Ngày Cưới, Ta Bị Thái Tử Tử Hôn Vì 1 Cô Gái Xuyên Không

Chương 9



22/

Ta bước ra khỏi đại điện, Nguyệt Nhi có vẻ muốn tính sổ với ta, phẫn nộ tiến lên.

Ta tất nhiên biết cô ta muốn làm gì, chỉ cần giơ tay lên là đã đón được bàn tay cô ấy đang giơ lên.

" Chát——"

Tiếng một cái tát, vang dội bên ngoài đại điện, người đại thái giám dẫn chúng ta ra cũng giật mình run rẩy.

"Ngươi——"

"Ngươi dám đánh ta!?"

Đầu của cô gái đó lệch sang 1 bên sau cái tát của ta, chuỗi ngọc trâm cũng rơi xuống đất một vài cái.

"Ta đây là quận chúa, có tước vị, lại có chức quân đội ngũ phẩm, ngươi chỉ là một dân nữ, hành vi phạm thượng, ta gì mà không dám đánh ngươi."

"Lưu... quận chúa." Thái Tử đi đến bên cạnh Nguyệt Nhi, một tay kéo nàng ta vào lòng an ủi, lạnh lùng nhìn ta, "Nguyệt Nhi là người của bản cung, ngươi hơi quá đáng rồi."

"Điện hạ là chủ nhân của Đông cung, dưới một người trên vạn người biết bao quý giá, đừng để người của mình không rõ nề nếp, lúc đó mất mặt là hoàng thượng."

Ý trong lời nói là nhắc nhở Thái Tử, phải quản lý tốt người của mình.

Thái Tử sững sờ một chút, đại thái giám ở phía sau nói một câu, hắn chỉ có thể thấp giọng nói với Nguyệt Nhi: "Phụ hoàng gọi bản cung, ngươi trở về cẩn thận."

Ngọn núi lớn để dựa vào đã rời đi, Nguyệt Nhi nhìn ta, càng cảm thấy má đau rát, không dám quá kiêu ngạo, chỉ có thể nhẹ giọng nói.

"Ta... ta là con gái của Lưu Đại tướng, ta..."

"Chát——"

Chưa nói hết, ta lại giơ tay cho 1 cái tát phủ xuống. Hai bên má nhanh chóng trở nên đối xứng hơn.

"Có phải hay không, chúng ta tự biết. Giả mạo còn không hiểu chuyện. Tiếp tục nói lung tung, sẽ không chỉ là một cái tát đơn giản như vậy."

"Gia phả Lưu gia chỉ có mình ta Lưu Tú Nguyệt"

Ta lộ vẻ khinh bỉ, bước thẳng đi.

Nguyệt Nhi ở đằng sau tức giận đến mức mặt mày xanh mét, ngay lập tức phun ra một ngụm máu.

Ở cửa cung, ta chắp tay cảm ơn bách tính: "Sự việc hôm nay, cảm ơn mọi người rất nhiều."

"Không sao không sao, ân tình của tướng quân, chúng ta cảm kích mới đúng." Người dân có vẻ ngượng ngùng, "Nếu không phải vị Nghiêu vương đã phái người đến nói, tướng quân còn muốn giấu chúng ta đến bao giờ nữa."

Nghiêu vương?

Lại là hắn?

Trước mặt Hoàng Đế tố cáo ta, lại nhờ bách tính giúp ta xin xỏ.

Thật khó hiểu, rốt cuộc hắn muốn gì.

23/.

Ta trở về doanh trại an toàn, người vui mừng nhất không ai khác chính là An Tu Vũ và Tôn Tam Nương. Hai người vui vẻ tới mức chỉ thiếu việc cõng ta lên để ăn mừng.

Chỉ thị phong tước Quận chúa nhanh chóng được truyền khắp các ngõ ngách, tự nhiên cũng đến tai mẹ ta Lưu thị.

