Ngày Mùa Hè Hồi Âm

Chương 4



Giang Du không hề có kinh nghiệm khẩu giao.

Cậu chỉ mới ở mấy trang web nước ngoài xem qua vài bộ phim, cụ thể phải liếm như thế nào, cậu hiện tại nghĩ không ra.

Vì thế đành phải làm theo bản năng, cật lực đem nguyên cây dương v*t nuốt vào trong miệng, nhưng dù có nỗ lực thế nào đều chỉ có thể nuốt vào một nửa.

Giang Du nghẹn đến mức cả mặt đỏ bừng, thoáng phun ra một chút nước bọt, ngậm lấy dương v*t đằng trước, đầu lưỡi ướt mềm linh hoạt mà liếm xung quanh quy đầu.

Thịnh Sưởng Quân không ý thức được rằng cậu không thoải mái.

Chuẩn xác mà nói, Thịnh Sưởng Quân không cho rằng cậu sẽ không thoải mái, bàn tay hắn di chuyển lên trên, lực độ không nhẹ không nặng, từ phần gáy Giang Du đi lên đỉnh đầu, vuốt phẳng từng sợi tóc hỗn độn nhếch lên.

“ Đây là bản lĩnh của cậu?”

Hắn đột nhiên dùng một chút lực, đem đầu Giang Du ấn xuống dưới háng, lạnh lùng hỏi.

Giang Du nghe vậy ngẩng đầu, bất mãn mà phản bác: “ Bản lĩnh của em còn chưa kịp phát huy đâu, anh chờ đấy, em lập tức làm anh tước vũ khí đầu hàng.”

Dứt lời, cậu tiếp tục ra sức phun ra nuốt vào dương v*t nóng bỏng, hai cánh môi mỏng bị cọ xát đến đỏ hồng, bên miệng còn chảy ra vài giọt nước miếng, lung lay sắp rớt treo ở trên cằm.

Yết hầu bị vật cứng đâm thọc có cảm giác kỳ thật cũng không dễ chịu, đâm sâu đến mức làm Giang Du mấy lần muốn nôn mửa, gương mặt bởi vì thống khổ cũng có chút vặn vẹo.

Nhưng là, biểu tình của Giang Du vẫn là sung sướng cùng hưởng thụ.

Một lần trước, cậu là dùng tay.

Lúc này đây, cậu là dùng miệng.

Vậy tiếp theo, có phải hay không liền có thể kéo gần cự ly tiếp xúc?

Giang Du cảm thấy tuần tự tiến triển như vậy cũng không tồi.

Nghĩ đến về sau có thể cùng Thịnh Sưởng Quân tiến thêm một bước, cậu lập tức thẳng sống lưng, thập phần hưng phấn.

Kết quả của việc hưng phấn này chính là, một cái không chú ý, hàm răng không cẩn thận chạm tới dương v*t của Thịnh Sưởng Quân.

“Tê ——”

Thịnh Sưởng Quân hít một ngụm khí lạnh, đau đớn khiến mặt hắn tối sầm, giọng nói khàn khàn: “ Quỳ tốt cho tôi.”

“Anh bảo em quy em liền quỳ sao?” Giang Du chu miệng, lẩm bẩm nói: “ Đàn ông chỉ đứng chứ không quỳ, muốn em quỳ cũng không biết phải mất bao nhiêu tiền đâu.”

“……” Thịnh Sưởng Quân lạnh nhạt mà nói, “Không quỳ liền trở về.”

Giang Du đương nhiên không về, ôm chặt đùi Thịnh Sưởng Quân, gương mặt ở kia ở bên cạnh dương v*t mà cọ cọ, nói: “ Còn chẳng phải anh là ngoại lệ sao. Bây giờ em liền quỳ tốt, anh đừng đuổi em đi.”

Thần sắc của Thịnh Sưởng Quân cuối cùng cũng có một tia buông lỏng.

Hắn nâng lên tay, nhẹ nhàng xoa xoa má trái Giang Du.

Nơi đó da thịt hồng hồng, vừa mới bị hắn véo một cái đã để lại dấu vết.

Làn da Giang Du trắng nõn, dễ dàng để lại dấu vết, ngày thường bị muỗi một cái, đều phải vài ngày mới có thể hoàn toàn tiêu bớt.

Hiện tại, hai bên gương mặt đều đỏ bừng, đặc biệt là má trái, hồng đến sắp thấy máu, dấu vết nhìn thế nào cũng có cảm giác ái muội.

“Há mồm, tiếp tục.” Thịnh Sưởng Quân ra lệnh nói.

Giang Du quyết đoán lên tiếng, tận tâm tận lực lấy lòng cây đồ vật kia, hai mắt không chớp mà nhìn chằm chằm Thịnh Sưởng Quân.

Cái người ngày thường lạnh như băng sương, giờ này khắc này bởi vì dục vọng mà thở dốc, bởi vì chính mình mà mất khống chế. Giang Du cảm thấy vô cùng đắc ý.

Bất quá trăm triệu lần đều không nghĩ tới, Thịnh Sưởng Quân lại dai sức như vậy.

Cánh môi Giang Du đều sắp trầy, quai hàm vừa động liền đau nhức, Thịnh Sưởng Quân còn không có ý định muốn bắn ra.

“Anh ơi, em không còn sức nữa.” Cậu ngẩng mặt, đáng thương hề hề mà nhìn về phía Thịnh Sưởng Quân, nói: “Anh mau bắn đi, em muốn nếm thử hương vị của anh”

Đôi mắt cậu chứa một tầng hơi nước, giống sóng nước lóng lánh trên mặt hồ, hồn nhiên lại trong vắt, nhưng miệng lại nói mấy lời phóng đãng như vậy.

Thịnh Sưởng Quân một tay nắm cằm cậu, tay kia nhanh chóng loát động dương v*t chính mình, không bao lâu sau, một cõi tinh dịch nóng bỏng phun ở trên mặt Giang Du.

“Ngô!”

Giang Du nhắm chặt đôi mắt, tùy ý để chất lỏng nhão dính dính lên mặt mình, tiếp theo nhỏ giọt lạch tạch trên mặt đất.

Lông mi, cái mũi, cằm, thậm chí cổ của cậu đều dính đầy hương vị của Thịnh Sưởng Quân.

Giang Du thò đầu lưỡi ra, liếm liếm khoé miệng.

Hai mắt Thịnh Sưởng Quân nheo lại, hỏi cậu: “Ăn ngon không?”

Giang Du ghé vào trên đùi hắn, nhẹ nhàng nháy mắt, nói: “Ăn ngon nha. Anh đối với em thật tốt.”

Thịnh Sưởng Quân thói quen làm lơ lời của cauy. Trước kia Giang Du nói như vậy, Thịnh Sưởng Quân còn sẽ tức giận, hiện tại hắn đã quen liền chọc vào bản lĩnh kia của cậu.

“ Cậu lại làm bẩn sàn nhà của tôi.”

Thịnh Sưởng Quân môi mỏng khẽ mở, ngữ khí lãnh đạm, nghe không ra là đang vui vẻ hay tức giận.

Giang Du oán trách trừng mắt nhìn hắn một cái, nói: “Em làm bẩn sàn nhà của anh, anh cũng làm bẩn mặt của em”

Thịnh Sưởng Quân nhướng mày: “Cho nên?”

Giang Du mặt càng đỏ hơn: “Cho nên anh một chút cũng không lỗ được.”