Ngày Đêm Nhớ Thương

Chương 20



Khoảng thời gian đó, Chu Tuyết ngày càng trầm lặng. Sau khi chia tay Thẩm Khiêm Lễ, cũng không thấy Tạ Khinh Hàn đâu.

Điện thoại gọi rất nhiều lần, nhưng ngay sau khi được kết nối sẽ lập tức cúp máy.

Cô không dám nói chuyện với Tạ Khinh Hàn vì sợ mình sẽ khóc.

Thật yếu đuối, cô không thích bản thân mình như vậy.

Có một đêm cô đơn lạnh lẽo, đã hơn ba giờ sáng, nửa đêm tỉnh dậy từ trong mơ, nhìn trần nhà trên đỉnh đầu ngẩn người, cô chợt nhớ Tạ Khinh Hàn vô cùng.

Vì thế cô mặc kệ thời gian, gọi cho anh.

Điện thoại reo rất lâu cuối cùng cũng được bắt máy.

Rất may, không phải giọng phụ nữ.

“Chu Tuyết! Em xem bây giờ là mấy giờ rồi hả!” Giọng nói trầm thấp của Tạ Khinh Hàn vang lên, vì bị đánh thức giữa đêm nên có chút khàn khàn do ngái ngủ.

Chu Tuyết ôm chăn ngồi dậy: “Em vừa mới mơ thấy anh.”

Tạ Khinh Hàn không tiếp lời.

“Mơ thấy chúng ta hôn nhau, ở trên giường…”

“Chu Tuyết, im miệng!” Tạ Khinh Hàn không muốn nghe, thô lỗ cúp máy.

Chu Tuyết thấy giọng nói ở đầu dây bên kia biến mất, im lặng hồi lâu.

Cô lặng lẽ buông điện thoại xuống, ôm gối ngồi ngẩn người.

Không ngờ hôm sau lại nhìn thấy Tạ Khinh Hàn.

Hôm đó cô đi học như mọi ngày, lúc mười giờ, mẹ đột nhiên gọi điện tới nói cô xin nghỉ phép hai ngày rồi ra cổng trường đứng đợi.

Chu Tuyết không biết có chuyện gì xảy ra, xin phép giảng viên, đeo balo ra khỏi lớp.

Đi tới cổng trường, cô thấy xe của chú Tạ đậu ở đó.

Người lái xe là chú Trần, mẹ cô đang đứng đợi bên cạnh xe, vẻ mặt lo lắng.

Chu Tuyết đi tới, “Đã có chuyện gì xảy ra vậy ạ?”

Mẹ cô vô cùng sốt ruột, vừa nhìn thấy cô đã nắm lấy tay cô “Lên xe rồi nói.”

Sau khi lên xe cô mới biết bà nội Tạ Khinh Hàn vừa qua đời.

6 rưỡi sáng nay, ở quê gọi tới báo bà nội đã mất. Tạ Khinh Hàn cùng chú Tạ trở về trước, mẹ ở lại đón cô cùng về.

Theo lí thuyết, trường hợp này Chu Tuyết không cần phải đi. Dù gì cũng là người ngoài, không quen ai ở đó, rất lúng túng.

Nhưng cô lo lắng cho Tạ Khinh Hàn, muốn nhanh chóng đến gặp anh.

Quê của Tạ Khinh Hàn ở thành phố lân cận, chỉ cách vài giờ lái xe.

Khi đến đó, có rất nhiều ô tô đậu trước nhà.

Chu Tuyết theo mẹ đi thẳng vào trong, cuối cùng cũng nhìn thấy chú Tạ.

Chú Tạ có vẻ hơi mệt mỏi, cầm tay mẹ, nói: “Em vất vả rồi.”

Mẹ nói: “Không vất vả.” Bà lo lắng nhìn chú Tạ, “Anh vẫn ổn chứ?”

Chú Tạ khẽ gật đầu: “Mẹ năm nay đã chín mươi tám tuổi, buổi sáng nằm trên ghế nghe đài, ra đi trong lúc ngủ.”

