Ngày Đêm Nhớ Thương

Chương 24



Chu Tuyết từ trong nhà trọ đi ra, bên ngoài đã trắng xóa, trên mặt đất vẫn còn tuyết đọng.

Hôm nay cô mặc một chiếc áo khoác ngoài màu đen, đi ủng da cao màu đen, đội một chiếc mũ ngư dân màu đen. Có lẽ vì xung quanh phủ đầy tuyết nên bộ đồ đen của Chu Tuyết đặc biệt thu hút. Huống chi cô còn cao gầy, lớn lên lại xinh đẹp, khi đứng ở bên đường chờ xe, khiến cho vô số người qua đường quay lại nhìn cô.

Nhưng cô không quan tâm, đút hai tay vào túi áo, có chút thất thần mà nhìn xuống đất ngẩn người.

Không biết ngây ngốc bao lâu, cho đến khi chiếc xe của bạn chạy tới, hạ cửa kính xe xuống, thò đầu ra gọi cô:”A Tuyết, lên đi.”

Chu Tuyết ngẩng đầu nhìn bạn mình, sau đó cô định thần lại, bước tới, mở cửa ghế phó và lên xe.

“Em đợi bao lâu rồi?”

“Không sao đâu. Chỉ một lúc thôi.”

Thực ra, Chu Tuyết không nói dối Tạ Khinh Hàn, hôm nay cô có mời bạn bè đi ăn trưa.

Hai người là bạn cùng phòng thời đại học, chẳng qua sau khi tốt nghiệp, người bạn cùng phòng đã chọn trở về Trung Quốc để phát triển, trong khi cô chọn ở lại New York.

Mặc dù cả hai chọn hai con đường hoàn toàn khác nhau nhưng sau khi tốt nghiệp vẫn giữ liên lạc, người bạn cùng phòng lần này trở lại thăm ông bà đã định cư ở New York, nhân tiện tụ tập với cô.

Nếu muốn hỏi có bao nhiêu người trên thế giới này biết bí mật của Chu Tuyết, thì Lương Uyển phải là một trong số đó.

Ba năm trước lần đầu tiên đến New York, đó là khoảng thời gian buồn nhất của cô, mỗi khi nghĩ đến Tạ Khinh Hàn đã kết hôn với người khác, cô đau đến mức không thở được.

Thời điểm đó, cô bắt đầu uống rượu nhiều hơn, thường xuyên trở về ký túc xá trong tình trạng say xỉn.

Vốn dĩ cô cũng không quen với Lương Uyển, có một buổi tối uống cực kì nhiều rượu, sau khi trở về ký túc xá tắm rửa liềnchui vào chăn bông.

Nửa đêm trốn dưới chăn bông khóc lóc, Lương Uyển đến an ủi cô.

Lúc đó thật sự rất cô đơn, không biết tâm sự cùng ai. Vì thế đêm đó cùng Lương Uyển tâm sự rất nhiều.

Kể từ đó, hai người dần trở thành bạn bè, trong suốt ba năm họ đã chia sẻ nhiều bí mật của nhau.

Chẳng hạn, Lương Uyển biết cô yêu Tạ Khinh Hàn đến mức hết thuốc chữa, biết trong số những người bạn trai trước đây của cô ấy, ít nhiều có chút giống Tạ Khinh Hàn.

Cũng như cô biết Lương Uyển đã có một vị hôn phu từ thời thơ ấu, sẽ cùng anh ấy kết hôn sau khi tốt nghiệp.

Lần này, Lương Uyển quay về New York, ngoài việc thăm ông bà nội, cô còn lên kế hoạch sắp xếp địa điểm tổ chức hôn lễ.

Trong bữa tối, Lương Uyển giống như một chú chim chích chòe nhỏ, trò chuyện không ngừng. Chờ cô nhiệt tình nói xong, mới nhận ra Chu Tuyết đang ngồi đối diện với mình, hai tay chống má, buồn ngủ đến mức sắp ngủ thiếp đi.

