Ngày Đêm Nhớ Thương

Chương 2



Lúc Tạ Khinh Hàn đưa cô đến khách sạn, thư ký của anh đã chờ sẵn dưới sảnh.

Đó là một chị gái rất xinh đẹp lại còn nhiệt tình, vừa thấy cô đã chạy đến đón, tươi cười bắt chuyện với cô, “Đây là cô Chu đúng không?”

Chu Tuyết nhìn cô ấy, nói: “Chị cứ gọi em là Chu Tuyết đi ạ.”

Đêm nay Tạ Khinh Hàn đã mất rất nhiều thời gian cho cô nhóc này, anh thật sự rất mệt mỏi, anh giao Chu Tuyết cho thư ký, nói: “Lấy thêm một phòng cho cô ấy.”

Nói xong, anh đi thẳng đến thang máy, nhưng vừa đi được vài bước, anh chợt nhớ ra gì đó, quay đầu nhìn quần áo trên người Chu Tuyết, sau đó nói với thư ký: “Giúp cô ấy chuẩn bị một bộ quần áo.”

Trên người Chu Tuyết vẫn mặc bộ váy đen ở quán bar. Nó không xấu nhưng trông có vẻ rẻ tiền, lại còn phong trần.

Tạ Khinh Hàn không thích một cô nhóc mới mười chín tuổi đã ăn mặc không phù hợp như vậy.

Sau khi Tạ Khinh Hàn rời đi, thư ký Trương đến quầy lễ tân thuê phòng cho Chu Tuyết.

Chu Tuyết cầm túi xách đứng ở sảnh lớn, nhìn bốn phía xung quanh. Bình thường cô chẳng bao giờ đến những chỗ như thế này. Có một lần cô và đám Dương Sâm ngồi xe máy đến biển xem hải âu đã đi qua khách sạn này. Dương Sâm nói có thể ở đây đều là kẻ có tiền, phòng rẻ nhất cũng phải mất đến hai, ba ngàn.

Lúc ấy Chu Tuyết ngồi sau Dương Sâm, cô quay đầu liếc nhìn một cái. Khách sạn nguy nga lộng lẫy như cung điện, là nơi cô không bao giờ đến được.

Lúc đó Chu Tuyết không ngờ rằng có một ngày mình có thể vào đây, còn được ngủ trên giường của khách sạn nữa.

Cô thả mình lên chiếc giường mềm mại như lông ngỗng. Chưa bao giờ cô được ngủ thoải mái như vậy.

Cô trở mình, vùi mặt vào chiếc gối êm ái, ngửi hương thơm thoang thoảng, cảm giác như mình đang nằm mơ.

Thì ra thật sự có thiên đường ở trần gian này.

*********

Đêm đó Chu Tuyết có một giấc mơ rất đẹp, vì vậy sáng hôm sau lúc gặp Tạ Khinh Hàn, tâm trạng của cô tốt hơn rất nhiều.

7 giờ sáng, Tạ Khinh Hàn đang dùng bữa ở nhà hàng của khách sạn. Lúc thư ký Trương dẫn Chu Tuyết tới, anh đang nghe điện thoại. Khi anh ngẩng đầu nhìn Chu Tuyết, cô đã thay một chiếc đầm trắng, tóc dài xõa trên vai, thoạt nhìn có vẻ ngoan ngoãn hơn tối qua nhiều.

Tạ Khinh Hàn hài lòng khi thấy thiếu nữ phản nghịch tối qua không còn bướng bỉnh nữa.

Anh nhìn cô, bàn tay không cầm điện thoại gõ nhẹ lên mặt bàn, ý bảo cô ngồi xuống.

Hôm qua Chu Tuyết được ngủ ngon nên bây giờ tâm trạng rất tốt, sẵn lòng vờ làm một cô gái ngoan ngoãn. Cô vuốt nhẹ váy rồi ngồi xuống phía đối diện anh.

Tạ Khinh Hàn vừa nghe điện thoại, vừa rót sữa vào cốc cho cô. Sau đó đưa thực đơn để cô tự chọn món.

Bữa sáng ở đây rất phong phú, Chu Tuyết nhìn mà hoa cả mắt, không biết nên chọn gì. Cô gọi phục vụ tới, chỉ vào bữa sáng trước mặt Tạ Khinh Hàn: “Cho tôi một phần giống anh ta.”