Chu Tuyết ở bên cạnh nghe vậy thì cảm thấy đây cũng coi như là hỉ tang. Trên đời này có mấy người có thể sống thọ, ra đi yên bình như vậy.

Năm đó bố cô bị bệnh tật hành hạ, giai đoạn cuối hoàn toàn không ra hình người, nằm trong căn nhà nhỏ ẩm thấp, gầy trơ xương, kết thúc cuộc đời trong đau đớn.

Lại nghĩ đến bà nội, chết khi đang nằm viện, khắp người cắm đủ loại máy móc ống dẫn.

Lúc đó đứng bên ngoài nhìn, bao nhiêu uất ức và oán hận trong lòng đều theo đó mà tan biến.

Mẹ cùng chú Tạ vào sảnh thờ bên trong, Chu Tuyết không đi theo, đợi ở ngoài.

Gương mặt lạ lẫm khiến nhiều người đổ dồn ánh mắt vào cô.

Có người nhìn cô hồi lâu rồi đến gần hỏi: “Cô là?”

Cô đứng đó, không biết trả lời thế nào.

May mắn thay, Tạ Khinh Hàn xuất hiện kịp thời, thay cô giải vây, “Chu Tuyết.”

Chu Tuyết quay đầu về hướng phát ra tiếng nói, nhìn thấy Tạ Khinh Hàn, khoảnh khắc đó bỗng nhiên cô cực kỳ muốn khóc.

Đã rất lâu rồi cô không nghe Tạ Khinh Hàn gọi tên mình.

Anh nhìn cô, nói, “Theo anh lại đây.”

Chu Tuyết cầm túi nhỏ trong tay, đi theo Tạ Khinh Hàn.

Như một con vật nhỏ mờ mịt, cuối cùng cũng tìm được chỗ dựa.

Cô đi theo sau lưng Tạ Khinh Hàn như một cái đuôi nhỏ, không ai nhắc đến chuyện tối hôm qua.

Mãi đến khi đến trước một khoảng sân nhỏ bên ngoài, Tạ Khinh Hàn dừng lại, nhìn cô, nói: “Vào trong đi, Hoàng Dục ở bên trong sẽ chăm sóc em.”

Chu Tuyết nhìn Tạ Khinh Hàn, “Còn anh?”

Tạ Khinh Hàn đáp: “Anh còn có việc.” Nói xong lập tức rời đi.

Chu Tuyết nhìn theo bóng lưng Tạ Khinh Hàn, không đuổi theo cũng không nói gì nữa.

Cho dù cô có không hiểu chuyện đến đâu cũng biết lúc này không nên khiến Tạ Khinh Hàn thêm phiền lòng, vậy nên lẳng lặng đi vào trong sân.

Hoàng Dục tới giúp đỡ, vừa thấy cô đã bước tới, “A Tuyết, cô đến rồi.”

Chu Tuyết có chút cô đơn gật đầu.

Hoàng Dục đưa cô đến một góc, nói, “Hôm nay rất đông người, Tạ tổng cũng bề bộn nhiều việc. Có việc gì cô cứ tìm tôi.”

Chu Tuyết ngẩng đầu nhìn Hoàng Dục, đột nhiên hỏi: “Có phải tôi rất phiền phức không?”

Tại sao tất cả mọi người đều nghĩ rằng cô cần được chăm sóc?

Hoàng Dục sửng sốt một hồi, không đáp lại.

Chu Tuyết nói, “Đừng lo, tôi sẽ ngoan ngoãn đợi.”

Thực ra Chu Tuyết rất yên lặng, không nói gì cũng không làm gì.

Cả ngày hôm đó cô ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ. Buổi trưa, Hoàng Dục mang cho cô ít đồ ăn nhẹ: “Tôi bận quá, cô ăn chút gì đó lót dạ trước đi.”

Chu Tuyết hỏi: “Có cần tôi giúp không?”

Hoàng Vũ đáp: “Không cần đâu. Cô cứ ngồi đây, có chuyện gì thì gọi cho tôi.”