Lương Uyển vươn tay búng trán, Chu Tuyết lúc này mới tỉnh lại, mở mắt ra, mệt mỏi chải lại tóc, nói: “Tớ nghe thấy rồi, hai ngày nữa tớ sẽ cùng cậu đến địa điểm tổ chức hôn lễ, yên tâm đi, tớ sẽ dành thời gian cho cậu mà. “

Lương Uyển lúc này không có tâm tình nói chuyện này, cô đưa tay vuốt tóc bên gáy Chu Tuyết, muốn xem có chuyện gì không.

Chu Tuyết nhất thời không có phản ứng, “Làm gì thế?”

Lương Uyển nói: “Để tớ xem có dấu hôn nào không.” Cô cười tủm tỉm, cười nhạo Chu Tuyết, nói: “Nhìn cậu thế này, nhất định tối qua chắc chắn không ngủ rồi.”

Buổi sáng Chu Tuyết cố ý soi gương, Tạ Khinh Hàn đêm qua không để lại dấu vết gì.

Nghĩ đến Tạ Khinh Hàn, cô không khỏi ngẩn người.

Cô thực sự không biết miêu tả tâm trạng tối qua như thế nào, cô chỉ nhớ tối hôm qua khi Tạ Khinh Hàn chủ động hôn cô, đột nhiên cô rất muốn khóc. Bẵng đi ba năm, cô vẫn còn dây dưa với Tạ Khinh Hàn.

Lương Uyển nhìn thấy Chu Thiến ngẩn người, đưa tay ra lắc lắc trước mặt cô, “Đang suy nghĩ gì vậy?”

Chu Tuyết ngẩng đầu, nhìn Lương Uyển, nói: “Tối hôm qua tớ và Tạ Khinh Hàn ở cùng một chỗ.”

Lương Uyển mở to mắt ngạc nhiên, “Hai người—”

“Đi ngủ.”

“Hai người—” Lương Uyển thận trọng, “Các người say à?”

“Tớ rất tỉnh táo.” Chu Tuyết nhìn Lương Uyển nói thêm, “Cả hai người bọn tớ đều rất tỉnh táo.”

Cũng không phải tác dụng của cồn sau khi loạn tính. Cô có thể chắc chắn rằng cả cô và Tạ Khinh Hàn đêm qua đều rất tỉnh táo.

Lương Uyển sau khi kinh ngạc, đột nhiên thở dài, “Kiếp trước hai người nợ nhau sao? Dù thế nào đi nữa, cuối cùng vẫn là dây dưa.”

Chu Tuyết thở dài, “Ừ, nhất định là nghiệt duyên rồi.”

“Vậy bây giờ hai người ở cùng nhau sao?”

Chu Tuyết lắc đầu, chống má nhìn nghiêng cảnh tuyết trắng ngoài cửa sổ, một lúc sau mới nói: “Cậu biết không, tớ không nói chuyện yêu đương, cũng không kết hôn. Đều là người trưởng thành, thời điểm ở cùng nhau vui vẻ một chút là được rồi, làm sao phải bận tâm lấy một cái danh phận.”

“Nhưng đó là Tạ Khinh Hàn, Tạ Khinh Hàn mà cậu ngày đêm nghĩ đến.”

“Chỉ vì đó là Tạ Khinh Hàn, tớ mới không thể ở bên anh ấy.” Chu Tuyết bây giờ đã trở nên rất tiêu cực về mối quan hệ của mình, cô không còn tràn đầy dũng khí… như trước nữa. Một lúc lâu sau cô mới trầm giọng nói: “Uyển Uyển, cậu không hiểu. Tạ Khinh Hàn và tớ sẽ không bao giờ có thể ở bên nhau, sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ kết hôn với người khác. Thà rằng đến lúc đó đau khổ, không bằng ngay từ đầu đã không ở cùng nhau.”

“Vậy cậu tối qua còn ở cùng anh ta—”

“Tớ thực sự không nhịn được.” Chu Tuyết tự thân cũng biết tối hôm qua không nên chọc giận Tạ Khinh Hàn, nhưng cô thật sự không thể kiềm chế được.