Phục vụ mỉm cười, đáp: “Vâng, xin cô chờ một lát nhé.”

Sau khi phục vụ đi xuống, Tạ Khinh Hàn cũng nói chuyện xong, anh đặt điện thoại lên bàn, hỏi Chu Tuyết: “Khẩu vị của cô cũng giống tôi à?”

Chu Tuyết nhìn Tạ Khinh Hàn, thành thật trả lời: “Không phải. Chẳng qua là tôi không biết chọn món gì thôi.”

Tạ Khinh Hàn bật cười, nhìn cô từ trên xuống dưới, nói: “Thay chiếc váy kia xong trông cô ngoan hẳn đấy.”

Chu Tuyết cười.

Tạ Khinh Hàn đã gặp qua không biết bao nhiêu cô gái xinh đẹp, tất cả bạn gái của anh đều nổi danh là đại mỹ nhân, nhưng khi nhìn Chu Tuyết cười, anh vẫn không khỏi thất thần.

Anh bỗng hiểu ra vì sao xung quanh cô có cả đám lưu manh đi theo. Mấy thằng nhóc choai choai đó sao có thể cưỡng lại nụ cười rạng rỡ của cô chứ?

Chỉ cần cô cười một cái là có thể câu mất hồn của bọn họ rồi.

Tạ Khinh Hàn dời mắt, cầm tách cà phê lên uống, nói với Chu Tuyết: “Tối qua tôi quên nói với cô, ba tháng trước mẹ cô và ba tôi đã đăng ký kết hôn ở Vancouver, bây giờ tôi và cô xem như anh em kế.”

Chu Tuyết không định nhận lại người phụ nữ vô tình kia, nụ cười rạng rỡ trên mặt bỗng biến mất, cô lại quay về làm thiếu nữ phản nghịch trước đây, phân rõ giới hạn với Tạ Khinh Hàn: “Tôi sẽ không nhận bà ta, cũng không làm anh em gì với anh cả. Tôi sẽ quay về sớm thôi.”

Tạ Khinh Hàn cũng không có hứng thú nhúng tay vào ân oán của mẹ con Hà Lệ Trân, anh chỉ phụ trách đi tìm cô, bây giờ đã tìm được rồi, chỉ cần đưa cô về Bắc Kinh nữa thôi là xong việc.

“Có nhận hay không là chuyện của cô, việc của tôi là đưa cô đến Bắc Kinh.”

Buổi sáng vốn vui vẻ lại khiến cả hai khó chịu bởi chuyện này.

Ăn sáng xong, Chu Tuyết theo Tạ Khinh Hàn tới sân bay.

Cô chưa ngồi máy bay bao giờ, dù rất tò mò với mọi thứ xung quanh nhưng lòng tự trọng của mình không cho phép cô ngó nghiêng khắp nơi.

Trong phòng chờ, Chu Tuyết ngồi thẳng lưng, mắt nhìn thẳng, trông rất giống một tiểu thư khuê các.

Tạ Khinh Hàn ngồi cạnh cô, cầm một tờ báo lên xem, thấy không có tin tức gì thú vị nên đặt tờ báo về chỗ cũ.

Ngồi chờ chính là việc nhàm chán nhất. Tạ Khinh Hàn không thể ngồi yên một chỗ được, anh đưa tay lên xoa xoa cái cổ đau nhức của mình, lúc nghiêng đầu mới chú ý đến Chu Tuyết đang ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh.

Tạ Khinh Hàn hơi kinh ngạc, anh nhìn cô một lát, không nhịn được mà bật cười: “Cô là người gỗ à? Sao không nhúc nhích gì thế?”

Chu Tuyết cảm thấy Tạ Khinh Hàn đang cười nhạo mình, cô nghiêng đầu, xụ mặt lườm anh.

Tạ Khinh Hàn không biết cô nàng nhạy cảm này đang nghĩ gì, cũng không biết vì sao cô tức giận, anh hỏi, “Có đói bụng không? Ở ngoài kia có đồ ăn đấy, nếu đói thì qua đó ăn tạm chút gì đi.”