Nói xong, anh ta lại vội vàng rời đi.

Chu Tuyết ngồi đó, trong lòng mờ mịt, không biết mình trong mắt người khác như thế nào. Là đồ vô dụng không biết gì? Tạ Khinh Hàn cũng cảm thấy cô như vậy sao?

Mãi đến tối, khi mẹ đến tìm cô, đưa cô đi ăn, cuối cùng cô mới gặp lại Tạ Khinh Hàn.

Nhà họ Tạ thuê khách sạn cho người thân và bạn bè đến giúp đỡ nghỉ ngơi, buổi tối ăn cơm ở khách sạn.

Mọi người đều rất mệt, trên mặt ai cũng lộ rõ vẻ mệt mỏi. Chu Tuyết đi theo mẹ, rất im lặng.

Có người hỏi cô ấy, “Đây là A Tuyết đúng không? Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy con bé đấy.”

Mẹ mỉm cười, sờ đầu cô: “Đúng vậy, là lần đầu tiên về đây.”

Mãi sau này cô mới biết người đó là bác gái của Tạ Khinh Hàn.

Tạ Khinh Hàn từ phía sau đi đến, bên cạnh có một cô gái.

Dường như cô ấy rất quen thuộc với Tạ Khinh Hàn, treo áo khoác cho anh, ngồi xuống cạnh anh, đưa khăn cho anh lau tay.

Chu Tuyết nhìn cô ấy với ánh mắt ghen tị.

Cả buổi tối không ăn được gì, miễn cưỡng uống một ngụm canh, suýt nữa thì nhổ ra, lập tức chạy ra ngoài.

Thấy vậy, Hà Lệ Trân lập tức đứng lên, “Em đi xem một chút.”

Tạ Huyền Thanh giữ bà lại, “Để Khinh Hàn đi đi, cả ngày nay em đã mệt rồi.”

Nói xong, quay ra nói với Tạ Khinh Hàn, “Con đi xem A Tuyết thế nào đi.”

Chu Tuyết chạy vào nhà vệ sinh, rõ ràng không nôn ra được gì nhưng vẫn thấy rất buồn nôn, nước mắt cũng theo đó chảy ra, không biết là đau bụng hay đau lòng.

Tạ Khinh Hàn đút hai tay vào túi, đứng bên ngoài nhìn cô hồi lâu, không lên tiếng.

Mãi đến khi Chu Tuyết nôn xong, quay người lại, mới phát hiện Tạ Khinh Hàn đứng phía sau nhìn mình nãy giờ.

Lúc đó cô không kiềm chế cảm xúc được nữa, mắt bỗng đỏ hoe, cố chấp hỏi anh: “Cô gái vừa rồi là bạn gái anh à?”

Tạ Khinh Hàn chỉ nhìn cô, không trả lời.

Hai người giằng co hồi lâu, cho đến khi phía sau truyền đến một giọng nữ trong trẻo, “Xin lỗi, tôi vô tình nghe thấy hai người nói chuyện.”

Chu Tuyết nhìn sang, người tới chính là cô gái đi theo Tạ Khinh Hàn lúc nãy.

Cô rất không vui, nói năng cực kì thô lỗ, “Không có ai dạy cô không được nghe lén người khác nói chuyện à? Cô có được dạy dỗ không vậy?”

“A Tuyết, im miệng.” Tạ Khinh Hàn cau mày khiển trách.

Chu Tuyết nhìn Tạ Khinh Hàn, rồi lại nhìn người phụ nữ đứng sau anh không xa, đột nhiên cảm thấy rất thương tâm.

Cô không muốn nói gì nữa, bỏ đi.

Cô quay về Bắc Kinh ngay trong đêm, việc đầu tiên cô làm sau khi quay lại là thu dọn hành lý, để chìa khóa nhà lại, cả chìa khóa và giấy tờ nhà của căn nhà chú Tạ và mẹ tặng cô sau khi thi đại học cũng để lại, đặt trong phòng khách.

Trước khi cô đi, dì Bạch liên tục hỏi cô muốn đi đâu.

