Ngày Nào Hotboy Trường Cũng Bị Ghẹo

Chương 6



Dịch: Dã Lam

"..."

Khoảng lặng ngắn ngủi.

Tiếng thở dốc bị lấn át giữa tiếng huyên náo ầm ĩ.

Một chân Hứa Linh đặt trên bụng hắn, chân kia kẹp chặt eo hắn, nằm trên đệm mềm, quần áo trắng của hắn bị xốc lên một chút trong lúc đánh nhau, tấm lưng trắng nõn, đường nét xương sống rõ ràng.

Tạ Trạch Duyệt hãi cái người lật lọng này luôn rồi, giữ lấy tay cậu theo phản xạ, giương mắt nhìn cậu, khoang ngực phập phồng mấy lần nói: "Cậu buông ra trước đã."

Hứa Linh cười nhíu mày nói: "Không muốn."

Tư thế của hai người khá là kỳ cục.

Người này đè người kia, ánh mắt quấn quýt, có chút gì đó.

Mấy giây say, đám người vây xem đua nhau trợn trừng mắt, đồng thanh thốt lên ngạc nhiên.

"Wow, có chuyện rồi đây."

"Ha ha ha."

"Không phải chứ, cậu ấy nuốt lời giữa chừng kìa! Thế này chẳng phải trêu người ta cho vui à?"

"Bạn Tạ! Mau đứng lên, xử cậu ta đi!"

...

"Time's up."

Huấn luyện viên đi đến, vỗ động viên lên lưng hai người họ, bật cười trêu ghẹo nói chỉ là làm mẫu thôi, không phân thắng thua.

"Tránh ra."

Tạ Trạch Duyệt cau mày đẩy cậu ra, thở hắt một hơi.

Hứa Linh ngồi dậy, ngồi bên cạnh hắn, cong chân lên, bàn tay trắng nõn đặt trên đầu gối, mái tóc đen nhỏ mồ hôi, nhìn hắn cười, ngón tay trắng mịn gõ nhịp.

Khóe môi hơi cong lên, đôi mắt sáng lóe lên ánh sáng nhỏ xíu, trông cậu có vẻ rất vui.

Tạ Trạch Duyệt nhìn cậu qua khóe mắt, phì một tiếng bật cười.

Vui đến thế sao?

Cơ thể Hứa Linh hơi nghiêng về phía trước, bàn tay đặt trên người hắn hơi di chuyển lên trên, giữ cằm hắn, nghiêng đầu, khẽ cười: "Ây, cậu tức giận rồi sao?"

"Có gì hay đâu mà giận."

Tạ Trạch Duyệt gạt tay cậu ra, lúc chạm phải hơi ngừng một lát.

Tay Hứa Linh từ cổ tay đến ngón tay thon nhỏ đều trắng như trong suốt, thế mà lại ấm áp lạ thường.

Lòng bàn tay hắn vô thức vuốt nhẹ qua.

"..."

Hứa Linh thấy động tác của hắn, hơi run.

Ngón tay Tạ Trạch Duyệt vẫn chạm vào tay cậu, cảm nhận xúc cảm rõ ràng khung xương ấm áp của cậu thiếu niên.

Chưa từng có bao giờ - cảm giác lạ lẫm từ một bàn tay của người con trai khác đem lại cho hắn.

Hai người họ ngồi đối diện với nhau, tay chạm tay, trông rất sến sẩm, mấy người xung quanh nhìn thấy thế thì không nhịn được cười cợt:

"Ái chà chà, hai anh chàng đẹp trai lớp ta có chuyện rồi nha!"

"Chuyện gì?"

"Tay dắt tay cùng đi, chậc chậc."

Yết hầu Tạ Trạch Duyệt hơi trượt, vội vàng rụt tay lại.

Chưa kịp nói rõ.

Hắn vừa giương mắt lên, tầm mắt bỗng khựng lại.

Hứa Linh đang nhìn xoáy vào hắn với đôi mắt sạch sẽ như nước.

Bên trán ướt đẫm mồ hôi, tóc mái đen như mực rẽ ra, vầng trán trắng bóc đầy mồ hôi hột, gò má ửng đỏ như máu.

Từ góc nhìn của Tạ Trạch Duyệt, vừa khéo nhìn thấy đôi môi cậu, nó ướt át, có màu hồng nhạt.

Bóng láng như thế, chạm vào sẽ có cảm giác gì đây?

Có phải sẽ rất mềm?

Dòng suy nghĩ đột nhiên dừng lại.

