Ngày Đêm Nhớ Thương

Chương 7



Liên tục hai ngày khẩn trương thi đại học, đến ngày 8 tháng 6 cuối cùng cũng kết thúc.

Rất nhiều học sinh bỗng dưng xuất hiện ở thành phố Bắc Kinh, đặc biệt là những nơi như quán karaoke hay quán bar.

Không cần nghĩ cũng biết đó là những học sinh vừa thi đại học xong, đã thành niên, có thể quang minh chính đại bước vào những khu vui chơi giải trí.

Theo như Giang Cẩn Lâm nói, hai ngày này toàn bộ quán bar ở Bắc Kinh đều bị học sinh lớp 12 chiếm đóng, hại đám người lớn như bọn họ không chỗ uống rượu.

Giang Cẩn Lâm sợ Chu Tuyết muốn ra ngoài chơi thì nói với cô: “Nếu cậu muốn đi chơi thì mình có quen một chủ quán bar, để mình đánh tiếng với anh ta trước, dặn anh ấy để chỗ cho tụi mình.”

Lúc ấy Chu Tuyết một lòng hy vọng Tạ Khinh Hàn trở về, đứng ở ban công ngoài phòng ngủ trông mòn con mắt, nghe thấy Giang Cẩn Lâm nói đi uống rượu, một chút hứng thú cũng không có, không để ý nói: “Cậu cũng đã quá đông đúc, chúng ta cũng không cần đi xem náo nhiệt làm gì.”

Giang Cẩn Lâm ngồi trên sàn nhà đùa nghịch chậu cây xanh của Chu Tuyết, ngẩng đầu lên thấy cô vẫn luôn ghé vào ban công nhìn ra ngoài cửa sổ, biết cô đang nghĩ gì bèn trêu ghẹo: “Cậu còn như vậy thì sớm muộn gì cũng thành hòn vọng phu đó. Tạ Khinh Hàn muốn trở về thì sẽ trở về, cậu gấp cái gì chứ.”

Lúc này Chu Tuyết mới quay đầu lại, nhìn Giang Cẩn Lâm, hỏi: “Nhìn mình có vẻ rất sốt ruột sao?”

Giang Cẩn Lâm đáp: “Chỉ thiếu mỗi chưa viết lên mặt thôi. Mình dám cược, dáng vẻ này của cậu mà để Tạ Khinh Hàn nhìn thấy, tâm tư nhỏ của cậu tuyệt đối không lừa được anh ấy đâu.”

Chu Tuyết thở dài: “Như cậu nói đó, mình nghi ngờ Tạ Khinh Hàn đã nhìn ra tâm tư của mình rồi, cứ cảm thấy gần đây anh ấy cố tình tránh mặt mình.”

Giang Cẩn Lâm cũng không bất ngờ: “Bị phát hiện cũng là chuyện rất bình thường, dựa vào kinh nghiệm tình trường của Tạ Khinh Hàn, việc nhận ra tâm tư của cậu là quá đơn giản. Chưa kể ánh mắt cậu nhìn Tạ Khinh Hàn còn lộ liễu như vậy.”

Chu Tuyết kinh ngạc, ngồi đối diện với Giang Cẩn Lâm, khẩn trương hỏi: “Rất lộ liễu sao? Mình thực sự đã rất kiềm chế rồi đó.”

“Cậu cho rằng chính mình rất kiềm chế nhưng người ngoài cuộc rất tỉnh táo. Mình có thể nhận ra cậu thích Tạ Khinh Hàn, cậu cảm thấy anh ấy không nhìn ra được sao?”

Chu Tuyết trầm mặc mấy giây, nghiêm túc hỏi Giang Cẩn Lâm, “Ý của cậu là, Tạ Khinh Hàn đã nhận ra mình thích anh ấy?”

Giang Cẩn Lâm nói: “Đây là mình đoán thôi, nếu cậu muốn biết thì trực tiếp hỏi anh ấy đi.”

Chu Tuyết đáp: “Mình không có ngốc như vậy. Nếu mình làm vậy, có lẽ ngay cả làm anh em cũng không được nữa, anh ấy sẽ lập tức tránh xa mình, chỉ sợ sau này muốn gặp mặt sẽ khó như lên trời.”