Chu Tuyết thấy Tạ Khinh Hàn không có ý cười nhạo mình thì mất hứng nhìn anh thật lâu. Sau đó cô chợt cảm thấy bản thân thật khó hiểu. Từ khi nào mà cô trở nên như vậy chứ?

Rõ ràng cô ghét nhất loại người như vậy mà.

Cô đứng lên khỏi sofa, đi đến cửa sổ sát đất ở phía trước, quan sát máy bay đang hạ cánh, ánh mắt trời xuyên qua lớp kính chiếu lên người cô.

Một thời gian dài sau đó, Tạ Khinh Hàn vẫn nhớ rõ ngày hôm nay, Chu Tuyết đứng trước cửa sổ sát đất trong phòng chờ, một vầng sáng mềm mại bao phủ cả người cô, Chu Tuyết đẹp đến nỗi khiến anh ngạt thở.

Nhưng đó là chuyện của nhiều năm sau, khi Chu Tuyết cãi nhau với Tạ Khinh Hàn rồi tức giận bỏ đi nơi khác. Mỗi lúc rảnh rỗi, trong đầu Tạ Khinh Hàn sẽ hiện lên hình ảnh Chu Tuyết. Khi đấy anh mới nhận ra, Chu Tuyết đã yên lặng bước vào trái tim anh từ lâu, từng cái nhíu mày, từng nụ cười của cô luôn in sâu trong tâm trí của anh.

Nhưng đó là chuyện của sau này, hiện tại thì… Tạ Khinh Hàn còn chưa thèm để mắt đến Chu Tuyết. Anh chỉ xem cô là em kế nên chưa từng đề phòng cô, cứ như vậy, đến cuối cùng, cả thể xác lẫn trái tim anh đều nằm trong tay cô.

Anh không ngờ rằng sẽ có một ngày, anh và cô sẽ vượt qua mối quan hệ anh em kế này.

Thoạt nhìn, Chu Tuyết có vẻ ngây thơ, hồn nhiên, đâu ai ngờ được sau này cô sẽ tra tấn anh như thế nào chứ?

Chỉ có cô mới biết rõ chuyện này.

Sau khi lên máy bay, vốn dĩ chỗ ngồi của Tạ Khinh Hàn là ghế sát cửa sổ, nhưng đây là lần đầu Chu Tuyết ngồi máy bay, cô rất tò mò về bầu trời bên ngoài nên nói với Tạ Khi Hàn: “Tôi có thể đổi chỗ với anh không? Tôi muốn ngồi cạnh cửa sổ.”

Tạ Khinh Hàn gật đầu.

Chu Tuyết rất vui vẻ ngồi cạnh cửa sổ. Cô nghiêng người nhìn ra bên ngoài.

Mãi đến lúc tiếp viên nhắc nhở hành khách thắt dây an toàn, cô mới xoay người lại, bình tĩnh nhìn Tạ Khinh Hàn thắt dây an toàn rồi học theo anh.

Chu Tuyết có khả năng tiếp thu rất tốt nên sau này cô hòa nhập với cuộc sống thượng lưu cực kỳ nhanh. Cô thường tham dự các bữa tiệc xã giao với Tạ Khinh Hàn, giơ tay nhấc chân hệt như một tiểu thư khuê các được dạy dỗ nghiêm khắc từ bé. Mọi người còn tưởng cô sinh ra đã ngậm thìa vàng trong miệng, không một ai biết Chu Tuyết sinh ra và lớn lên trong khu ổ chuột.

Suốt chuyến bay dài hai tiếng rưỡi, Chu Tuyết vẫn luôn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Lần đầu tiên trong đời cô cảm thấy mình thật nhỏ bé giữa vũ trụ bao la, rộng lớn này.

Mãi đến khi hạ cánh, lúc Tạ Khinh Hàn tỉnh dậy thấy Chu Tuyết vẫn đang nhìn ra ngoài cửa sổ, anh hơi kinh ngạc hỏi: “Cô đừng nói với tôi là cô nhìn ra cửa sổ suốt từ nãy đến giờ đấy nhé?”

Chu Tuyết quay đầu nhìn anh, nghiêm túc nói: “Anh không thấy những áng mây đó rất đẹp sao?”

Tạ Khinh Hàn thấy Chu Tuyết ngây thơ như vậy thì không đành lòng làm cô mất hứng: “Nếu cô thích ngồi máy bay như vậy, sau này tôi đi công tác sẽ đặt thêm cho cô một vé.”

