Ngày Em Đến

Chương 30



Trương Tư Ninh biết Vệ Cẩm Huyên không phải người nói và làm việc không có cơ sở, nếu anh đã nói vậy, chắc chắn có lý lẽ của mình, chỉ là đối với cách làm của người nhà họ Trần cô có chút nghĩ mãi không ra, so với việc chọc cô mất hứng, sao họ không làm ngược lại, lấy lòng cô, khiến cô đồng tình thương xót, không phải hiệu quả sẽ tốt hơn sao?

Dĩ nhiên, đây chỉ là suy nghĩ viễn vông của cô, vì Vệ Cẩm Huyên đã nói tiếp: “Xem ra, trong mắt người nhà họ Trần, về tình về lý em đều phải chi ra khoản tiền này, điều duy nhất khiến họ đau đầu đó là đòi nhiều hay ít mà thôi, chuyện đám tang của Trần Bình Bình chẳng qua chỉ là ném hòn đá thử, nếu em đồng ý đưa tiền làm tang sự, chứng tỏ em mềm lòng dễ bắt nạt, bọn họ có thể đòi nhiều tiền hơn, nếu em không đồng ý, cho thấy em cũng có chút bản lĩnh, sẽ đòi ít lại. Chỉ cần nắm bắt được mức độ, sẽ không đến mức bị vạch mặt.”

Đến cái tuổi này của Vệ Cẩm Huyên, tiền tài, thân phận, địa vị không thiếu bất cứ thứ gì, anh từng trải nhiều, hiểu biết rộng, ánh mắt tinh tường, trong mắt anh cách làm của người nhà họ Trần chỉ là tôm tép nhãi nhép, anh chỉ cần nghe một đã có thể hiểu mười, tùy tiện nghĩ qua cũng đoán được tâm tư của những người này hết tám chín phần.

Trương Tư Ninh cũng không phục: “Bọn họ muốn tiền phát điên rồi sao? Tại sao về tình về lý tôi đều phải bỏ tiền ra một cách vô lý như vậy? Đây là đạo lý gì chứ? Bộ nhìn tôi rất giống mấy kẻ tiêu tiền như nước sao?” Cô không phải là hung thủ giết người, cũng không phải người nhà hung thủ, càng không chút liên quan gì đến vụ án mạng này, người nhà họ Trần có vô sỉ hơn nữa cũng không thể nào ăn không nói có như vậy chứ.

Cho nên mới nói em còn non nớt lắm.

Vệ Cẩm Huyên nghĩ thầm trong bụng, cũng không nói ra, chỉ nói: “Tư Ninh, em phải biết rằng, có một số người, một số việc không thể nào phân rõ phải trái được, nhất là chuyện liên quan đến tính mạng con người. Cho dù là doanh nghiệp như Bác Lãng, nếu có người lao động bất ngờ tử vong, công ty nhất định sẽ hỗ trợ, đây là vấn đề đạo đức.”

“Tôi là hộ kinh doanh cá thể, anh là doanh nghiệp, tình huống của chúng ta không giống nhau mà.” Cô phản bác.

“Trăm sông đổ về một biển, em chưa từng nghe qua sao?”

Trương Tư Ninh trừng mắt thỏ: “Tối hôm đó, anh đâu có nói như vậy.” Đêm hôm đó, anh cố ý sắp xếp bốn người lão Trịnh đi đón người Trần gia, mục đích để cho họ thấy cô không dễ ức hiếp, sao bây giờ còn chưa tới mấy ngày đã trở quẻ rồi.

Vệ Cẩm Huyên không thèm để ý tới vẻ bất mãn của cô, tiếp tục nói: “Tôi nói em nghe những điều này, là muốn em hiểu rằng đứng trước lợi ích, sẽ không ai quan tâm đến tình cảm và thể diện, phân rõ phải trái với em đâu. Em phải biết rằng người nhà họ Trần mất con gái, trong mắt người ngoài bọn họ chính là kẻ đáng thương, tuy rằng cái chết của Trần Bình Bình không liên quan gì tới em, nhưng khi gặp phải những kẻ không nói lý lẽ, người ta chặn trước tiệm một khóc hai nháo ba thắt cổ, số tiền này em không muốn bỏ ra cũng không được, báo cảnh sát cũng vô ích, phần lớn người ta luôn đồng tình với kẻ yếu hơn, có lẽ cuối cùng đến cảnh sát cũng sẽ khuyên em nên bỏ tiền ra để tránh phiền phức.