Chu Tuyết chắc chắn không sẽ ngốc đến mức tự mình đi hỏi, cho dù Tạ Khinh Hàn đã nhìn thấu tâm tư của cô thì sao chứ, chỉ cần cô không thừa nhận thì anh không có lý do gì để tránh mặt cô cả.

Thi đại học xong là thời điểm nóng bức nhất trong năm, Chu Tuyết không ra khỏi cửa, Giang Cẩn Lâm mỗi ngày đều tới tìm cô. Có một ngày nọ, anh không tới, gọi điện thoại than thở với cô, “Ba mình đúng là quá tàn nhẫn, trời nóng như vậy mà bắt mình đến Trùng Khánh khảo sát hạng mục. Cậu có biết Trùng Khánh bây giờ bao nhiêu độ không?”

“Từ từ, để mình xem dự báo thời tiết đã.” Chu Tuyết vừa nói vừa mở điện thoại kiểm tra thời tiết ở Trùng Khánh, sau đó kinh ngạc đến mức “trời ơi” một tiếng: “Vậy mà đã lên đến 38 độ rồi.”

Giang Cẩn Lâm ở bên kia thở dài, còn có âm thanh lục lọi đồ đạc.

Chu Tuyết hỏi: “Bây giờ cậu đã đến đó rồi sao?”

Giang Cẩn Lâm: “Ừm.”

Chu Tuyết an ủi anh: “Dù sao thì Trùng Khánh cũng có nhiều chỗ tốt mà. Nghe nói ở đó có rất nhiều đồ ăn ngon, khắp nơi có mỹ nữ, biết đâu cậu lại có thể tình cờ tìm được một tình yêu đẹp thì sao.”

Giang Cẩn Lâm cười lạnh một tiếng: “Cậu có biết bây giờ mình đang ở đâu không? Chỗ hoang vu hẻo lánh này, đừng nói đến mỹ nữ, bây giờ đến cả một người mình cũng không thấy được!”

Giang Cẩn Lâm dường như gặp vấn đề, đá vào thứ gì đó phát ra tiếng rất lớn, còn chửi tục.

Chu Tuyết cực kỳ ngạc nhiên. Không ngờ Giang Cẩn Lâm luôn luôn phong độ nhẹ nhàng mà cô biết cũng sẽ nói tục.

Cô hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Giang Cẩn Lâm đang ở trong một căn nhà xập xệ, bên trong chỉ có một chiếc giường, một cái bàn và một cái quạt điện bị hỏng làm thế nào cũng không mở được.

Lúc nãy anh mồ hôi nhễ nhại, nhờ thư ký tìm người sửa quạt mà không biết anh ta chết ở đâu rồi, đến bây giờ vẫn chưa về.

Giang Cẩn Lâm cuối cùng cũng từ bỏ việc sửa quạt, anh từ trong nhà đi ra ngoài, nói với Chu Tuyết: “Mình nghi ngờ mình bị ba lưu đày.”

Chu Tuyết đáp: “Đừng nói bậy. Mình đoán chú Giang chỉ muốn kiểm tra cậu một chút thôi.”

“Ồ.”

Giang Cẩn Lâm đứng dưới mái hiên, mặt trời chói chang như thiêu đốt khiến anh muốn chửi người, rốt cuộc cũng thấy một người phụ nữ đi ngang qua, anh lập tức ngăn người đó lại, “Cô ơi cho cháu hỏi một chút, gần đây có khách sạn nào không ạ?”

Người phụ nữ “À” một tiếng: “Chỗ này là một thị trấn nhỏ, làm gì có khách sạn chứ.”

Bà đánh giá chàng thanh niên đẹp trai trước mặt, thấy khí chất anh không tầm thường thì nói: “Chắc cậu là người từ nơi khác đến đây nhỉ? Cậu cứ đi về phía trước 3 cây số, ở đó có một nhà trọ.”

Giang Cẩn Lâm cảm ơn người phụ nữ rồi lập tức lên xe. Cũng may là thư ký Triệu để xe lại cho anh, nếu không bây giờ anh phải đi bộ 3 cây số đến nhà trọ, có khả năng anh sẽ tức đến thăng thiên.

Anh lên xe, nói với Chu Tuyết, “A Tuyết, mình đi tìm chỗ trọ trước đã, căn nhà tồi tàn này thật sự không thể ở được, mình sẽ gọi cho cậu sau.”

“Được được, cậu cứ ổn định trước đi.” Chu Tuyết đáp.