"Tiểu thư, có báo tin bằng chim bồ câu, bảo tiểu thư mau trở về phủ một chuyến."

Lục Nhị thông báo cho ta, ta cũng biết mình nên đối mặt với mọi chuyện.

"Chúng ta đi thôi."

Khi ta đến cổng phủ Thái Uý, cổng nhà vắng lặng, chỉ có hai ba người hầu đang quét dọn.

Thấy ta trở về, họ vội vàng đến đón: "Quận chúa, phu nhân và các trưởng lão đã đợi ngài ở trong nhà thờ tổ."

Đến nhà thờ tổ, những người ngồi trên đó đều là những trưởng lão đức cao vọng trọng của nhà họ Lưu.

"Các bậc trưởng lão, mọi người đều khỏe chứ."

Dù ta có chức quan và tước vị, trong mối quan hệ họ hàng, lễ nghi của ta vẫn phải đảm bảo.

"Hừ, ngày thường không thấy ngươi khiêm tốn như vậy."

"Đã chiếm mất hạnh phúc của em gái, còn dám đứng đây." Lưu thị ngồi ở một bên lạnh nhạt chế giễu, phía sau còn có Nguyệt Nhi ăn vận diễm lệ.

Ta không đáp lại, giống như không nghe thấy.

Người đang ngồi vị trí cao nhất là trưởng tộc hiện tại của gia tộc họ Lưu, thấy không khí có phần ngượng ngùng, liền ra mặt hoà giải.

"Hôm nay triệu tập hội nghị lớn trong tộc, Lưu Thái Uý đã viết thư xin phép, nói rằng chuyện này do Quốc Anh toàn quyền quyết định, vì vậy hôm nay mới gọi ngươi đến."

Quốc Anh, là biệt danh của ta, chỉ có những người trong tộc thân thiết mới gọi ta như vậy.

Trong triều đại này, biệt danh của người phụ nữ thường là những từ ngữ thanh nhã trong khuê phòng, nhưng ta đã chọn hai chữ Quốc và Anh làm biệt danh cho mình khi mới bảy tuổi, sau khi cầm bút khoanh tròn chúng trong "Luận Quốc Sách".

Các bậc trưởng bối trong tộc đều khen ngợi ta rằng sau này chắc chắn sẽ không thua kém nam nhi, có tiềm năng lớn.

Tộc trưởng cũng nhìn thấy ta lớn lên từ bé, cũng biết rằng Lưu thị ghét bỏ ta, khi còn nhỏ cha ta bận rộn chinh chiến đều là tộc trưởng chăm sóc.

Và ý của cha ta cũng rõ ràng, dựa vào cớ bận bịu công việc, để ta toàn quyền quyết định.

"Quốc Anh, ngồi xuống."

Tộc trưởng chỉ vào vị trí của cha ta, ra hiệu cho ta ngồi xuống.

Rõ ràng, đây là tộc trưởng đang cho ta mặt mũi, ta tự nhiên ngồi xuống theo lời.

"Các bậc lão thành trong tộc, lời nói của ta vốn không trọng lượng, nhưng hôm nay ta mời mọi người đến đây, là để xin một chỗ cho cô con gái này vào gia phả của họ."

Lưu thị đứng dậy thông báo ý định của mình và kéo Nguyệt Nhi đang phía sau, hặt hai tay lên mu bàn tay nàng ta để thể hiện sự thân mật.

Lục Nhị từ phía sau đưa cho ta một chén trà, ta từ từ uống trà, nhìn Lưu thị như đang lên sân khấu hát.

Tộc trưởng và mọi người nhìn bà ấy như nhìn một người phụ nữ điên.

"Lưu thị, mọi người trong tộc đều biết, người và Nhị ca chỉ có người con gái, nếu muốn nhận con gái nuôi thì không thể xuất hiện trong gia phả."

Tộc trưởng biết tính khí của Lưu thị, vẫn muốn khuyên nhủ một cách ôn hòa.