Thấy cô mở miệng muốn nói, anh đưa tay ngăn lại: “Không cần nghi ngờ, em có nhà có xe, trong mắt người ngoài chính là người có tiền, không bỏ ra số tiền này, người ta sẽ nói em keo kiệt, việc đó còn chưa nói, họ còn có thể suy đoán bậy bạ, thấy người nhà họ Trần đến làm loạn, người ta sẽ cho rằng nếu em không liên quan gì thì sao người nhà người chết lại đến tìm em gây rối? Người Trung Quốc thường nói ‘không có lửa sao có khói’, những lời này rất triết lý nhưng không phải lúc nào cũng đúng, có khi chính sức mạnh dư luận sẽ khiến người ta tin rằng những lời nói dối vô căn cứ là thật. Cho nên về sau nếu gặp những chuyện như vậy nhớ phải lưu ý nhiều hơn, đừng mãi nghĩ đến việc phân rõ phải trái với họ, đụng phải người không cần biết đúng sai, không nói đạo lý không phải sẽ rất buồn cười sao?” Anh vừa nói vừa vuốt khẽ hai đầu chân mày đang nhíu chặt của cô, vừa nhẹ nhàng dỗ dành: “Về phần người nhà họ Trần, em không cần quan tâm tới, giao cho tôi xử lý.”

******

Ngôi chùa mà thím Tào giới thiệu cho Trương Tư Ninh tọa lạc ở phía đông thành phố, điện thờ rất lớn, rải rác mười mấy tòa đại điện cổ kính đan xen vào nhau, ngói vàng tường đỏ, nhìn tổng thể rất trang nghiêm hùng vĩ. Trương Tư Ninh đã được thím Tào ‘phổ cập khoa học’ qua trước đó, nói rằng những đại điện này do các tín đồ Phật giáo đóng góp xây dựng nên, mảnh đất này cũng do chính quyền địa phương cấp cho sử dụng miễn phí.

Trương Tư Ninh và Vệ Cẩm Huyên đến khá muộn, nhưng hôm nay không phải mùng một và ngày rằm cũng không trùng lễ hội phật giáo nào nên trong chùa không có nhiều khách đến thắp hương, sư thầy cũng ít.

Cuộc trò chuyện trong xe vừa rồi thật sự đả kích lòng tự ái của Trương Tư Ninh khiến cô có chút không vui, nhưng cô cũng không phải người không biết suy xét, tuy không muốn thừa nhận nhưng sự hiểu biết của Vệ Cẩm Huyên trên rất nhiều khía cạnh bỏ xa cô hàng trăm cây số, cô vẫn còn khá ngây thơ tự cho mình là đúng mà thôi.

Trương Tư Ninh ở trong điện thắp hương cầu nguyện được phù hộ bình an, còn lấy ra hai nghìn tệ thỉnh sư thầy niệm kinh siêu độ cho Trần Bình Bình, sư thầy nói chỉ cần tụng kinh liên tục bảy ngày, chắc chắn vong hồn sẽ siêu thoát không còn lưu lại nơi trần thế nữa. Trương Tư Ninh cũng không biết có thật không, nhưng cô quyết định mấy ngày tiếp theo vẫn sẽ đến nơi này để trong lòng được an tâm.

Đến ngày tang lễ Trần Bình Bình, từ sớm tinh mơ Trương Tư Ninh đã thức dậy, cô mặc một bộ âu phục màu đen, tóc búi cao nhìn rất chững chạc.

Ở tang lễ của người Trung Quốc, thường chọn số ngày lẻ chứ không chọn ngày chẵn. Ví dụ như người ta sẽ để qua…. bảy ngày, ba tuần, năm tuần, Trần Bình Bình chết đột ngột, bởi vì chuyện bắt hung thủ nên đám tang phải hoãn lại, sắp xếp vào hôm nay, sau khi cô ấy qua đời ba tuần.

Ngày hôm kia, Trương Tư Ninh đã hoàn tất việc cúng bái hành lễ trong chùa, liên tiếp bảy ngày cô đều đến chùa thắp hương, sau khi nghe xong bốn mươi chín hòa thượng tụng kinh liên tục bảy ngày, không biết có phải do tác dụng tâm lý không mà Trương Tư Ninh không còn cảm thấy sợ hãi như trước nữa, cũng không còn hoảng hốt, ngoại trừ lúc đi ngủ vẫn phải tiếp tục mở cửa, những cái khác đều cảm thấy tốt hơn rất nhiều.

