Ngày Hạ Khuynh Tình

Chương 11: Quan tâm



Rời tiệm BBQ, Thịnh Tư Hạ tản bộ trên vỉa hè, qua đường lớn, cô định bắt taxi về khách sạn lấy xe.

Một chiếc Rolls-Royce Phantom chầm chậm dừng lại bên cạnh cô, tài xế của Phó Diệc Sâm xuống xe kéo cửa ra cho cô, "Thịnh tiểu thư, Phó tổng bảo tôi tiễn cô một đoạn đường."

Đúng là trong giờ cao điểm, một chiếc xe cũng khó lòng kiếm được.

Thịnh Tư Hạ xem xét tình hình, nghĩ rằng bản thân không thoát được nên lên xe, bảo tài xế đưa cô đến khách sạn.

Lấy xe xong liền lái trở về nhà dì nhỏ, vú Trần hỏi, cô mới nhớ ra bản thân chưa ăn tối, nhưng bản thân cũng không quá đói.

Dì nhỏ vừa mới đi ra ngoài, đã gửi tin nhắn cho Thịnh Tư Hạ nói trước, tối nay không trở về nhà.

Nếu là trước kia, Thịnh Tư Hạ muốn xàm xí một chút mà hỏi cho ra lẽ, rốt cuộc dì ấy đang hẹn hò với ai.

Nhưng gần đây vẻ mặt dì nhỏ gió xuân phơi phới, sự vui vẻ lúc nào cũng hiện trên mặt, bất kể người đàn ông ấy là ai, phần cảm tình này cũng đủ để gây ấn tượng đến cô.

Kể từ sau khi li hôn với Lâm Thụ Khiêm, bao lâu rồi dì nhỏ chưa cười một lần chân thành như vậy?

Vấp ngã một lần sẽ khiến con người ta khôn ngoan hơn một chút, trước đó bị tổn thương bởi một tên tra nam, Thịnh Tư Hạ tin rằng lần này dì nhỏ sẽ có quyết định sáng suốt hơn.

Ăn chút gì đơn giản, cô trở về phòng, thấy trên di động hiện lên vài cuộc gọi nhỡ.

Có vài cuộc gọi nhỡ từ Clint với một số điện thoại bàn lạ, có vẻ là của tiếp thị bán hàng, cô định sẽ gọi lại.

Cô đang muốn lướt xuống nhóm lớp của sinh viên trên Wechat, xem có hoạt động gì mới không thì một số điện thoại gọi đến, lại là Clint.

Thịnh Tư Hạ không biết vì sao mình lại cảm thấy bực bội, trực tiếp cúp máy, thở phì phì mà đem di động ném trên mặt bàn, "bang" một tiếng dọa đến chính mình nhảy dựng.

Cô biết rất rõ, bản thân cũng không phải là giận Clint.

Căn bản cô buồn bực bởi lẽ mọi thứ quá mức chân thật đến bất lực khiến cô không muốn thừa nhận điều này.

Ngồi trên một chiếc ghế đẩu nhỏ trước bàn, dựa vào lưng ghế lại khiến cô bất giác mà nhớ đến vừa rồi khi Phó Diệc Sâm vươn tay đến đặt ở sau lưng ghế, trái tim cô có chút rung động.

Thịnh Tư Hạ biết, loại cảm xúc quái dị này là từ đâu mà đến.

Khi đó, cô nhận được một bộ ghép hình Taj Mahal bằng gỗ của Lego tinh tế mà phức tạp từ Phó Diệc Sâm. Cô phải mất đến một tháng để ghép hoàn chỉnh.

Ban đầu, bộ Lego này chỉ là được bày trí trong nhà Phó Diệc Sâm, khi hắn nhãn rỗi sẽ dành thời gian chơi cùng với cô. Chỉ là thời gian đó Phó Diệc Sâm tương đối bận rộn, thường xuyên vắng nhà, Thịnh Tư Hạ đơn giản chỉ là đem Lego về nhà chơi.

Đúng vào ngày sinh nhật của Thịnh Uyển Nhu, trong nhà tổ chức tiệc lớn, khách khứa tới rất nhiều mà phần lớn là bạn bè của dì nhỏ và dượng, còn có vài đối tác kinh doanh.

Thịnh Tư Hạ trốn trong phòng của mình, cuối cùng cũng ghép xong thành một ngôi đền Taj Mahal hoàn chỉnh, rất có cảm giác thành tựu.

Lúc ăn cơm tối, cô thất thần nghĩ chờ đến ngày mai Phó Diệc Sâm trở về nhất định sẽ mang đến cho hắn xem.

Lâm Thụ Khiêm ngồi ở ghế chủ nhà, khách khứa rượu đủ cơm no, bắt đầu trò chuyện sôi nổi.