Lồng ngực Tạ Trạch Duyệt phập phồng, hắn đứng lên, yết hầu trượt lên trượt xuống, nhìn qua chỗ khác.

Giọt mồ hôi nóng bỏng rơi xuống.

Tạ Trạch Duyệt đứng dậy, một tay cầm áo khoác bỏ một bên của mình, phủi quần coi như không có chuyện gì xảy ra.

Khóe mắt lại vô thức nhìn sang.

Hứa Linh đang thong dong ngồi đó, một cái chân dài cong lên, duỗi cánh tay dài ra lấy chai nước của mình.

Uống hai ngụm, chai nước cạn luôn.

Cậu nhìn xuống, trên mái tóc đen dính đầy mồ hôi, hai ngón tay vặn nắp chai, cái chai trống không bị bỏ sang bên cạnh, miễn cưỡng tựa vào trụ bóng rổ nghỉ ngơi.

Tạ Trạch Duyệt xoay người, dừng trước máy bán hàng tự động, một lúc sau thì quay lại, trong tay cầm theo hai chai nước.

Thoáng có gió thổi tới, lạnh quá.

Hắn kéo vạt áo đen lên lau vệt mồ hôi, đi tới, hơi khom lưng xuống, đặt một chai nước xuống bên cạnh Hứa Linh.

Đỉnh đầu bỗng có bóng râm.

Vạt áo đen xẹt qua khóe mắt đang cụp xuống của cậu, rất quen thuộc.

Hứa Linh ngẩng đầu lên nhìn như có phản xạ có điều kiện.

Tạ Trạch Duyệt lười nhác tựa vào một bên trụ bóng rổ, cụp mắt nhìn cậu, hơi nghiêng người, hất cằm chỉ chai nước lạnh, nói: "Không phải rất khát sao?"

"Cho tôi hả?"

Đáy mắt cậu thoáng qua sự ngu ngơ, không kịp che giấu.

"..."

Tạ Trạch Duyệt hơi thất thần, có cảm giác thỏa mãn lạ lẫm.

"Cảm ơn cậu."

Hứa Linh cất giọng lạnh nhạt mỉm cười, nhướng mày: "Bạn cùng bàn của tôi tốt với tôi thật đó."

Ngón tay Tạ Trạch Duyệt kéo cổ áo T-shirt cho đỡ nóng, nhìn gương mặt cậu gần trong gang tấc, bên môi vương ý cười.

Sau khi nhận ra mình làm gì, hắn không cười nữa.

Hứa Linh cong môi, đứng lên, vặn mở chai nước, uống mấy ngụm nước lạnh, dưới áo T-shirt trắng rộng rãi lờ mờ có mồ hôi, ngẫu nhiên có ít vải dính vào da.

Hắn nhìn góc nghiêng mỏng manh thon gầy.

Dưới tóc mái đen nhánh, mồ hôi rơi xuống, chảy vào trong cổ áo dọc theo gáy.

Hứa Linh vừa nhìn lên đã thấy gương mặt gần trong gang tấc của Tạ Trạch Duyệt, cả ánh mắt chưa kịp rời đi của hắn.

"Cậu nhìn tôi làm gì?" Hứa Linh quay đầu, cười khẽ: "Nhìn lâu lắm rồi đó."

Tạ Trạch Duyệt luống cuống, yết hầu khẽ nhích, mất tự nhiên lùi về sau, cau mày: "Không, tôi nhìn cậu ấy."

Hắn nói xong thì tiện tay chỉ Tưởng Diên.

Tưởng Diên: "...?"

Mấy giây sau cậu ta mới phản ứng lại kịp.

Sau đó cậu ta hắng giọng:

"Ôi, bạn Tạ của tôi ơi, không cần, không cần thiết đâu, thực sự không cần phải thế... Hai ông liếc mắt đưa tình mắc mớ gì tới tôi?"

Hứa Linh sửng sốt.

Mấy người xung quanh đều quay qua nhìn hai người bọn họ, đều ngây người ra cả.

Tưởng Diên cười hì hì không ngừng.

"Sao ông lại..." Tai Tạ Trạch Duyệt nóng lên, vỗ vai cậu ta, cau mày: "Ông cùng phe với ai?"

...

Hoạt động tự do hai mươi phút.

Hứa Linh có vẻ mệt, gò má đỏ ửng lan ra như bao phủ tầng sương mù.

Cậu rời khỏi đó, tới nhà vệ sinh.

Tạ Trạch Duyệt ngồi lên khán đài, đôi mắt sâu, đen, sắc nhìn bóng lưng cao lớn mảnh mai của cậu từ xa.

