Ngày Em Đến Là Ngày Tuyết Tan

Chương 51: Vĩ Thanh: Ngày em đến là ngày tuyết tan



Đầu tháng ba năm 2018, Hoành Tang.

Khi âm thanh điện thoại quen thuộc vang lên, Hà Tinh Tinh đang nằm trên giường không nỡ rời xa Chu Công*, kiểu gì cũng không muốn tỉnh. Nhưng hết cách, tiếng chuông điện thoại cứ réo ầm ĩ, người kia sao lại kiên trì như thế chứ, từng đợt chuông vang lên không ngừng khuấy đảo thần kinh cô.

*Trung Quốc có cách nói “đi ngủ” thay bằng “có hẹn với Chu Công” hoặc là “nằm mơ gặp Chu Công”. Đây bắt nguồn từ điển cố “Luận ngữ - Thuật nhi”.

Giả vờ chết không thành, cô chỉ có thể tuân mệnh bò dậy khỏi giường, rút sạc điện thoại trên đầu giường, nghe điện thoại.

“Alo?”

“Tinh Tinh, sao giờ em vẫn còn ngủ?” Hứa ảnh đế ở bên kia điện thoại cáu kỉnh nói.

Hà Tinh Tinh lập tức bị dọa một trận, hoang mang hỏi: “Sao thế?”

Hứa Mộ Sênh đau đầu xoa xoa mi tâm, cô vợ nhỏ nhà anh quả nhiên là quên mất rồi.

Rõ ràng trước đây luôn rất để tâm tới mọi chuyện của anh, sau khi kết hôn xong hoàn toàn thay đổi rồi. Chuyện quan trọng như thế mà cô lại quên, quả nhiên có được rồi sẽ thay đổi mà!

Anh nghiến răng nghiến lợi nhắc nhở người nào đó: “Ba giờ chiều nay anh có buổi fan meeting ở tòa nhà Thiên Thành, bà Hứa đã quên rồi hay sao?”

Hà Tinh Tinh: “...”

Cô vừa nghe thấy thế liền cảm thấy cả người không ổn.

OMG! Chuyện quan trọng như thế sao cô lại quên mất chứ. Đều phải trách Hứa Mộ Sênh tối hôm qua giày vò cô quá hăng, sau khi xong chuyện cô cũng ngủ mất, ngủ đến tận bây giờ luôn.

Cô hơi chu miệng, “Anh còn nói em sao? Hứa Mộ Sênh anh tối hôm qua để em ngủ ở sô pha đấy!”

Mẹ nó, quả thực bị ngược đến thê thảm!

Hứa Mộ Sênh: “...”

Ảnh đế nào đó chẳng biết nên khóc hay nên cười, vội vàng dỗ dành Hà Tinh Tinh, “Anh sai rồi tình yêu à, bây giờ anh bảo trợ lý Tống đến đón em.”

Cô cúi đầu liếc nhìn màn hình điện thoại, 14h07 rồi. Cô liền từ chối luôn: “Không cần đâu, em tự gọi xe đến đấy, đến đón rồi đi sẽ mất thời gian.”

“Được, em chú ý an toàn. Đến hội trường thì gọi điện cho anh.”

- ----------------------

Tắt điện thoại xong, Hà Tinh Tinh vội vàng thay quần áo, rửa mặt. Thời gian cấp bách, cũng không kịp trang điểm, cứ mặt mộc như thế ra ngoài.

Chú tài xế bị cô thúc giục suốt cả quãng đường, dùng tốc độ nhanh nhất cuối cùng cũng kịp tới hội trường tầng ba tòa nhà Thiên Thành trước ba giờ.

Không hổ là fan meeting của Hứa Mộ Sênh, mẹ chứ, khí thế thật là lớn mạnh. Chưa tới ba giờ, hội trường to như thế đã bị từng đám fan vây chật kín không có khe hở rồi. Mọi nơi trong hội trường đều rất ồn ào, đám fan lôi kéo băng rôn, giơ lên bảng điện tử, nhiệt tình như lửa.

Cô liếc nhìn khí thế khủng khiếp của hội trường, vô cùng xúc động. Từ khi phim “Thịnh thế thanh ca” công chiếu, nhân khí của ông chồng nhà cô quả thực là tăng lên nhanh chóng!