Cô chỉ nói một câu là trở về nơi nên về.

Nhưng làm gì có chỗ nào để về. Nhà cũ ở Vọng Thành đã cho thuê mất rồi, về Vọng Thành cũng không chỗ ở, cuối cùng đành nhờ vả Dương Sâm.

Nửa đêm nhìn thấy cô kéo vali đứng ở cửa, Dương Sâm vô cùng kinh ngạc, tưởng cô bị nhà họ Tạ đuổi ra ngoài, tức giận chửi mắng Tạ Khinh Hàn cả đêm.

Chu Tuyết đi tắm, ngồi xổm trên ghế ngoài ban công hút thuốc, ôm đầu gối hóng gió.

Hai năm qua như một giấc mộng, nay đã tỉnh mộng, trở về nơi cũ.

“A Tuyết, cậu có về đó nữa không?” Dương Sâm đi ra hút thuốc cùng cô.

Chu Tuyết đáp: “Vẫn phải đi học mà.”

“Vậy cậu còn quay về nhà họ Tạ không?”

“Không.” Chu Tuyết cực kỳ kiên định.

Cũng không bao giờ muốn gặp lại Tạ Khinh Hàn nữa.

Dương Sâm nói: “Cũng tốt. Nếu ở Bắc Kinh cậu không có chỗ ở, mình có thể chuyển đến giúp cậu thuê nhà.”

“Dương Sâm.” Chu Tuyết biết rõ Dương Sâm đang nghĩ gì. Cô có thể không chút áy náy tổn thương Thẩm Khiêm Lễ bởi vì cô biết chắc anh ta không thích cô quá nhiều, cùng lắm chỉ là thích khuôn mặt và cơ thể của cô thôi. Nhưng Dương Sâm thì khác, cô không thể tổn thương anh, “Dương Sâm, mình luôn coi cậu là bạn.”

Sao Dương Sâm có thể không hiểu ẩn ý cô chứ. Anh buồn bã cúi đầu: “Mình biết.”

Bầu không khí trở nên rất khó chịu, Chu Tuyết đột nhiên cười nói: “Hay là hẹn bọn Tưởng Bân ngày mai ra biển chơi đi. Đã lâu mình không về rồi.”

“Được.”

Không ngờ lần này ra ngoài lại xảy ra chuyện.

Khi đến gần bãi biển, bọn họ gặp mấy băng đảng đua xe nên cũng tham gia.

Lòng hiếu thắng của đàn ông rất mạnh, xe chạy càng lúc càng nhanh, Chu Tuyết ngồi sau cực kỳ sợ hãi, nhưng Dương Sâm một lòng chỉ muốn chiến thắng, không nghe thấy tiếng cô nói, cuối cùng cô bị văng ra khỏi xe.

Trong nháy mắt, cô nghĩ mình sắp chết.

Trước khi chết, cô nghĩ đến rất nhiều người, mẹ, bố, bà nội, chú Tạ, Hoàng Dục… và Tạ Khinh Hàn.

Nhìn lại cuộc đời mình, chỉ có hỗn loạn và cô độc. Không biết kiếp trước cô đã làm gì sai mà kiếp này lại như vậy.

Trước khi bất tỉnh, cô nghe thấy ai đó liên tục hét tên mình, dường như có giọt nước mắt rơi xuống mặt cô.

Cô thực sự muốn đáp lại nhưng nói không ra hơi, mắt cũng không mở nổi.

Khi tỉnh lại không biết đã là lúc nào.

Đập vào mắt là màu trắng chói lóa, mùi thuốc khử trùng nồng nặc của bệnh viện.

Chu Tuyết mê mang nhìn lên trần nhà màu trắng, tự hỏi có phải mình đang ở thiên đường không.

Không ngờ người như cô sau khi chết cũng được lên thiên đường.

Nhưng khi quay mặt sang một bên, cô nhìn thấy một khuôn mặt đẹp trai quen thuộc mà mình ngày đêm mong nhớ.