Tưởng Diên ngồi xuống ghế bên cạnh hắn, gọi hắn mấy câu, nhìn theo ánh mắt Tạ Trạch Duyệt nhìn Hứa Linh, nhớ lại khung cảnh hai người vừa đánh lộn, trong mắt lóe lên vẻ khó mà tin nổi, một suy nghĩ không hề báo động trước chạy tán loạn, một câu hỏi bật thốt ra khỏi miệng.

Tưởng Diên: "Bạn Tạ, sao ông lại dùng ánh mắt đấy nhìn Hứa Linh thế hả?"

"..."

Tạ Trạch Duyệt không đáp lời.

Qua mấy giây.

Hắn giương mắt lên, hững hờ nói: "Ánh mắt kiểu gì?"

Trong mắt hắn, Hứa Linh rửa mặt bằng nước lạnh xong quay lại, chống chân ngồi dựa vào tường, cần cổ thiên nga thon dài cúi xuống, có cảm giác yếu đuối một cách kỳ lạ.

"Thì là..."

Tưởng Diên kẹt lời trong cổ họng.

Cậu ta đột nhiên không dám nói.

... Là kiểu ánh mắt nguy hiểm kìm nén, nhưng lại có chút muốn bắt nạt người ta.

...

Thời gian tiết thể dục môn tự chọn đều thống nhất.

Lớp bên cạnh cũng giải lao, hoạt động tự do.

Từ khán đài trên cao nhìn xuống, nhóm người nhốn nháo đông đúc, nhóm nhỏ vừa nãy hẹn đánh nhau túm tụm lại.

Trong đó có một tên cao to thỉnh thoảng liếc nhìn Hứa Linh, nhỏ giọng như đang thảo luận gì đó với mấy người bên cạnh.

Đám người bên cạnh gật đầu với gã.

Ngay sau đó, bọn chúng đi về phía Hứa Linh, trong nhà đa năng trống trải, ngồi trên khán đài cao thấy hai nhóm người mặc quần áo một trắng một đen, trông y như quân cờ, nhìn rất rõ họ có hành động gì.

Kẻ dẫn đầu mặc quần áo thể thao màu dạ quang, vóc dáng cao lớn, cường tráng, nhìn cái đã biết gã đánh nhau rất khá.

"Không phải hắn là Lục Kha sao?" Tưởng Diên liếc mắt nhìn kẻ dẫn đầu, nhíu mày lại, ngồi trên khán đài nói: "Người đó hơi có khuynh hướng bạo lực, trước kia từng đánh người ta nhập viện."

"Hắn điên khùng lắm luôn, đánh người khác không hề biết tém là gì."

"Có phải vừa nãy lớp bọn họ bàn bạc gì không, muốn đánh tập thể hả?" Tưởng Diên nói: "Lúc ở phòng thay đồ, trước khi ông đến, bọn họ suýt thì lao vào thật."

"Tôi nghe nói hắn không dễ chọc đâu, cầm đầu, nhà có cơ, trước kia đánh người vào bệnh viên mà nhà người ta không đòi được đồng thuốc men gì hết."

Tạ Trạch Duyệt ngồi trên khán đài, chống đầu, nhìn chằm chằm về phía Hứa Linh, đồng tử tùy ý quét về bên đó, thờ ơ uống nước, cả người đầy mồ hôi, tầm mắt bỗng nhiên cố định lại.

Dưới sự giật dây của Lục Kha, đám người kia chầm chậm đi về một hướng.

Trông như muốn tìm con trai lớp A1 bọn họ đùa giỡn ra oai, đưa ra lời nhắc... Mà dựa vào phán đoán về hướng đi của bọn họ, hình như mục tiêu là người vừa mới chuyển đến, lướt mắt nhìn bốn phía không tìm thấy người quen – Hứa Linh.

"Ôi vãi, có phải bọn họ nhắm vào Hứa Linh rồi không?" Tưởng Diên hít sâu một hơi.

"..."

"Làm sao bây giờ, có cần gọi huấn luyện viên đến không?"

Cậu ta nghĩ, không đúng, không tới kịp, thời gian nghỉ ngơi là hai mươi phút, văn phòng thầy cô xa lắm.

Tìm được thầy thì cũng muộn rồi.

Tạ Trạch Duyệt nhìn lướt qua, đồng tử hơi co lại, cau mày.

Hắn cầm chai nước khoáng lên, bóp chặt, bỏ xuống, tiện tay cầm quả bóng rổ vừa nãy, cầm áo khoác xuống khỏi khán đài.