Thịnh Tư Hạ ứng phó với mấy câu hỏi của người lớn, sớm đã vô cùng buồn chán, thấy dì nhỏ rời đi toilet, cô trong lòng suy tính, liền lấy cớ rời đi.

Đúng lúc này, cô thấy gương mặt uống rượu đến đỏ bừng của dượng, ông ấy đứng dậy đi đến chỗ khác, ngồi cùng bàn với ông chủ công ty môi giới nói chuyện.

Thịnh Tư Hạ chú ý thấy, tay của dượng như thế nào lại tự nhiên mà gác trên lưng ghế của một người phụ nữ một cách nhẹ nhàng.

Bất ngờ đến chói mắt.

Trực giác nói cô biết đây không phải là hành động bình thường giữa nam và nữ.

Lâm Thụ Khiêm uống đến nóng người đỏ mặt, cởi bỏ hai cúc áo sơ mi, bên cạnh là một người phụ nữ mặc váy đen, khuôn mặt xinh đẹp, bộ lễ phục lộ ra bờ vai mảnh khảnh trắng nuột tựa vào lưng ghế, cùng với đôi tay ở phía sau như thể dán chặt vào nhau.

Bọn họ trong lúc vô tình mà trao đổi ánh mắt và ý cười chớp nhoáng.

Thịnh Tư Hạ suy nghĩ một lát, làm rớt đôi đũa, cô xoay người định nhặt lên.

Dưới khăn trải bàn màu trắng, ở chỗ Lâm Thụ Khiêm đứng, người phụ nữ mang đôi giày cao gót màu lam ở dưới khăn trải bàn nhẹ nhàng cọ vào quần tây của người đàn ông, không coi ai ra gì.

Thịnh Tư Hạ nhận ra kiểu dáng của đôi giày da đó.

Là cô cùng dì nhỏ đi mua nó.

Chờ Phó Diệc Sâm về nước, cô mang theo Lego đến, như thường lệ không mời mà đến.

Chưa đến ca làm của người giúp việc, Phó Diệc Sâm tự mình chuẩn bị đồ uống cho cô. Khi hắn vắng nhà, Thịnh Tư Hạ cẩn thận tháo Lego ra, để ở trên sàn phòng khách.

Gỡ phần trang trí nhỏ trên đỉnh chóp xuống, chờ Phó Diệc Sâm đem đồ uống đến cho cô, cô đưa phần đấy cho hắn.

"Mảnh cuối cùng, chờ anh đặt lên, chính là đại công cáo thành."

Phó Diệc Sâm cười nói, "Phần này dành riêng cho tôi?"

Cô đắc ý gật đầu, "Tôi đối với anh rất tốt có phải không?"

"Tôi còn phải cảm ơn em." Nói xong, hắn nhận lấy mảnh ghép, "cách" một tiếng, Taj Mahal đã hoàn chỉnh.

Thịnh Tư Hạ uống một ngụm đồ uống, ngồi quỳ ở trên thảm, đưa mắt nhìn bốn phía, "Đặt ở đâu thì thích hợp?"

Có vẻ như chỗ nào cũng không thích hợp.

Cả gian phòng khách được bày trí theo phong cách hiện đại mà đơn giản, trên tường treo những bức tranh nổi tiếng khổ lớn, tường sơn màu trắng, sàn nhà màu nâu thẫm, sạch sẽ đến mức không có một chi tiết dư thừa, ngay cả TV cũng không có.

Hóa ra, đây là nhà của một người đàn ông ở.

Đem Lego đặt ở đây, quả thực không thích hợp.

Phó Diệc Sâm nói, "Mang về nhà em đi, sáu tháng cuối năm tới tôi sẽ rất bận, thường xuyên vắng nhà không ở trong nước, cái này em cũng không ngắm được."

"Anh sẽ đến công ty của gia đình để làm việc sao?"

"Không sai, gần đây cha tôi sinh bệnh nhập viện, yêu cầu tôi phải trở về để điều chỉnh tình hình."

Tên cha của Phó Diệc Sâm thường xuyên xuất hiện trên tin tức của các trang báo kinh tế tài chính, còn có cả ảnh chụp. Là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, ngoại hình không còn trẻ nhưng ánh mắt có thần, từ đường nét ngũ quan có thể nhận thấy có sự giống nhau với Phó Diệc Sâm.

Tạp chí từng đưa tin qua về thời trẻ của Phó chủ tịch, cô mới biết được mẹ ruột của Phó Diệc Sâm sớm đã cùng ông ấy ly hôn, hiện tại chủ tịch phu nhân là một cô gái trẻ người Pháp.

Đến cả những tạp chí bát quái không có kiểm duyệt đều đưa tin rầm rộ, việc sinh bệnh nhập viện nóng như vậy, làm sao một chút tin tức cũng không có?