Tất cả những người bạn trai cô từng hẹn hò đều có bóng dáng của Tạ Khinh Hàn, nhưng không ai trong số họ là anh.

Muốn anh nhiều như vậy đã gần như trở thành một nỗi ám ảnh.

Lương Uyển rất hiểu Chu Tuyết, cô ấy cũng biết cô yêu Tạ Khinh Hàn nhiều như thế nào, lo lắng hỏi cô: “Tiếp theo làm gì đây?”

Chu Tuyết lắc đầu, “Tớ không có tính toán gì cả. Giang Cẩm Lâm sắp kết hôn rồi, tối nay tớ mua vé máy bay, định bay về Trung Quốc tham gia hôn lễ trước.”

“Tạ Khinh Hàn có biết không?”

“Tại sao lại nói cho anh ấy biết?”

Chu Tuyết không cảm thấy cần thiết phải báo cáo với Tạ Khinh Hàn. Họ chỉ ngủ một đêm, Tạ Khinh Hàn cũng không thua lỗ gì. Chẳng lẽ còn muốn cô chịu trách nhiệm nữa sao?

Chu Tuyết nghĩ như vậy, nên cực kì hợp lí đúng tình mà rời khỏi Tạ Khinh Hàn, bay về nước một mình để dự đám cưới của Giang Cẩm Lâm.

Vốn dĩ nghĩ đợi đám cưới kết thúc, đi một vòng châu Âu rồi về New York, nhưng không ngờ lại gặp Khinh Hàn trong đám cưới.

Tối đó tới gửi lời chúc phúc đến vợ chồng Giang Cẩm Lâm, cô cầm ly rượu lên tìm một nơi kín đáo, một mình yên lặng uống rượu.

Có người đến nói chuyện với cô, nói rằng anh ta là bạn của Giang Cẩm Lâm, người đã ngưỡng mộ đại danh cô nhiều năm, nhưng chưa từng có cơ hội nhìn thấy cô.

Chu Tuyến lúc đó rất buồn chán, cô lắc lắc rượu trong ly, chán nản nói: “Tôi đi du học, đã nhiều năm không về.”

“Lần này trở về còn đi nữa không?”

“Tất nhiên. Tôi đã định cư ở New York, sau này sẽ không trở về thường xuyên.”

Người bên kia ngạc nhiên hỏi thẳng cô: “Tại sao? Theo tôi được biết, mẹ cô bây giờ là vợ của ông Tạ, cô danh chính ngôn thuận là tiểu thư nhà họ Tạ, ở trong nước không biết nhiều tiện lợi ra sao, vì sao phải một mình một người đi nước khác tha hương? “

Chu Tuyết nói: “Anh nhầm rồi. Nhà họ Tạ không có vị tiểu thư nào, chỉ có một vị công tử.”

“Ý cô là Tạ Khinh Hàn?”

“Còn ai khác nữa sao?”

Người bên kia càng ngạc nhiên hơn, “Cô không biết sao? Tạ Khinh Hàn không còn ở nhà Tạ gia, vừa mới nộp đơn từ chức lên đại hội cổ đông không lâu, thậm chí còn không muốn tòa nhà của Tạ gia mà anh ấy đã làm việc chăm chỉ để quản lý trong nhiều năm. “

Bây giờ đến lượt Chu Tuyết kinh ngạc, cô mở to mắt, “Anh nói cái gì?”

“Cô thực sự không biết?” Người bên kia có lẽ không cho rằng cô không biết chuyện nhà họ Tạ, nói với cô, “Bởi vì chuyện từ hôn hai năm trước, Tạ Khinh Hàn và cha anh ấy đã ầm ĩ rất căng thẳng. Nghe mọi người nói, trước đó hai cha con họ không biết vì lí do gì mà cãi nhau, sau đó không rõ xảy ra chuyện gì mà Tạ Khinh Hàn trực tiếp nộp đơn từ chức, khiến cha hắn giận đến mức muốn cắt đứt quan hệ cha con với hắn. “

Chu Tuyết đã lâu không nghe được chuyện của Tạ Khinh Hàn, lần đầu tiên nghe được lời này, cô không thể tin được, “Anh nói thật?”