"Không!" Lưu thị với vẻ mặt tràn đầy tình thương kéo Nguyệt Nhi lại, "Đây mới là con gái ruột của ta, nên được nhập vào gia phả."

"Quậy phá!" Tộc trưởng cuối cùng không nhịn được nữa, đập bàn đứng dậy, "Công việc trong tộc rất bận rộn, không phải để cho những người hoang tưởng dùng những chuyện hoang đường như vậy mà gọi tới."

"Tộc trưởng! Bây giờ điện hạ rất thích Nguyệt Nhi, nếu tộc chúng ta có một Nguyệt Nhi làm thái tử phi, đối với Lưu gia cũng là có lợi lớn."

Ta nhìn người phụ nữ đang gào thét trước mặt, bỗng dưng cảm thấy xa lạ.

Ta trong lúc mơ hồ, thậm chí còn có nghi vấn. Người phụ nữ này, liệu có phải là mẹ ruột của ta không?

"Quốc Anh, đây là chuyện trong nhà của ngươi, tộc chúng ta không tiện can thiệp, ngươi nghĩ sao?"

Tộc trưởng quay đầu hỏi ta.

Ta đặt xuống chén trà, lạnh lùng nhìn Lưu thị: "Nếu Lưu thị yêu cầu, vậy thì nhập vào đi."

Có lẽ là do ta dễ dàng nói chuyện, Nguyệt Nhi và Lưu thị đều sốc một hồi lâu.

"Cảm ơn tỷ tỷ."

Nguyệt Nhi giả vờ e thẹn đến trước mặt ta làm một lễ.

Giọng cô ấy khàn khàn, như tiếng trống cũ kỹ vang lên, khiến người ta khó chịu.

"Nếu đã thế, thì nhờ tộc trưởng thêm Nguyệt Nhi vào trong gia phả”

Lưu thị cũng bước ra khỏi sự ngỡ ngàng và sốc, lập tức nói một cách vui vẻ.

"Nhưng mà..."

"Một lời đã ra như nước đã đổ đi, không lẽ ngươi muốn thu lại?"

Nghe ta nói thế, Lưu thị vội vã nói.

"Tất nhiên không."

Ta cười nói, "Chỉ là người em gái này có tên là Lưu Tú Nguyệt, ta cũng tên là Lưu Tú Nguyệt, không bằng không cần phải làm thêm nữa, ta đổi tên là được."

"Vậy thì tốt quá." Lưu thị lập tức đồng ý.

"Bà ta quậy phá, ngươi cũng theo đó quậy phá sao?" Tộc trưởng dùng gậy đập xuống đất,

"Vậy không phải cũng cần thêm tên mới đổi của ngươi sao”

"Hôm nay là Lưu thị mời mọi người trong tộc, không phải vãn bối, nên có thể không cần thêm vào."

Tộc trưởng nhìn ta một cái, có lẽ đã đoán ra ý đồ của ta, giả vờ tức giận nói: "Ngươi bây giờ đã không cần quan tâm đến vinh quang của Lưu gia nữa sao?"

24

“Lưu gia không cần vãn bối, lại còn có một người sắp được phong làm Thái tử phi, vinh quang của Lưu Gia, tại sao lại cần đến ta?"

Một hòn đá ném xuống nước làm nảy lên ngàn lớp sóng, những bậc trưởng lão trong gia tộc đều bắt đầu bàn tán sôi nổi.

"Một nữ tướng quân ngũ phẩm, còn là một quận chúa, thật là huy hoàng biết bao!"

"Chẳng phải sao, Quốc Anh cũng là nữ tướng quân đầu tiên, vinh dự này không phải ai cũng có được."

...

Một người đã được phong, còn một người xa lạ không có chút gì quan hệ. Hơn nữa, việc đời không có gì là chắc chắn, chuyện Thái tử phi còn chưa biết như thế nào.

Cân nhắc lợi hại, ai cũng biết nên chọn như thế nào.