Hôm nay, Vệ Cẩm Huyên không đi cùng cô được, tổng công ty bên Pháp cử hai nhân viên cấp cao sang đây nên anh phải tự mình tiếp đón. Nhưng vẫn cố ý dậy sớm cùng ăn sáng với Trương Tư Ninh.

Trên bàn ăn, Trương Tư Ninh hỏi anh chuyện người nhà họ Trần tới đâu rồi, anh nói giao cho anh xử lý nhưng mấy ngày nay không thấy anh nhắc đến. Vệ Cẩm Huyên ờ một tiếng, dường như đây chỉ là việc rất cỏn con, thờ ơ nói: “Chuyện đó tôi đã giải quyết xong, em yên tâm, bọn họ không dám gây chuyện đâu.”

Trương Tư Ninh để ý thấy anh nói ‘không dám’….đó là một từ khẳng định rất quyết đoán, cô cảm thấy có lẽ Vệ Cẩm Huyên đã sử dụng thủ đoạn gì đó, chỉ có điều thấy anh rất hời hợt, dường như không có ý định nói nhiều về chuyện này, nên cô nhún vai cũng không hỏi nhiều chỉ nói biết rồi.

Vệ Cẩm Huyên để dao nĩa trên tay xuống, hơi ngã người ra sau tựa lưng vào ghế, ngắm nhìn cô gái đang im lặng ăn sáng trước mặt, ánh mắt khẽ cong lên. Anh thầm nghĩ, đôi khi Trương Tư Ninh rất khôn khéo hệt một con hồ ly nhỏ, biết lúc nào nên nói gì, cũng biết cái gì nên hỏi cái gì không, tựa như chuyện này, nếu cô hỏi anh cũng sẽ nói, nhưng cô không hỏi, anh càng hài lòng hơn, dù sao chuyện xử lý người nhà họ Trần, cách làm có chút không đủ quang minh chính đại, trước mặt cô, anh luôn muốn giữ vững hình ảnh người đàn ông tốt, chính trực vô hại.

Lúc Trương Tư Ninh ra khỏi nhà mới chỉ hơn sáu giờ, Vũ Lăng có tổng cộng hai nhà hỏa táng, một ở phía đông, một ở phía tây thành phố, đều thuộc khu vực ngoại thành. Người Trần gia chọn nhà hỏa táng phía đông cách nội thành rất xa, Trương Tư Ninh không biết đường đi nên tối qua cô lên mạng xem hướng dẫn, biết được có một vài đoạn đường đang tu sữa phải đi đường vòng, lái xe nhanh nhất cũng phải mất hơn mấy tiếng đồng hồ.

Vệ Cẩm Huyên vốn định bảo tiểu Trịnh đưa cô đi nhưng Trương Tư Ninh không đồng ý, cô cảm thấy lò thiêu không phải chỗ tốt lành gì, hơn nữa tiểu Trịnh chẳng dính dáng gì đến người nhà họ Trần, tuy ngoài miệng người ta không nói ra nhưng chưa chắc trong lòng đã vui vẻ, hà cớ gì phải như vậy, cũng không phải cô không biết lái xe.

Tối qua, thi thể của Trần Bình Bình đã được chuyển trước đến nhà hỏa táng. Vệ Cẩm Huyên đã cho người sắp xếp xe chở hơn hai mươi người nhà họ Trần tới lò thiêu.

Trương Tư Ninh lái xe đi đón Hứa Dương trước, trên đường đi Hứa Dương hỏi cô khi nào cửa hàng hoa mở cửa kinh doanh trở lại, Trương Tư Ninh nói vẫn chưa nghĩ ra, cô nghiêng mắt nhìn cu cậu: “Có phải em có chuyện gì muốn nói với chị không?” Từ lúc bắt đầu lên xe tới giờ, cu cậu luôn có vẻ thấp thỏm muốn nói lại thôi.

Hai tay Hứa Dương đang đặt trên đầu gối, nghe cô hỏi vậy, hai bàn tay liền nắm chặt thành quyền, cúi đầu không nói tiếng nào, cũng không biết đang nghĩ gì.

Đúng lúc phía trước có đèn đỏ, Trương Tư Ninh dừng xe lại, hơi nghiêng người: “Hứa Dương, có phải em muốn xin nghĩ, không muốn tiếp tục làm việc ở tiệm nữa phải không?” Giọng nói của cô rất bình thản, thật ra chuyện này cũng không khó đoán, nếu là cô, cô cũng sẽ không tiếp tục ở lại, dù sao Trần Bình Bình chết quá bi thảm, tuy thời gian làm việc không lâu, nhưng trong tiệm cũng có rất nhiều kỷ niệm về cô ấy, thay vì tức cảnh sinh tình, buồn bã đau lòng không bằng trực tiếp rời đi, bắt đầu làm lại từ đầu.

