Được rồi được rồi, con gái mới về, đừng như vậy."

Phụ thân đứng bên cạnh bảo vệ ta, kéo ta vào phủ.

Chuyện của ta và Thái tử, lập tức trở thành đề tài bàn tán sôi nổi khắp thành, thậm chí còn thêm một nhân vật nữa - người phụ nữ cản đường giống hệt ta