"Cha anh có ổn không? Tại sao tôi không nghe thấy tin tức gì?"

Phó Diệc Sâm suy nghĩ, sau đó nói, "Tin tức bị phong tỏa, nếu bị truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến giá cổ phiếu."

Hắn chỉ nói đến đây, một ít thông tin vì trên mặt Thịnh Tư Hạ đã biểu hiện vẻ buồn chán.

Thịnh Tư Hạ từ trước đến nay không có hứng thú với những chuyện phức tạp, bởi vì có chút thân thiết với Phó Diệc Sâm nên mới bằng lòng nghe một chút.

Trước mặt hắn, cô rất ít khi cố tình ngụy trang chính mình, vừa không hy vọng hắn coi mình như trẻ con nhưng bất tri bất giác lại ở trước mặt hắn bày ra một mặt tự nhiên chân thành.

Cô thật mâu thuẫn.

Cha Phó Diệc Sâm sinh bệnh nằm viện, cô đúng là nên nói vài lời an ủi, nhưng cô không muốn nói những lời khách sáo vô dụng cho có lệ.

Huống chi, xem sắc mặt của hắn, hẳn là không có trở ngại lớn.

Quy tắc trong thế giới người lớn, Thịnh Tư Hạ đoán không ra, lại bởi vì chuyện tối qua khiến cô hiểu rõ sự tình phức tạp trong đó.

Đôi giày cao gót màu lam ấy.

Phó Diệc Sâm ngồi ở trên sofa bên cạnh cô. Cô liếc nhìn hắn một cái, chen chân vào, vụng về mà cọ cọ vào ống quần hắn.

"Làm cái gì?" Hắn không chút dấu vết mà né tránh, nhíu mày nhìn Thịnh Tư Hạ.

Thịnh Tư Hạ mặc quần short thể thao màu trắng, hai chân trắng nõn thẳng tắp, mang theo hương vị của thiếu nữ, vẻ mặt hoang mang, ánh mắt trong veo đến ngây thơ, cũng không phải cố ý muốn dụ dỗ Phó Diệc Sâm.

Cô đem chân rút về, ngửa đầu nhìn Phó Diệc Sâm, "Hành động như vậy có phải không thích hợp?"

Hắn không hiểu nhưng lại kiên nhẫn giải thích cho cô, "Phải xem ở trong mối quan hệ nào."

"Nếu là bạn bè rất rất thân thiết, có thể trong tình cảnh uống say mà làm..." Cô có chút xấu hổ, không biết nên diễn tả như thế nào, hoảng loạn quơ qua quơ lại hai chân trong không khí, "...như vậy?"

Phó Diệc Sâm cảm thấy buồn cười, hắn nhẹ nhàng gõ vào đầu Thịnh Tư Hạ một cái, "Tôi không biết, ít nhất tôi không có những hành động như vậy..." Hắn cố ý trêu chọc cô, làm theo bộ dáng vừa nãy, nhấc chân cọ vào, "...với bạn bè."

"Tôi hiểu."

Ánh mắt hắn sắc bén, nhưng lại rất hàm súc, không hỏi nhiều.

Có lẽ Phó Diệc Sâm là một người quá mức thân sĩ, cô không chủ động nói, hắn liền ăn ý mà không hỏi.

Cũng có thể, là hắn bị bản tính lạnh lùng kiểm soát, không để bản thân bị lưu tâm bởi những phiền não của con gái tuổi dậy thì, đề tài ấy vừa nói đến đây cũng vừa lúc nên kết thúc.

Tiếp theo, cô còn không kịp suy nghĩ cho tốt có nên cho dì nhỏ biết, để sự việc kia bị đưa ra ánh sáng vào một ngày nọ.

Dượng sớm đã bí mật tìm một luật sư giỏi, đề nghị ly hôn với dì nhỏ.

Có lẽ vì cảm giác tội lỗi mà toàn bộ tài sản ông ấy đều để lại, nhưng bao nhiêu sự bù đắp về vật chất cũng không thể xoa dịu nỗi đau tình cảm.

Bởi vì dì nhỏ không đồng ý ly hôn, lại tiếp tục truy tố, điều này có nghĩa là trong nhà tràn ngập cảm giác lạnh lẽo. Không thể chịu đựng được bầu không khí ấy, dì nhỏ cả ngày buồn bực không vui, ban công thường ngày có người nấu lẩu khi mặt trời lặn, đã lâu rồi không tổ chức.

Thịnh Tư Hạ nội tâm giằng xé, muốn chuyển đến kí túc xá, lại không yên tâm, mỗi khi muốn tâm sự hay thư giãn liền sẽ đến tìm Phó Diệc Sâm.

Cô cảm thấy vô cùng áy náy vì bản thân ích kỉ như vậy, lại kiềm chế bản thân không được suy nghĩ lung tung.