“Tôi không dám nói lung tung về chuyện lớn như vậy. Nếu không tin thì cứ tra trên mạng là sẽ biết. Còn không thì về nhà hỏi mẹ cô, xem tôi có lừa cô không?”

Chu Tuyết hoàn toàn bị khiếp sợ, không tiêu hóa được chuyện này. Cô rất muốn đi hỏi mẹ mình, nhưng mà trước khi cô tìm thấy mẹ cô và chú Tạ trong hội trường đám cưới, cô đã gặp Tạ Khinh Hàn trước.

Tạ Khinh Hàn đã nói rõ anh đến đây để bắt cô, nhìn thấy cô, sắc mặt anh trở nên nghiêm túc, chế nhạo cô, “Chu Tuyết, không phải em chạy tốt lắm sao? Tại sao không chạy xa hơn chút nữa?”

Chu Tuyết cau mày, cảm thấy không thể giải thích được, “Tôi bảo anh tìm tôi sao? Có chân trên người, tôi có thể đi bất cứ nơi nào tôi muốn.”

Nói xong liền xoay người rời đi.

Không ngờ Tạ Khinh Hàn nắm lấy cổ tay cô, cô không quay đầu nhìn, gạt anh ra,chạy về phía trước.

Chu Tuyết ở hiện trường hôn lễ tìm được mẹ mình, hỏi bà về chuyện của Tạ Khinh Hàn, ai ngờ mẹ lại lắc đầu, mày nhăn lại,”Về nhà nói sau.”

Đêm đó về tới nhà, từ mẹ mình mà cô biết được một bí mật.

Thì ra ba tháng trước, Tạ Khinh Hàn và chú Tạ suýt chút nữa cắt đứt tình cha con.

Nguyên nhân là do một người phụ nữ họ Trịnh bất ngờ đến công ty để tìm Tạ Khinh Hàn, nói với anh, bà là mẹ ruột của anh, muốn vay một khoản tiền từ anh để giúp bà vượt qua khó khăn.

Sự việc này đã ảnh hưởng rất lớn đến Tạ Khinh Hàn, tối hôm đó anh trở về nhà cũ, đích thân hỏi Tạ Huyền Thanh.

Không ngờ, người phụ nữ đó nói thật. Tạ Khinh Hàn thực sự không phải là con ruột của Tạ Huyền Thanh, mà là con của một người bạn tốt của Tạ Huyền Thanh. Chỉ là lúc Tạ Khinh Hàn còn chưa ra đời, cha ruột của anh đã qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi. Vào thời điểm đó, mẹ của Tạ Khinh Hàn vừa mang thai anh, còn chưa kịp tổ chức hôn lễ đã mất đi chồng.

Tạ Huyền Thanh từng thuyết phục bà phá thai, nhưng bà không chịu, kiên trình sinh đứa bé ra. Chỉ là khi đó bà vẫn còn trẻ tuổi, còn có tương lai của riêng mình. Sau khi sinh con, bà giao con cho Tạ Huyền Thanh.

Tạ Huyền Thanh từ nhỏ đã coi Tạ Khinh Hàn là con ruột của mình, vốn dĩ ông cho rằng chuyện này không có gì to tát, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng Tạ Khinh Hàn kiên trì về nhận tổ quy tông.

Tạ Huyền Thanh cực kì khiếp sợ, cũng đặc biệt tức giận, liền hỏi hắn: “Lời con nói là có ý gì? Con muốn nhận tổ quy tông, muốn ly khai khỏi Tạ gia của ta?”

Tạ Khinh Hàn trầm mặc thật lâu, khó khăn nói: “Con xin lỗi, ba.”

Đêm đó, Tạ Huyền Thanh rất tức giận, nói Tạ Khinh Hàn cút ra ngoài.