Chu Tuyết nhìn Tạ Khinh Hàn, hỏi: “Anh thường xuyên ngồi máy bay lắm hả?”

Tạ Khinh Hàn nói: “Đúng vậy, cả ngày cứ phải bay tới bay lui, đã chán ngấy từ lâu rồi.”

“Anh từng thấy tháp Eiffel rồi à?”

Tạ Khinh Hàn “Ừ” một tiếng.

Chu Tuyết rất hâm mộ anh, động tâm với lời đề nghị của Tạ Khinh Hàn. Nếu có thể đi công tác cùng anh, cô không chỉ được ngồi máy bay mà còn được đi du lịch miễn phí khắp nơi trên thế giới nữa.

Nhưng suy nghĩ này chỉ tồn tại trong mấy giây ngắn ngủi, ngay sau đó cô đã lập tức gạt bỏ nó ra khỏi đầu.

Cô tuyệt đối sẽ không nhận Hà Lệ Trân, cũng sẽ không tha thứ cho bà ta, và tất nhiên sẽ không sống cùng bọn họ.

Cô sẽ quay về nhà sớm thôi, quay trở lại ngôi nhà thân thuộc của cô.

Đúng 12 rưỡi, máy bay hạ cánh xuống sân bay Bắc Kinh, Hà Lệ Trân đích thân tới sân bay đón, thấy chuyến bay của Chu Tuyết và Tạ Khinh Hàn đã đáp xuống, bà khẩn trương tới mức tay chân luống cuống, liên tục hỏi chồng mình, “Anh thấy em có được không? Bộ quần áo này có thích hợp không? Tối hôm qua em đã nghĩ hôm nay sẽ mặc màu trắng. Khi A Tuyết còn nhỏ, con bé thích em mặc đồ màu trắng nhất, mỗi lần em mặc áo trắng, con bé sẽ rúc vào lòng em, mỉm cười với em.”

Hà Lệ Trân khẩn trương đến nỗi nói năng lộn xộn. Tạ Huyền Thanh ôm lấy bả vai bà, nhẹ nhàng vỗ về, “Lệ Trân, em bình tĩnh một chút. Anh biết bây giờ em đang rất kích động nhưng em phải bình tĩnh trước đã. Em vừa mới khỏe lại, bác sĩ nói em phải nghỉ ngơi, không nên suy nghĩ nhiều.”

Cuối tuần trước Hà Lệ Trân phải làm một cuộc tiểu phẫu, bác sĩ nói bà nhất định phải nằm trên giường nghỉ ngơi. Hôm nay tới sân bay đón Chu Tuyết, Tạ Huyền Thanh rất lo cho sức khỏe của bà, vốn dĩ ông bảo bà ở nhà chờ nhưng Hà Lệ Trân kiên quyết không đồng ý, khăng khăng muốn tự mình đến đón con gái.

Có trời mới biết, bà nhớ A Tuyết của bà nhiều như thế nào.

Cuối cùng bà cũng nhìn thấy một thiếu nữ mặc đầm trắng đi cùng Tạ Khinh Hàn ra khỏi sân bay.

Hà Lệ Trân vừa nhìn thấy Chu Tuyết, nước mắt cứ thế rơi xuống không thể khống chế được.

Nhưng lúc này, bà lại không dám giơ tay lên vẫy chào Chu Tuyết, sợ con bé ghét mình, sợ con bé hận mình.

Tạ Huyền Thanh cũng nhìn thấy hai người họ, ông vẫy tay, “Khinh Hàn, ở đây.”

Tạ Khinh Hành nhìn thấy ba mình, anh gật đầu, dẫn Chu Tuyết qua đó.

Thật ra Chu Tuyết đã thấy Hà Lệ Trân từ xa. Không phải là vì cô vẫn nhớ rõ khuôn mặt bà mà cô cảm giác trong đám đông có ánh mắt nhìn chằm chằm mình, vừa quay đầu qua đã nhìn thấy Hà Lệ Trân, đôi mắt bà rưng rưng.