Đa số trưởng lão không đồng ý để Nguyệt Nhi xuất hiện trong gia phả nhà họ Lưu.

"Nhưng..." Nguyệt Nhi trong lòng bất an, rõ ràng chuyện lớn đã sắp thành công, "Nhưng tỷ tỷ vừa rồi

rõ ràng đã đồng ý rồi."

Cô ta quá kích động, giọng như chiếc loa đồng vỡ nát.

"Ta đồng ý là cho ngươi vào sổ gia phả của họ Lưu."

Ta không nhìn họ mà nói nhấn mạnh từng chữ vô cùng mạnh mẽ, quay đầu nhìn về phía tộc trưởng, như là đang thương lượng.

"Ta nghe nói trong tộc mình có một số bậc trưởng bối chưa lập gia đình không có con cái nối dõi, tại sao không thuận lợi giao cô ta cho họ, sau này về già cũng có người phụng dưỡng. Cũng là do họ Lưu nuôi dưỡng, sau này cũng có thể đền đáp ân tình nuôi dưỡng."

Lưu thị kéo Nguyệt Nhi đang khóc nức nở: "Nguyệt Nhi quý giá như vậy, ngươi bảo nàng ấy phụng dưỡng người già à?"

"Ta dù sao cũng là mẹ của ngươi, ngươi không sợ trời đánh sét đánh sao!"

Ta lạnh lùng cười: "Bây giờ bà mới biết mình là mẹ của ta à?"

Lời nói của ta khiến Lưu thị cứng họng.

Đây cũng không phải là một ý tưởng tồi, ta nhớ trong nhánh họ của mình có một người đã năm mươi tuổi mà vẫn chưa lập gia đình, nếu như dựa vào tên tuổi của họ, cũng coi như sau này tốt số”.

Trưởng tộc nghe theo lời ta, trực tiếp chọn một người.

“Không được đâu, trưởng tộc, người đó tội ác chồng chất, con gái ta không thể chịu đựng được." Như một người mẹ bảo vệ con cái của mình, Lưu thị che chở cho Nguyệt Nhi.

"Nếu không muốn, hôm nay việc này xem như bỏ qua." Trưởng tộc nói xong liền đứng dậy.

Các trưởng lão khác trong tộc thấy thế cũng chuẩn bị đứng lên rời đi.

Lưu thị chạy qua chạy lại muốn chặn lại mọi người, nhưng không ai nể mặt.

"Được! Ta đồng ý!" Nguyệt Nhi thấy vậy, trực tiếp lên tiếng, thấy Lưu thị nước mắt lưng tròng, cô ấy cũng rưng rưng nước mắt.

"Mẫu thân, chỉ cần Nguyệt Nhi là con của mẫu thân, bất cứ sự ủy khuất nào cũng có thể chịu đựng."

Ta thực sự không để ý đến cảnh mẹ hiền con thảo này, những trưởng lão tại hiện trường cũng gần như làm ngơ.

Trưởng tộc tiếp tục nói, "Lưu Thái Uý chỉ có một con gái tên là Lưu Tú Nguyệt, nhà họ Lưu không thể có hai Lưu Tú Nguyệt, tên của nhánh phụ không thể dùng từ 'Ngọc', theo thứ tự tuổi tác, cô chỉ có thể dùng từ “Vũ”.

"Nếu đã vậy, thì gọi là Thuý Nương đi."

Một câu nói của ta, mọi người tại hiện trường càng thêm ngạc nhiên không thôi.

Cái tên này chưa bao giờ là tên gọi của cô gái nhà lành, cái tên này lúc nào cũng nhắc nhở cô ấy chỉ là một phụ nữ quê mùa.

"Còn công việc cấp bách trong quân, ta đi trước một bước."

Cảnh hay đã xem xong, rời đi không lưu luyến.

Chỉ để lại hai người phụ nữ tức giận đến mặt đỏ bừng đứng tại chỗ.