Không ai biết, đêm đó Tạ Khinh Hàn gian nan như thế nào.

Cũng không có ai biết, vì sao Tạ Khinh Hàn phải làm như vậy. Cực kì khó hiểu.

Chỉ có Hoàng Dục, chỉ có Hoàng Dục biết tại sao.

Hôm đó đã rất muộn, về đến nhà anh mới nhận ra mình quên cầm tài liệu, quay lại công ty lấy, không ngờ Tạ Khinh Hàn vẫn còn ở công ty.

Phòng làm việc không bật đèn, Tạ Khinh Hàn ngồi trên ghế, nhìn ra cửa sổ sát đất mà hút thuốc.

Không biết đã hút bao nhiêu, nhưng chiếc gạt tàn đầy tàn thuốc.

Hoàng Dục không khỏi hỏi: “Tạ tổng, anh còn chưa về sao?”

Tạ Khinh Hàn không có trả lời hắn, thật lâu sau, tựa hồ không tìm được ai nói chuyện, thì thào nói: “Hoàng Dục, tôi rất nhớ Chu Tuyết.”

Đó là lần đầu tiên Hoàng Dục nghe Tạ Khinh Hàn bộc bạch tiếng lòng, một đêm đó hẳn là anh rất yếu ớt, nếu không hắn đã không nói ra bí mật mà bấy lâu nay hắn giấu kín trong lòng.

“Tôi thực sự không biết mình đã yêu cô ấy từ khi nào. Chờ đến khi nhận ra thì đã quá muộn. Tôi đã từng nghĩ đến việc đẩy cô ấy ra xa, cũng đã nghĩ đến chuyện kết hôn để thoát khỏi cô ấy, ai mà ngờ đến cuối cùng vẫn không làm được. Chu Tuyết giận tôi, vừa đi liền ba năm, một chút tin tức cũng không có … Tôi thực sự không biết mình nhớ cô ấy đến mức nào.” Tạ Khinh Hàng càng nói về sau, giọng nói của anh càng trở nên nhẹ hơn.

Hoàng Dục yên lặng nghe, trong lòng đột nhiên có chút buồn bực, không biết nên nói cái gì.

“Cậu biết Chu Dịch tùy hứng như nào không. Cô ấy không quan tâm, cũng không quay đầu lại nhin, đã được cảnh báo cô ấy nhiều lần, nhưng cô ấy chưa bao giờ nghe lời, nhất định khiến tôi phải yêu cô ấy.(?)”

Hoàng Dục nhẹ giọng hỏi: “Anh yêu cô ấy?”

“Làm sao có thể không yêu.” Tạ Khinh Hàn nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng chua xót vô hạn, thật lâu sau mới nói lại, “Đối với cậu như thế nào là yêu? Cho dù trên danh nghĩa, tôi vẫn luôn là anh của cô ấy. Chu Tuyết có thể tùy hừn, chẳng qua có tôi thay cô ấy thu thập cục diệm rối rắm. Nhưng tôi phải làm gì đây? Tôi có thể cùng điên với cô ấy sao? “

Hoàng Dục không nhịn được nói: “Tạ tổng, bằng không anh đi tìm A Tuyết đi. Chắc cô ấy cũng rất nhớ anh.”

Tạ Khinh Hàn cười khổ thì thào nói: “Cô ấy hận tôi.”

Đêm hôm đó, Chu Tuyết nằm trên giường công chúa trong nhà cũ, lăn qua lă không ngủ được, trong đầu tất cả đều là chuyện của Tạ Khinh Hàn.

Không biết tại sao anh ấy lại rời bỏ nhà họ Tạ, tại sao anh ấy lại từ bỏ công ty mà anh ấy đã vất vả điều hành trong nhiều năm như vậy.

Không thể nghĩ ra bất kỳ lý do gì để làm vậy. Nghĩ như thế nào cũng không thông.

Cuối cùng cũng đến bình minh, sáng sớm đã đến Tạ thị tìm Hoàng Dục.

