Điềm Tâm làm mặt quỷ với Trần Diệc Nhiên, sau đó nghiêm túc nói:
- Ai bảo vừa rồi em đói bụng anh còn nỡ ăn tô mì kia trước mặt em. Có lẽ vừa rồi nếu anh đưa tô mì đó cho em ăn nói không chừng sau khi em ăn xong thì sẽ dùng tô mì ngon hơn nhiều này báo đáp cho anh đấy.
Trần Diệc Nhiên đầu đầy hắc tuyến. Sau khi Điềm Tâm nói xong lời kia thì vẻ mặt đắc ý nhìn Trần Diệc Nhiên cười cười. Sau đó lại cúi đầu ăn tô mì của mình, òn cố ý làm ra biểu cảm như quảng cáo trên TV, cảm thán nói:
- Ăn ngon thật, thơm thật ấy.
Trần Diệc Nhiên nghiến răng thầm oán hận. Thừa dịp lúc Điềm Tâm đang nhắm mắt say mê cả khái thì nhanh như chớp đổi tô mì của hai người, sau đó yên lặng ăn.
Lúc Điềm Tâm mở mắt ra thì đã thấy bát mì phong phú của mình bỗng dưng biến thành một tô mì chi có mì không, mà Trần Diệc Nhiên lại đang ưu nhã vừa cười vừa thưởng thức tô mì của mình, còn gật đầu nói với cô:
- Mùi vị thật không tệ.
- Anh!
Điềm Tâm lập tức chán nản. Trần Diệc Nhiên nhìn cô cười cười, sau đó như là ban thưởng cho cô, gắp vài miếng lạp xưởng và rau củ trong bát của mình sang cho cô, giọng ôn nhu:
- Nhìn bát mì trống không của em thật tội nghiệp, anh cho em một chút đồ ăn này, được rồi, ăn đi.
Điềm Tâm trừng mắt với Trần Diệc Nhiên hồi lâu, rốt cuộc cũng chịu thua, yên lặng cúi đầu cam chịu số phận mà ăn mì. Thế nhưng khóe miệng của cô không nhịn mà cong lên nhoẻn thành nụ cười.