Cô gọi điện thoại cho Hứa Mộ Sênh, anh tự mình ra đón cô. Một đám fan nhìn thấy hai vợ chồng cùng nhau xuất hiện, cả hiện trường đều hoan hô, kích động mà gào lớn.

Khí thế này thực sự rất đáng sợ đó, cô bất giác trốn sau lưng Hứa Mộ Sênh.

Anh vỗ vỗ cánh tay cô, dịu dàng an ủi, “Đừng sợ!”

- ------------------

Đúng ba giờ bắt đầu buổi fan meeting. Sau khi người dẫn chương trình giới thiệu, người đàn ông trẻ tuổi chầm chậm bước ra từ sau cánh gà.

Hứa Mộ Sênh mặc áo khoác dạ đóng cúc màu xanh lam đậm, bên dưới phối hợp với quần màu đen, chân đi giày thể thao màu trắng, đơn giản nhẹ nhàng. Tuổi tròn ba mươi, hào hoa phong nhã, bớt đi mấy phần ngây ngô, có thêm mấy phần thành thục và chững chạc, nhìn từ trên xuống dưới đều toát ra vẻ trầm ổn của năm tháng, thuần túy sâu sắc khiến người ta si mê.

Khuôn mặt lạnh lùng kiên định, góc cạnh rõ ràng, đường nét sáng sủa mà sâu sắc, hoàn toàn không giống những tiểu thịt tươi dịu dàng trong giới giải trí. Anh khi không cười quả thực là vô cùng lạnh lùng, khiến người ta bất giác không dám lại gần. Nhưng khi anh cười lên lại lộ ra sự dịu dàng vô hạn, bớt đi sự sắc nhọn, sự thân thiện tăng lên tối đa.

Hà Tinh Tinh ngồi ở hàng ghế đầu tiên, trong đầu đột nhiên nhớ lại tình cảnh năm đó lần đầu tiên nhìn thấy Hứa Mộ Sênh trong bệnh viện. Khi đó anh cũng mặc như thế này.

Cô nhìn thấy trên màn hình lớn viết mấy chữ rất to ⸻

Ngày 6 tháng 3.

Sinh nhật Hứa Mộ Sênh.

Năm đó cũng vào ngày sinh nhật của anh, lần đầu tiên cô nhìn thấy Hứa Mộ Sênh người thật bằng da bằng thịt ở ngoài đời.

Hóa ra chỉ trong khoảnh khắc, bất giác một năm đã trôi qua rồi.

Một năm đã qua, bệnh án không kịp thu dọn của cô để lung tung trên đầu giường của anh, điện thoại của anh để trên laptop của cô. Trong nhà tắm có hai bàn chải đánh răng và cốc súc miệng giống hệt nhau, chai nước cạo râu của anh để bên cạnh lọ nước tẩy trang của cô. Trong tủ quần áo của anh, áo sơ mi trắng của anh treo cạnh váy đen của cô, bên cạnh cavat của anh có tất chân của cô. Trong phòng bất luận là chỗ nào cũng đều có đồ của cô.

Khi anh không quay phim sẽ đến bệnh viện đón cô tan làm, sau đó cùng nhau về nhà. Anh làm những món ăn anh làm ngon nhất cho cô ăn, còn cô thì xếp bát đũa, yên tĩnh ngắm hình bóng anh đang bận rộn trong bếp. Bọn họ sẽ cùng nhau đi xem phim mới chiếu, sẽ vì muốn ăn một bát mì có hương vị đặc biệt mà lái xe đến thành phố bên cạnh. Khi không muốn nấu cơm thì gọi đồ ăn ngoài, đợi người giao hàng tới gõ cửa.

Gần một năm trôi qua, cô từ một fan nhỏ bé luôn ngắm nhìn anh lúc đầu trở thành người phụ nữ cùng anh trải qua những năm tháng còn lại, trở thành bà Hứa.

- ----------------------

Người đàn ông đứng yên trên đài cao, phía dưới lập tức hét lớn. Ngay sau đó có giọng nói trầm thấp mà từ tính của người đàn ông truyền tới, “Chào mọi người, tôi là Hứa Mộ Sênh, cảm ơn mọi người bỏ chút thời gian rảnh rỗi đến tham gia buổi fan meeting lần này, Hứa Mộ Sênh tôi vô cùng cảm kích!”

Lời nói vừa xong, toàn hội trường liền bùng nổ!