Nhưng cô không hề thấy cảm động chút xíu nào, chỉ cảm thấy rất giả tạo, thậm chí cô còn muốn mua vé máy bay quay về nhà ngay lập tức. Cô không biết mình tới đây làm gì. Muốn bà ta cho cô lời giải thích? Nhìn những giọt nước mắt giả dối của bà ta? Hay nghe bà ta kể xem có bao nhiêu lỗi với mình?

Bỗng nhiên Chu Tuyết thấy tâm trạng tụt xuống, đáng lẽ cô không nên tới đây.

Mọi thứ ở đây đều khiến cô chán ghét. Cô muốn chạy trốn khỏi nơi này.

Dường như Tạ Khinh Hàn đoán được suy nghĩ của cô, anh thấp giọng nói: “Đừng tức giận với bà ấy. Cuối tuần trước bà ấy mới làm phẫu thuật, bác sĩ yêu cầu phải nằm trên giường nghỉ ngơi nhưng hôm nay bà ấy nhất quyết muốn tự mình tới đây đón cô đó.”

Chu Tuyết nói: “Chuyện này liên quan gì tới tôi? Tôi bắt bà ta tới đón tôi à?”

Đi đến trước mặt Hà Lệ Trân và Tạ Huyền Thanh, Chu Tuyết lạnh nhạt nhìn bọn họ. Tạ Huyền Thanh thấy vợ mình chỉ biết rơi nước mắt nhìn con gái, không nói nên lời thì vội vàng lên tiếng bắt chuyện, “Đây là A Tuyết đúng không? So với trong ảnh còn đẹp hơn, rất giống mẹ con.”

Chu Tuyết nhìn Tạ Huyền Thanh, tàn nhẫn nói, “Bà ấy già như vậy, giống tôi chỗ nào chứ?”

Tạ Huyền Thanh sửng sốt, không ngờ Chu Tuyết sẽ nói vậy.

Tạ Khinh Hàn nghe thấy cũng nhíu mày, anh nghiêng đầu nhìn Chu Tuyết. Chu Tuyết lại cảm thấy bản thân chẳng nói sai gì cả, lúc này trên mặt cô toàn là vẻ bướng bỉnh, phản nghịch.

Rốt cuộc Hà Lệ Trân cũng lên tiếng, bà không tức giận với A Tuyết, bà biết cô hận mình. Bà dịu dàng nhìn con gái, hốc mắt chứa đầy nước, đau khổ nói: “Đúng vậy, mẹ già rồi. A Tuyết cũng cao hơn rồi, trưởng thành rồi, bây giờ con đã lớn rồi.”

Chu Tuyết nhìn đôi mắt đẫm lệ của Hà Lệ Trần, không nói gì. Cô quay đầu nhìn chỗ khác, trong lòng nghĩ, phiền quá.

Cô ghét nhất là mấy người hay khóc.

Tạ Huyền Thanh vội vàng hòa giải, nói: “Được rồi, đây không phải chỗ để nói chuyện, chúng ta về nhà rồi nói tiếp.”

Chu Tuyết không muốn ở chỗ này lâu, cô là người đầu tiên bước đi, cũng không thèm liếc nhìn bọn họ một cái.

Bóng dáng cô thẳng tắp, cô độc, lại rất quật cường.

Tạ Huyền Thanh nhìn theo bóng lưng Chu Tuyết, trong lòng bắt đầu lo lắng, đứa nhỏ này trông rất ngang ngược, sợ là sẽ không chịu nhận mẹ nó.

Ông quay sang nhìn vợ, quả nhiên thấy bà đang khóc, trong lòng ông cực kỳ đau khổ, hai tay đỡ lấy vai bà, nhẹ giọng an ủi: “Không sao, chúng ta còn nhiều thời gian mà. Trông A Tuyết hiền lành như vậy, nhất định con bé sẽ hiểu được nỗi khổ của em.”

Hà Lệ Trân không nói nên lời, hai mắt ướt đẫm, lảo đảo đuổi theo Chu Tuyết, sợ lát nữa không tìm thấy cô.

Rốt cuộc cũng ra khỏi sân bay, Hà Lệ Trân lớn tiếng gọi, “A Tuyết, A Tuyết, từ từ đã…”

Chu Tuyết nhìn dòng xe cộ bên ngoài sân bay. Thành phố Bắc Kinh khác xa với tưởng tượng của cô. Nơi đây rất lớn, có nhiều xe, nhiều người khiến cô rất khó chịu, chỉ muốn quay về nhà ngay lập tức.