Lúc Chu Tuyết cúp điện thoại không hề nghĩ lúc gặp lại Giang Cẩn Lâm đã là nửa năm sau. Khi đó cô đã nhập học đại học, Giang Cẩn Lâm từ Trùng Khánh trở về, bộ dáng hồn vía trên mây.

Cô hỏi anh, “Có phải do hạng mục tiến triển không thuận lợi không?”

Giang Cẩn Lâm không hé răng nửa lời, chỉ vùi đầu uống rượu.

Thư ký Triệu ở bên cạnh đưa mắt ra hiệu cho cô đừng hỏi nữa.

Sau đó hỏi thăm thư ký Triệu mới biết Giang Cẩn Lâm đang thất tình.

Người đó là vợ của chủ nhà trọ, theo như thư ký Triệu nói thì cô ấy khá xinh đẹp, chỉ là quá phóng túng, lại vô tình. Ở bên Giang Cẩn Lâm lâu như vậy, cuối cùng lại nói rằng chỉ là nhàm chán nên muốn chơi đùa một chút thôi.

Khó trách Giang Cẩn Lâm vẫn luôn uống rượu giải sầu. Anh thật lòng như vậy, nói không chừng còn nghĩ đến chuyện tương lai luôn rồi, kết quả người ta lại nói cho anh biết đó chỉ là chơi đùa mà thôi.

Giang đại thiếu gia đã bao giờ bị đùa bỡn tình cảm, sao có thể chịu được, dứt khoát cắt đứt, lên máy bay về Bắc Kinh.

Nhưng theo như Chu Tuyết thấy, chỉ sợ chưa đến một tuần, cậu ta sẽ trở lại bình thường như trước thôi.

Chu Tuyết nhìn Giang Cẩn Lâm, liên tưởng đến chính mình, nghĩ thầm, thật là trái ngược, so với Giang Cẩn Lâm thì cô vẫn may mắn hơn, ít nhất thì Tạ Khinh Hàn sẽ không đối xử như vậy với cô.

Cho dù anh có tránh cô thì cũng sẽ không nói những lời tàn nhẫn làm cô đau lòng.

Đương nhiên đó đều là chuyện của sau này, hiện tại Chu Tuyết vẫn vừa mới thi đại học xong, ở nhà ngóng trông Tạ Khinh Hàn sớm trở về.

Rõ ràng Tạ Khinh Hàn đã nói thứ sáu sẽ về nhưng đã qua một tuần, đừng nói đến chuyện trở về, ngay cả gọi điện thoại cũng không có khiến cô nghi ngờ anh không còn nhớ rõ chuyện đã nói với cô.

Tối hôm nay rốt cuộc cô không chịu nổi nữa, nằm trên giường lăn qua lộn mãi vẫn không ngủ được, nhìn chằm chằm điện thoại trên tủ đầu giường cả buổi, cuối cùng không nhịn được, cầm lấy điện thoại gọi cho Tạ Khinh Hàn.

Đợi một lúc lâu, sắp tới lúc tắt máy thì đầu bên kia bắt máy.

Giọng Tạ Khinh Hàn trầm thấp, mang theo một chút khàn khàn, giống như đang ngủ say bị đánh thức, còn có sự khó chịu khi rời giường, “Nói chuyện.”

Chu Tuyết nhận thấy vẻ không vui trong giọng nói của anh, nhỏ giọng hỏi: “Em đã đánh thức anh sao?”

Tạ Khinh Hàn híp mắt, ném di động sang một bên, mở loa ngoài: “Em có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?”

Chu Tuyết quay đầu nhìn đồng hồ treo trên tường chỉ 3 giờ sáng.

Cô bỗng thấy chột dạ: “Em không ngủ được, cứ nghĩ anh ở bên kia đang là ban ngày…”

Tạ Khinh Hàn nheo mắt một lúc, cuối cùng cũng tỉnh táo hơn, cầm điện thoại lên, đưa mắt nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, bên ngoài tĩnh lặng không một tiếng động. Anh nghe Chu Tuyết nói, có chút bất đắc dĩ: “Anh về nước rồi.”

Chu Tuyết kinh ngạc, “Anh về khi nào vậy? Sao không về nhà cũ?”

Tạ Khinh Hàn mệt mỏi day huyệt Thái Dương, người đã tỉnh hẳn, đi xuống phòng khách lấy nước uống, nói với Chu Tuyết: “Rạng sáng mới bay, vừa về đến nhà không lâu.”