“Rất cảm ơn Thương Tổng và công ty ủng hộ buổi fan meeting lần này. Rất nhiều người đều biết hôm nay ngày 6 tháng 3 là sinh nhật tôi. Nhưng có thể mọi người không biết, ngày này năm trước là ngày mà tôi và vợ gặp lại nhau. Tại sao lại nói là gặp lại ư? Bởi vì vào một ngày mùa đông của rất nhiều năm trước, tôi đã gặp cô ấy rồi. Năm đó tôi vì kiếm sống mà bôn ba khắp nơi, vào một đêm đông lạnh lẽo hát rong trên cầu vượt. Có một cô gái nhỏ đúng lúc đi qua, móc hết tất cả tiền trong ví đưa cho tôi 188 tệ. Đó là lần đầu tiên tôi gặp vợ tôi. Khi đó cô ấy còn là một cô gái nhỏ tết tóc hai bên, đầu đội mũ len đỏ. Tháng ba năm trước, mẹ tôi bị bệnh nằm viện, cô ấy trở thành bác sĩ chủ trị chính của mẹ tôi. Cách bao nhiêu năm không gặp, cô ấy đã sớm quên mất tôi rồi. Nhưng cũng không sao hết, vận mệnh xoay chuyển, chúng tôi vẫn gặp lại nhau và cô ấy cũng đã trở thành vợ tôi rồi. Chỉ là tôi vẫn nợ cô ấy một lời cầu hôn trịnh trọng nhất.”

Nói đến đây, người đàn ông quỳ một gối xuống đất, lấy ra một chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh từ trong túi áo, dịu dàng thâm tình nhìn Hà Tinh Tinh ở dưới khán đài, “Anh không phải là người đàn ông hoàn hảo, khuyết điểm rất nhiều, trách nhiệm cũng rất nhiều. Muốn trở thành một người thoải mái nhưng rất khó, cũng không cách nào trở nên hoàn mỹ thông tì vết, nhưng anh bằng lòng dùng hết toàn lực yêu em, che chở cho em, tài khoản ngân hàng cho em, xe cho em, nhà cho em, mấy chục năm sau này cũng đều sẽ trao lại cho em. Mỗi một năm sinh nhật sau này, anh hy vọng đều sẽ cùng em trải qua. Vì thế, Hà Tinh Tinh, em bằng lòng gả cho anh không?”

Nghe đến đây, nước mắt Hà Tinh Tinh cũng đã không giữ được mà tràn ra khóe mi.

“Đồng ý đi!”

“Đồng ý đi!”

…………..

Bên tai có vô số fan đang gào thét cổ vũ, âm thanh không ngừng vang lên.

Cô đứng lên, chầm chậm đi tới trước khán đài, giơ tay phải ra, nghẹn ngào nói: “Em đồng ý!”

Trong nháy mắt, tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhau đứng lên, toàn hội trường liền sôi trào!

Hứa Mộ Sênh trịnh trọng đeo nhẫn vào ngón áp út của Hà Tinh Tinh, đặt một nụ hôn dịu dàng lên trán cô.

Cô ghé vào tai anh dịu dàng nói: “Sinh nhật năm sau sẽ có thêm một người cùng anh đón sinh nhật!”

“Hả?” Hứa ảnh đế không hiểu, ngẩng đầu nghi ngờ nhìn cô.

Cô cười nói: “Hứa Mộ Sênh, anh được làm bố rồi!”

- ------------------

Năm tháng cuối cùng vẫn đối xử không tệ với anh. Cho dù một thời gian trong quá khứ anh không được người trong nhà yêu quý, lang bạt khắp nơi, lẻ loi độc hành, nhưng anh lại có thể gặp được người phụ nữ tốt nhất trên thế giới này, cũng cho anh một tình yêu tốt đẹp nhất trên thế giới này.

Ngày em đến là ngày tuyết tan, mùa xuân trở lại, xuân ấm hoa nở!

Còn về Hà Tinh Tinh, cả một đời cô không có gì nổi bật, duy chỉ có một người đáng giá được mọi người ngợi khen, chính là người đàn ông cô luôn ngưỡng vọng qua màn hình khi còn trẻ. Có một ngày kia người đó đi tới bên cạnh cô, cũng trở thành Mr. Right của cô.

HOÀN CHÍNH VĂN!

Lời tác giả: Đến đây là chính văn kết thúc rồi, cảm ơn sự đồng hành của mọi người! Phía sau còn có mấy phiên ngoại nữa.