Trong phòng Võ tự do, nhân lúc thầy giáo không có mặt, đám mặc đồng phục Võ màu đen tỏ ra ngông cuồng.

Kẻ cầm đầu có mái tóc đỏ tiện tay nhặt gậy bóng chày không biết bị ai vứt ở đấy lên, đẩy một đám "đàn em" ra đứng trước mặt Hứa Linh, biếng nhác gõ cây gậy lên tường hai cái.

Kẻ cầm đầu tóc đỏ đi tới, nheo mắt, liếc nhìn Hứa Linh một lượt từ trên xuống dưới, nói: "Hứa Linh? Hotboy của Ngoại ngữ Thực nghiệm?"

"..."

Lần cuối bị gượng gạo thế này là từ rất nhiều năm trước rồi, Hứa Linh không muốn nói cho lắm, trả lời: "Cậu nói phải thì phải đó."

"..."

Mấy đàn em vây quanh không nhịn được bật cười, một tràng cười hớ hớ kiềm chế vang lên.

"Nghiêm túc chút đi!" Tóc đỏ như bị xúc phạm, gã gõ cây gậy, cả giận nói: "Có đứa ở lớp bọn mày đánh một bạn của lớp bọn tao nhập viện, giải quyết thế nào đây?"

Hứa Linh phì cười, cầm áo khoác lên, đứng lên nhàn nhã mỉm cười: "Cậu nói thử xem phải làm sao?"

Kẻ cầm gậy bóng chày hung hăng gõ lên tường một cái, nói: "Bắt mày xả giận, mày thấy được không?"

"Khuyên cậu lương thiện chút." Hứa Linh nghiêng đầu, nói: "Suy cho cùng nếu cậu đánh tôi thì sẽ có người tìm cậu gây chuyện đó."

Tóc đỏ hừ cười: "Có cái rắm. Mày tên Hứa Linh, chuyển từ Ngoại ngữ Thực nghiệm tới, quen được mấy thằng bạn cùi bắp cơ chứ?"

"Anh." Người bên cạnh kéo áo gã, nói nhỏ: "Tạ Trạch Duyệt đến."

"Tạ gì cơ?"

Tóc đỏ nghễnh ngãng không nghe rõ, gã chỉ lo không kịp, lông mày dựng thẳng lên, sắn tay óc, vung một cú đấm tới nhưng bị Hứa Linh nghiêng đầu tránh được một cách dễ dàng.

Tóc đỏ càng giận hơn, gọi mấy "đàn em" lên vây đánh.

Hứa Linh túm cổ tay một người, không chút khách sáo nhấc chân lên đạp mấy phát vào đám tóc đỏ tóc xanh lao tới một cách gọn gàng nhanh chóng, cười khẽ một tiếng nói:

"Cậu đi theo Lục Kha?"

"Buồn cười thật đấy, tại sao không đi hỏi tên nhát gan đó có dám một mình tới gây chuyện với tôi hay không?"

"Cậu chơi chung với gã không có hi vọng gì đâu, chẳng thà theo tôi còn hơn."

Tóc đỏ phía sau cậu đang vung một nắm đấm tới sau lưng cậu. Cùng lúc đó, một quả bóng rổ bay tới mà không hề báo trước, vừa đúng đập vào sau gáy "anh lớn" tóc đỏ của bọn họ.

Tóc đỏ bị đau hoa cả mắt, tức giận mắng:

"Mẹ kiếp... Thằng ranh nào không có mắt?!"

Phía sau truyền tới giọng nói không lớn không nhỏ, lười biếng:

"Cậu quay đầu lại mà xem."

Giọng nói ấy cực kỳ êm tai, rất dễ nghe, y như gió vậy.

Nhưng mơ hồ ẩn chứa sự tàn bạo ngột ngạt.

Đám người yên lặng mấy giây.

Không ai lên tiếng, ngay cả kêu chít một tiếng không không dám.

Nhóm người dần tản đi.

Lúc họ đi, Hứa Linh vẫn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Một bóng đen chặn mất ánh sáng, đột nhiên có một luồng khí nóng tới gần, tay Hứa Linh bị ai đó túm lấy.

Cơn gió nóng hoàng hôn luồn qua khe cửa sổ lẻn vào trong.

Thoang thoảng mùi hương hoa dành dành.

Hứa Linh bỗng khựng người, yên lặng nhìn hắn, áo T-shirt trắng ướt mồ hôi trở nên bán trong suốt.

Da mặt mỏng manh của cậu bỗng ửng đỏ, cậu cụp mắt, nhìn vị trí nào đó:

"Cậu... Cậu nắm tay tôi làm gì?"