Chu Tuyết nhìn anh một lúc lâu, chưa từng thấy dáng vẻ mệt mỏi như vậy của Tạ Khinh Hàn, anh ngồi trên ghế ngủ thiếp đi.

Cô chậm rãi đưa tay ra, nhẹ nhàng móc lấy ngón tay anh. Tạ Khinh Hàn bừng tỉnh, mở mắt ra, nhìn cô chằm chằm.

Chu Tuyết khẽ hỏi: “Anh cũng chết rồi sao?”

Sắc mặt Tạ Khinh Hàn khó coi, “Khiến em thất vọng rồi, anh vẫn còn sống.”

Chu Tuyết ngơ ngác mấy giây mới phản ứng lại, “Em còn sống sao?”

Tạ Khinh Hàn lạnh lùng nhìn cô, châm chọc: “Từ nay về sau mỗi ngày em phải thắp hương tạ ơn Diêm Vương đã tha cho em một mạng.”

Chu Tuyết hỏi: “Bây giờ em đang ở đâu?”

“Bắc Kinh.”

Sau đó Hoàng Dục đến gặp cô, cô mới biết mình đã hôn mê gần nửa tháng, mẹ cô nhiều lần khóc đến ngất xỉu, cả nhà họ Tạ đều hỗn loạn. Tạ Khinh Hàn vì chuyện của cô mà sứt đầu mẻ trán, đã lâu chưa có một giấc ngủ tử tế.

Sau này, Tưởng Bân và những người khác lén đến thăm cô, nhìn thấy cô mấy bọn họ đều khóc.

Chu Tuyết không nhìn thấy Dương Sâm, hỏi họ, “Dương Sâm đâu?”

Tưởng Bân lau nước mắt, “Cậu ấy không còn mặt mũi nào nhìn cậu. Hơn nữa cậu ấy vẫn đang nằm viện.”

Chu Tuyết kinh ngạc, “Cậu ấy cũng bị thương?”

Tưởng Bân lắc đầu, “Là anh cậu. Hôm đó ở bệnh viện, anh cậu đá vào ngực cậu ấy, suýt chút nữa giết chết cậu ấy.”

Chu Tuyết giật thót mình, “Cậu ấy không sao chứ?”

“Không chết được.”

Chu Thiến không hề biết những chuyện này, trong lòng nặng trĩu.

Ngày cô xuất viện, mẹ cô lại khóc, khi ăn cơm tối ở nhà, bà nghiêm khắc cảnh cáo cô từ nay về sau không được qua lại với bọn Dương Sâm nữa.

Từ khi gặp mẹ, chưa từng thấy mẹ nghiêm khắc với cô như vậy bao giờ.

Chu Tuyết không nói gì, cúi đầu yên lặng ăn cơm.

Buổi tối, cô tự tay cắt trái cây đem lên cho Tạ Khinh Hàn.

Hiếm khi không thấy anh đang làm việc.

Anh đã tắm xong, nằm trên sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi.

Chu Tuyết đóng cửa lại, bưng dĩa trái cây đến trước mặt Tạ Khinh Hàn rồi ngồi xổm xuống, nhìn anh thật lâu đến khi anh lên tiếng trước: “Có chuyện gì?”

Thấy anh không mở mắt, Chu Tuyết kinh ngạc, “Sao anh biết là em?”

“Trừ em ra còn ai vào đây.”

Chu Tuyết cong môi cười, ngồi xổm trước sô pha, nói với Tạ Khinh Hàn, “Hoàng Dục nói anh đã rất vất vả vì em. Cảm ơn anh rất nhiều.”

Tạ Khinh Hàn nói: “Sau này em bớt gây chuyện thì anh sẽ sống thọ hơn mấy năm.”

Chu Tuyết mỉm cười, yên lặng nhìn Tạ Khinh Hàn. Cho dù xảy ra bao nhiêu chuyện, chỉ cần nhìn thấy anh, cô vẫn rung động như cũ.

Cô nhẹ nhàng nói: “Hoàng Dục nói cô gái hôm đó không phải là bạn gái của anh.”