Tuy chỗ cô ở rất nhỏ, không có nhiều tòa nhà cao tầng, không có quá nhiều người, nhưng cho dù cô đi đến đâu cũng biết cách quay về. Không giống ở đây, cô nhìn thành phố xa lạ bên ngoài sân bay, không biết phải đi hướng nào.

Chu Tuyết ôm túi đồ, mờ mịt đứng bên đường. Hà Lệ Trân đang đuổi theo phía sau thấy A Tuyết rốt cuộc cũng dừng lại, trong lòng mới yên tâm một chút.

Tạ Huyền Thanh vẫn luôn ở bên cạnh đỡ lấy vợ, thấy Chu Tuyết dừng lại, cuối cùng cũng thở phào một hơi. Ông gọi điện kêu tài xế lái xe tới, sau đó tiến lên, nói với Chu Tuyết: “A Tuyết, chú đã gọi tài xế đến rồi, con chờ một lát nhé.”

Ông xem Chu Tuyết như một đứa trẻ, quan tâm hỏi cô: “Con có đói bụng không? Chú kêu Khinh Hàn đi mua đồ ăn cho con.”

Chu Tuyết không trả lời, cũng không nhìn ông.

Cô chăm chú nhìn dòng xe cộ trước mắt, làm như không nghe thấy gì.

Tạ Khinh Hàn cũng không nhìn nổi nữa, nói với ba mình: “Cô ấy không phải trẻ con, nếu đói bụng sẽ tự biết mở miệng.”

Chu Tuyết nghe thấy Tạ Khinh Hàn nói, rốt cuộc cũng quay đầu nhìn anh.

Tạ Khinh Hàn liếc cô một cái: “Cô nghe thấy hả? Tôi còn tưởng cô điếc rồi, không nghe thấy người khác nói chuyện với cô.”

Chu Tuyết mím môi, lườm anh.

Tạ Huyền Thanh ho khan một tiếng, ý bảo con trai đừng nói chuyện kiểu đó với A Tuyết.

Tạ Khinh Hàn làm như không hiểu, anh không thích cái tính này của Chu Tuyết. Nếu em gái anh mà như thế này, anh nhất định sẽ dạy cho nó biết phải tôn trọng người khác như nào.

Tài xế đã lái xe tới, Tạ Huyền Thanh muốn để Chu Tuyết và Hà Lệ Trân có không gian riêng để nói chuyện nên sắp xếp cho Chu Tuyết và Hà Lệ Trân ngồi chung xe, còn ông và Tạ Khinh Hàn ngồi một chiếc xe khác.

Nhưng Chu Tuyết không muốn ở cùng Hà Lệ Trân, cô đi tới trước mặt Tạ Khinh Hàn, nhìn anh: “Tôi có thể đi chung xe với anh không?”

Thời gian Tạ Khinh Hàn ở cùng Chu Tuyết nhiều hơn hai vợ chồng Tạ Huyền Thanh, cũng hiểu tính cô, nếu anh không đồng ý thì với tính cách phản nghịch, cô nhất định sẽ quay đầu rời đi. Không có vé máy bay cũng không sao, cho dù phải rửa bát thuê cô cũng sẽ kiếm đủ tiền mua vé máy bay.

Anh nhìn Chu Tuyết, sau đó gật đầu, ý bảo cô lên xe trước, lúc này Chu Tuyết mới khom người chui vào xe Tạ Khinh Hàn.

Tạ Huyền Thanh định nói gì đó nhưng Tạ Khinh Hàn đã lên tiếng trước: “Cứ để cô ấy ngồi xe này đi ạ, nếu ép cô ấy ngồi chung với dì sẽ khiến cô ấy khó chịu.”

Tạ Khinh Hàn nói có lý, Tạ Huyền Thanh đành dặn dò, “Con bảo lão Trương lái xe cẩn thận, nhớ chăm sóc A Tuyết đấy.”

Tạ Huyền Thanh yêu ai yêu cả đường đi, ông đã coi Chu Tuyết như con gái ruột của mình rồi.

Tạ Khinh Hàn đáp “Vâng”, sau đó lên xe, dặn lão Trương lái xe về nhà.