Hứa Dương không phản bác cũng không ngẩng đầu lên chỉ khẽ nói mấy chữ: “Chị Tư Ninh, xin lỗi chị.”

Trương Tư Ninh lơ đễnh: “Không có gì phải xin lỗi đâu, thật ra gần đây chị cũng đang suy nghĩ xem có nên đóng cửa tiệm, thay đổi công việc làm ăn khác không.” Cô không thiếu tiền, vì hứng thú nên mới mở cửa hàng hoa, hiện tại cô đang có bóng ma tâm lý với tiệm, nên cũng không muốn tiếp tục nữa, thậm chí còn định đem cửa hàng hoa và cả nhà ở bán hết đi cho xong chuyện.

Hứa Dương nghe cô nói vậy lập tức ngẩng đầu lên hai mắt sáng rỡ: “Chị Tư Ninh, nếu như chị không kinh doanh cửa hàng hoa nữa, vậy cho em đi theo chị đi, chị làm cái gì, em đều đi theo làm cho chị, tiền lương ít một chút cũng không sao.”

Những lời này, thật khiến người ta tức không được, cười cũng không xong, Trương Tư Ninh phát hờn vỗ lên đầu cậu nhóc một cái nhưng cũng không để cậu phải đợi lâu, Hứa Dương là một cậu bé thành thật, Trương Tư Ninh đối với cậu ấn tượng không tệ, nên trực tiếp gật đầu đồng ý, sau này cô cũng cần người giúp không phải sao.

Khi đến nhà hỏa táng cũng đã gần chín giờ, khó khăn lắm Trương Tư Ninh mới tìm được chỗ đậu xe.

Trương Tư Ninh không xa lạ gì với lò thiêu, bà nội, ông bà ngoại và cả mẹ cô đều là hỏa táng. Tuy không cùng một nơi nhưng lò thiêu nơi nào chẳng giống nhau, vĩnh viễn không bao giờ lo lắng không làm ăn được, ở nơi này có thể nhìn thấy người để tang đốt giấy tiền vàng, người kêu gào khóc lóc khắp mọi nơi.

Bình thường trước khi hỏa táng sẽ có một lễ truy điệu nhỏ, nhưng người nhà họ Trần bỏ bớt thủ tục này, trực tiếp hỏa táng luôn, Trương Tư Ninh đưa một phong bì ba nghìn tệ xem như tiền phúng điếu, chị gái Trần Bình Bình liền cầm lấy cũng không nói gì khác chỉ nói vài câu khách khí, nhưng ánh mắt khi nhìn cô có chút tránh né. Cũng không biết rốt cuộc Vệ Cẩm Huyên đã làm gì.

Trước khi rời khỏi lò thiêu, Trương Tư Ninh mua mấy dây pháo rồi bảo Hứa Dương xuống xe đốt hết. Đây là phong tục, hình như để xua đuổi tà ma, loại bỏ những thứ dơ bẩn gì đó, cô cũng không hiểu lắm, nhưng người ta đều làm vậy nên cô cũng làm theo.

Giữa trưa, Vệ Cẩm Huyên gọi điện tới hỏi cô mọi việc có thuận lợi không, Trương Tư Ninh liền tóm tắt quá trình sáng nay đã trải qua cho anh nghe. Nói cho anh biết, tro cốt của Trần Bình Bình tạm thời gửi ở nhà hỏa táng, người nhà họ Trần tính đợi mở phiên tòa đưa thủ phạm ra trước công lý, rồi sau đó mới mang tro cốt về chôn cất ở quê nhà.

Vệ Cẩm Huyên không quan tâm chuyện này, nghe thấy âm thanh ồn ào bên phía cô, liền hỏi: “Em đang ở đâu, sao ồn quá vậy?”

Trương Tư Ninh nói đang ở nhà ăn, sau khi tang lễ kết thúc, người nhà người mất sẽ mở tiệc chiêu đãi để cảm tạ người thân và bạn bè, đây cũng là phong tục đã lưu truyền từ hàng nghìn năm trước.

Vệ Cẩm Huyên đã tham dự không ít tang lễ kiểu địa phương Trung Quốc, cũng biết có nghi thức này, anh cũng không nói nhiều chỉ dặn dò cô không được uống rượu, về sớm một chút, lái xe cẩn thận.