Tạ Khinh Hàn không mở mắt cũng không trả lời cô.

Chu Tuyết cũng không mong đợi Tạ Khinh Hàn sẽ đáp lời cô. Cô nhìn anh, nhẹ nhàng nói: “Tạ Khinh Hàn, làm hòa đi. Em thực sự hứa với anh sau này sẽ không thích anh nữa.”

Tạ Khinh Hàn vẫn không mở mắt, một lúc lâu sau, anh mới khẽ lên tiếng, “Ừ.”

Không ngờ lần này Chu Tuyết thật sự giữ lời, không quấn lấy Tạ Khinh Hàn nữa, ra ngoài xã giao.

Cô bắt đầu yêu đương nghiêm túc, báo cáo với Tạ Khinh Hàn về mọi chàng trai cô hẹn hò.

Ban đầu Tạ Khinh Hàn mặc kệ cô, nhưng mãi đến một ngày anh bực bội, nói với Chu Tuyết, “Em hẹn hò với ai không cần phải báo cáo với anh.”

Chu Tuyết ngoan ngoãn nghe lời, từ đó về sau không nói với Tạ Khinh Hàn về những chuyện này nữa.

Suốt một khoảng thời gian, Chu Tuyết rất nghe lời, nghe lời đến nỗi Tạ Khinh Hàn không quen, thậm chí còn khó chịu một cách khó hiểu.

Một đêm nọ, Tạ Khinh Hàn đi xã giao, ngồi trên xe nhìn thấy Chu Tuyết hẹn hò với một chàng trai, hai người nắm tay, không biết nói gì rồi bất ngờ hôn nhau.

Tạ Khinh Hàn quay mặt đi, nói với tài xế, “Chú Trần, lái xe đi.”

*

Chu Tuyết thường xuyên đổi bạn trai, nhưng không hiểu sao cô vẫn rất cô đơn. Chẳng bao lâu sau, danh tiếng của cô bị hủy hoại, mọi người nói cô sưu tập tem, giết người bằng sắc đẹp của mình.

Cô không quan tâm người khác nói gì về mình, nhưng bạn bè của cô rất lo lắng cho cô. Hoàng Dục khuyên cô, “A Tuyết, cứ như vậy không phải là cách. Cô phải biết mình muốn gì.”

Chu Tuyết cười khổ.

Làm sao lại không biết, bởi vì biết rõ nên mới không thể thực sự yêu người khác.

Mỗi người đều có chút gì đó giống với Tạ Khinh Hàn, nhưng sau khi thực sự bên nhau cô mới nhận ra họ không hề giống nhau chút nào, không ai có thể so sánh với anh.

Cô cay đắng nói với Hoàng Dục: “Hoàng Dục, tôi định sẽ cứ như vậy suốt đời.”

Hoàng Dục khó hiểu, “Tại sao?”

Chu Tuyết nhìn anh, cực kỳ bi ai đáp: “Tôi sẽ không bao giờ có được người mình yêu.”

Đêm đó, Chu Tuyết say khướt.

Lần đầu tiên cô biết rằng mình cũng sẽ say.

Sau khi say Chu Tuyết rất yên tĩnh, chỉ lẳng lặng nằm dài ra bàn, không khóc không nháo.

Hoàng Dục gọi điện cho Tạ Khinh Hàn, nói Chu Tuyết say rượu, hỏi có đưa cô về nhà không?

Lúc đó Tạ Khinh Hàn vừa mới đi xã giao về, nghe vậy thì đau đầu, hạ cửa kính xe xuống để hóng gió, im lặng một lúc mới nói: “Gửi địa chỉ cho tôi.”

Nửa giờ sau, Tạ Khinh Hàn đến đón Chu Tuyết.

Không đưa cô về nhà cũ, cô say đến mức này, về nhà chỉ khiến mẹ cô lo lắng.

Lái xe về nhà anh, lúc vào hầm để xe Chu Tuyết đã tỉnh dậy. Tạ Khinh Hàn dừng xe, rút ​​chìa khóa, nói cô xuống xe.