Chu Tuyết nghe vậy thì áy náy không thôi.

Khó trách mới nãy tâm trạng Tạ Khinh Hàn không tốt, anh còn chưa ngủ được ba tiếng. Nếu người bị đánh thức là cô, chắc bây giờ đã nổi điên lên rồi. Tạ Khinh Hàn chỉ có hơi khó chịu lúc vừa mới tỉnh, giáo dưỡng đã rất tốt rồi.

Cô vội nói: “Thật xin lỗi, em không biết anh về rồi. Anh mau nghỉ ngơi đi, em cúp máy đây.”

Dứt lời, cô lập tức cúp điện thoại.

Bây giờ đến lượt Tạ Khinh Hàn thấy sững sờ, nghe thấy đầu bên kia điện thoại không có tiếng động, lúc lấy nước không khỏi chững lại một giây.

Sau đó ném di động lên quầy rượu.

Anh đã bị đánh thức, lại không có ý định ngủ lại nên đi tắm rửa rồi vào phòng làm việc.



Lúc nhìn thấy Tạ Khinh Hàn đã là giữa trưa hôm sau.

Khi đó cô đang đọc tạp chí trong phòng khách, mẹ nói với cô: “A Tuyết, con ra cửa hàng tiện lợi trước cửa mua giúp mẹ một hộp bơ được không? Trưa nay Khinh Hàn về nhà ăn cơm, mẹ quên mất hôm qua đã dùng hết bơ rồi.”

Chu Tuyết nghe thấy trưa nay Tạ Khinh Hàn về nhà, trong lòng không nén nổi kích động, nhưng hành động lại hết sức bình tĩnh, chỉ nhẹ nhàng đáp một tiếng: “Vâng ạ.”

Cô buông quyển tạp chí đang cầm trong tay xuống, lề mề một hồi lâu, mười phút sau mới ra khỏi cửa.

Cô cầm dù che nắng, đi dọc theo bóng cây, đến cửa hàng tiện lợi ở lối vào tiểu khu mua một hộp bơ rồi quay về.

Trên đường về, đi chưa được bao lâu, cô nghe thấy tiếng bóp còi từ phía sau. Cô vô thức bước sang bên cạnh hai bước, khi quay đầu lại thì thấy chiếc xe hơi màu đen quen thuộc, hôm nay Tạ Khinh Hàn tự mình lái xe.

Chu Tuyết nhìn Tạ Khinh Hàn lái xe về phía mình, cố gắng kiềm chế cảm xúc đang dâng trào trong lòng. Chờ Tạ Khinh Hàn dừng xe, cô vòng qua đầu xe, mở cửa ghế phụ rồi lên xe.

Tạ Khinh Hàn chủ động nói chuyện với cô, “Trời nóng như vậy, em ra ngoài làm gì?”

Chu Tuyết nhìn về phía trước, nói: “Em mua bơ cho mẹ.”

Tạ Khinh Hàn rũ mắt nhìn, lúc này mới thấy trong tay cô xách một chiếc túi.

Anh không nói gì, thu hồi tầm mắt, nhìn phía trước tiếp tục lái xe.

Chu Tuyết lúc này mới nhìn Tạ Khinh Hàn, hỏi anh, “Hôm qua sau đó anh có ngủ lại không?”

Tạ Khinh Hàn nói: “Nhờ phước của em, sau khi bị đánh thức không ngủ lại được, anh làm việc đến rạng sáng.”

Chu Tuyết cúi đầu, “Thật xin lỗi.”

Tạ Khinh Hàn hiếm khi thấy Chu Tuyết ngoan như vậy, nói: “Đùa thôi. Sao hôm nay em lại ngoan ngoãn vậy?”

Chu Tuyết nhìn Tạ Khinh Hàn, hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ ngày thường em không ngoan sao?”

Tạ Khinh Hàn “Ồ” một tiếng, rõ ràng không đồng ý.

Chu Tuyết mím môi cười, cô nhìn sườn mặt anh tuấn của Tạ Khinh Hàn, niềm mong mỏi bấy lâu nay của cô cuối cùng cũng thành hiện thực.

Cô cảm thấy bản thân sắp không xong rồi, cô càng ngày càng yêu Tạ Khinh Hàn.