Trước khi đi Tạ Khinh Hàn đã thăng chức cho Hoàng Dục, hiện giờ trong công ty anh ta đã có chút địa vị. Nhìn thấy cô, giống như nhìn thấy một người bạn cũ, mỉm cười, “A Tuyết, đã lâu không gặp.”

Chu Tuyết nói: “Hoàng Dục, tôi có chuyện muốn hỏi anh.”

Hoàng Dục dường như đã đoán được cô ấy sẽ hỏi gì, nói,”Đến văn phòng của tôi.”

Tới phòng làm việc của Hoàng Dục, Chu Tuyết vào thẳng vấn đề, “Tạ Khinh Hàn đã xảy ra chuyện gì?Tại sao anh ấy lại rời khỏi nhà họ Tạ?”

Hoàng Dục nhìn Chu Tuyết cười khổ, “A Tuyết, chuyện này cô không nên hỏi tôi, cô nên hỏi thẳng Tạ tổng.”

Chu Tuyết nhìn Hoàng Dục, “Nhưng anh cũng biết.”

“Tất nhiên là tôi biết, A Tuyết.” Hoàng Dục nói, “Nhưng cô không nên hỏi tôi.”

Chu Tuyết mím môi, lẳng lặng nhìn Hoàng Dục.

Hoàng Dục không chịu nói gì, cô đành chịu thua, xoay người bước ra ngoài.

Khi cô ra đến cửa, Hoàng Dục đã gọi cô lại, “A Tuyết. Thật ra, Tạ tổng trong ba năm qua không tốt hơn cô.”

Chu Tuyết không dừng lại, nhưng cô vẫn nghe thấy lời Hoàng Dục nói.

Sau khi ra khỏi tòa nhà Tạ thị, cô trực tiếp lái xe thẳng đến nhà của Tạ Khinh Hàn.

Cực kì tức giận, thời điểm khi Tạ Khinh Hàn vừa mở cửa đã tức giận mắng anh, “Tạ Khinh Hàn, đừng tưởng rằng anh làm vậy tôi sẽ tha thứ cho anh, tôi đã không còn yêu anh từ lâu rồi! Bạn trai cũng kết giao với rất nhiều người, sớm đã ném anh đến tận Thái Bình Dương rồi! “

Tạ Khinh Hàn nhìn Chu Tuyết hồi lâu, khóe môi nở nụ cười chua xót, “Chu Tuyết, quả nhiên em rất hận tôi.”

“Đúng vậy!” Chu Tuyết nhìn Tạ Khinh Hàn, nói với hắn: “Tạ Khinh Hàn, tôi đã sớm không còn yêu anh. Ba năm trước tôi khổ sở như nào anh không biết, tôi muốn anh ở lại với tôi như thế nào anh cũng không biết, ngồi trên máy bay nghĩ muốn từ đó nhảy xuống như nào anh cũng không biết. Anh trước khi không yêu tôi, về sau cũng không cần phải yêu tôi. Tôi sẽ không để cho anh vui vẻ đâu.”

Chu Tuyết nói xong liền muốn rời đi, nhưng Tạ Khinh Hàn đã nắm lấy cổ tay cô.

Cô theo bản năng muốn tránh ra, nhưng Tạ Khinh Hàn không buông tha, anh nhìn cô thật sâu nói: “Chu Tuyết, không phải trước đây anh không yêu em. Là anh không thể yêu em.”

Chu Tuyết im lặng hồi lâu, nhưng cuối cùng cô cũng không nhìn lại, gạt tay Tạ Khinh Hàn, đi thẳng vào thang máy.

Vào lúc cửa thang máy đóng lại, cô nhìn vào mắt Tạ Khinh Hàn.

Một khắc kia cô đột nhiên muốn quay người lại, muốn lao ra khỏi thang máy, nhào vào vòng tay của Tạ Khinh Hàn.

Cô không quan tâm đến quá khứ, chỉ muốn giây phút này ở bên nhau.

Nhưng cuối cùng, cô không làm gì cả, nhìn cửa thang máy đóng lại, mệt mỏi dựa vào thang máy.