Nhưng Chu Tuyết không nhúc nhích.

Lúc đó có lẽ do cồn quấy phá, Chu Dịch trở nên táo bạo, cũng không biết cô lấy dũng khí từ đâu ra mà tháo dây an toàn, leo qua ngồi lên người Tạ Khinh Hàn.

Sắc mặt Tạ Khinh Hàn lập tức trở nên cực kì khó coi, lớn tiếng quát cô, “Cút xuống!”

Chu Tuyết không hề sợ hãi, cô đã đánh mất lý trí, ôm Tạ Khinh Hàn mà hôn.

Chắc chắn lúc đó Tạ Khinh Hàn đã có phản ứng, nhưng anh vẫn cố kìm nén, đẩy cô ra, tức giận xuống xe đóng sầm cửa lại.

Tạ Khinh Hàn bỏ đi một mình, Chu Tuyết ở trong xe, gục đầu xuống vô-lăng, nhìn ra ngoài cửa sổ, lặng lẽ rơi lệ.

Điều mà Chu Tuyết không ngờ tới là sau đó, Tạ Khinh Hàn nhanh chóng đính hôn với con gái nhà họ Lâm, chủ công ty Lâm thị, môn đăng hộ đối, xem như liên hôn thương nghiệp*.

* Liên hôn thương nghiệp: hai gia đình trong giới kinh doanh kết thông gia với nhau vì lợi ích của một hoặc cả hai bên trong hoạt động kinh doanh

Chu Tuyết là người cuối cùng biết chuyện này, lúc cô biết tin thì chuyện này đã lan truyền khắp giới.

Dù sao hôn nhân của Tạ Khinh Hàn cũng là chuyện trọng đại, chỉ trong một đêm tin này đã làm tan nát trái tim của biết bao cô gái trẻ.

Hôm đó, Chu Tuyết đến công ty tìm Tạ Khinh Hàn.

Lúc đó cô chưa từng bình tĩnh như vậy, khi gặp Tạ Khinh Hàn, cô chỉ hỏi anh một câu: “Anh thật sự sắp kết hôn sao?”

Tạ Khinh Hàn không nhìn cô, chỉ khẽ ừ một tiếng.

Cô nhìn Tạ Khinh Hàn, “Sao anh không dám nhìn em?”

Tạ Khinh Hàn ngẩng đầu lên nhìn cô chằm chằm, tỏ vẻ cực kỳ thất vọng, “Chu Tuyết, em chưa bao giờ giữ được lời hứa.”

“Còn anh? Ngày đó anh có dám thề rằng anh chưa từng yêu em không?”

Tạ Khinh Hàn như bị nói trúng tim đen, sắc mặt trở nên cực kì khó coi.

Chu Tuyết ép hỏi anh, “Tạ Khinh Hàn, anh vội vã kết hôn như vậy là sợ chuyện gì chứ?”

Tạ Khinh Hàn nhìn thẳng vào cô hồi lâu, cuối cùng nói: “Chu Tuyết, em làm phiền anh quá nhiều rồi.”

“Anh thực sự sắp kết hôn?”

 “Đúng vậy.”

Chu Tuyết cực kì, cực kì đau khổ, cô nhìn Tạ Khinh Hàn, giây phút này hoàn toàn hết hy vọng.

Cô nói với anh ấy, “Em sẽ rời Bắc Kinh.”

Tạ Khinh Hàn im lặng.

“Sau này anh sẽ không gặp lại em nữa.”

Tạ Khinh Hàn đứng trước cửa sổ sát đất, hít một hơi thuốc lá, vẫn không nói gì.

Cuối cùng, Chu Tuyết liếc nhìn Tạ Khinh Hàn một cái, không nói lời từ biệt. Cô chỉ cảm thấy hai năm qua như một giấc mơ.

Cô rời văn phòng của Tạ Khinh Hàn, ba năm sau đó, cô chưa từng đặt chân đến mảnh đất Bắc Kinh lần nào nữa.