Ngay sau đó, cô chật vật tâm sự với hắn, nào là Bobby đi lạc, rồi đến dì nhỏ sức cùng lực kiệt, chính thức ly hôn, giống như trải qua một chuỗi ác mộng.

Lúc này, cửa phòng vang lên, cô đứng dậy đi mở cửa, là vú Trần.

Trong tay bà mang đến một chiếc túi tinh xảo.

"Vừa rồi có một vị tiên sinh gửi đến, nhờ dì đưa cho con." Vẻ mặt vú Trần nghi hoặc, "Mà sao lại có mùi BBQ, là con đặt cơm hộp?"

Thịnh Tư Hạ ngẩn ra, "Con không có đặt cơm hộp."

"Người đấy mặc tây trang mang giày da, nhìn cũng không giống người giao cơm hộp..." Vú Trần nói thầm, bên này Thịnh Tư Hạ đã có phản ứng, bước vội đến cửa sổ.

Bởi vì hôm nay lái xe nên cô đeo kính sát tròng, tầm mắt nhìn không sót thứ gì.

Dưới lầu là xe Phó Diệc Sâm đang đỗ, đúng là chiếc xe vừa nãy đưa cô trở về.

Chiếc xe lặng lẽ mà đỗ ở đấy, bởi vì cô chăm chú nhìn mà thân xe lạnh băng phảng phất như có sức sống riêng. Cô không thể nhìn thấy rõ bóng người ngồi phía sau xe, có người ngồi ở đấy, hoặc chỉ là bóng cây lặng lẽ đổ xuống do ánh trăng.

Thật ra, chỉ cần một cuộc điện thoại là có thể biết rõ ràng mọi chuyện, nói tiếng cảm ơn cũng không quá khó khăn.

Thịnh Tư Hạ do dự không biết có nên làm như vậy không thì chiếc xe kia đã khởi động, chậm rãi dời khỏi tầm mắt cô.

Vú Trần đi tới, trên mặt bàn sạch sẽ trải một tấm khăn, lấy đồ đóng gói trong túi đặt lên mặt bàn, mở nắp ra, hương thơm lan tỏa khắp mũi, Thịnh Tư Hạ chạm nhẹ vào đáy hộp, vẫn còn ấm.

Hắn mua rất nhiều, giống như đem mọi thứ trong tiệm BBQ mỗi cái một phần để đầy trên mặt bàn.

Nghĩ thoáng mà nói, đây là biểu hiện của việc cẩn thận săn sóc, sợ cô ăn không đủ no, nên cho cô rất nhiều món để chọn.

Nhưng dựa vào sự hiểu biết của cô, thực ra chỉ là vì Phó Diệc Sâm không biết khẩu vị của cô.

Điều này cũng không có gì lạ, bọn họ trước giờ rất ít khi ăn cơm với nhau, thông thường đều là Thịnh Tư Hạ ở nhà dì nhỏ ăn cơm xong mới đến tìm Phó Diệc Sâm. Thỉnh thoảng ở lại nhà hắn ăn cơm, người làm đều chuẩn bị theo khẩu vị của Phó Diệc Sâm.

Lại nói tiếp, bọn họ quen biết nhau lâu như vậy, thật ra hiểu rõ về nhau không đủ nhiều. Có thể thấy rằng khi đó cô quá ngây thơ, còn tự mình cho rằng bọn họ phối hợp ăn ý, đến nỗi sau này tỏ tình, quả thật là chỉ đơn phương tình nguyện.

Thịnh Tư Hạ chọn mấy món thích ăn giữ lại, những thứ khác đều đưa vú Trần.

Cô biết vú Trần không có hứng thú với những loại đồ ăn dầu mỡ này, dì nhỏ chú trọng dáng người, đối với loại thức ăn này tuyệt đối tránh xa, để trong tủ lạnh, cũng chỉ có thể bị hỏng.

Hiện tại trưởng thành, cô hiểu rằng thay vì tốn công vô ích giữ lại những thứ vô dụng chi bằng nhân lúc còn sớm nhanh chóng xử lí, mắt không thấy lòng sẽ không phiền.

Ăn xong, cô tắm rửa rồi đi ngủ, thở dài véo bụng, nhưng cô không quen với bóng tối, nhất định phải bật đèn ngủ mới ngủ được.

Mở di động lên, cô thấy tin nhắn của Phó Diệc Sâm gửi đến: "Thịt nướng nhiều dầu mỡ, đừng ăn quá nhiều, ngủ ngon".

Tràn đầy săn sóc, nhưng không cảm nhận được sự ấm áp qua những dòng tin nhắn, Thịnh Tư Hạ bĩu môi, lười biếng đáp lại, ném điện thoại qua một bên ngủ thiếp đi.