Ngây Ngô

Chương 21



Người ta nói rằng vào mùa đông, nếu đếm chín ngôi sao mỗi đêm, thì đến ngày thứ chín liên tiếp sẽ có thể mơ thấy người trong lòng của mình.

Chỉ số ô nhiễm ở thành phố Hoa không hề thấp, bầu trời thông thường không có nổi chín ngôi sao. Tống Doanh từ lúc học cách 2 đã bắt đầu có thói quen đếm ngôi sao, khi đó cô thường xuyên mơ thấy Mạnh Xuyên Giác. Thật ra đây là một loại ám chỉ tâm lý dành cho bản thân: một người có thể kiên trì đến số ngôi sao chính đem liên tục, thì chắc chắn có điều chờ mong trong lòng. Ban ngày nghĩ gì thì ban đêm sẽ mơ thấy cái đó, ngôi sao và người nào đó cũng sẽ ở trong tiềm thức rồi hiện lên trong giấc mộng.

Thật ra thì Tống Doanh chỉ là vì thói quen, quen với việc nhìn lên không trung mỗi ngày, nhớ đến Mạnh Xuyên Giác.



Bây giờ ngắm sao trời, cô cũng nghĩ đến cậu ta, câu chuyện cũ giữa cậu ta và cô.

Cô đã từng yêu cậu ta. Không phải là tình yêu lãng mạn gì, không có sự gặp gỡ kinh thiên động địa, mối tình đầu của cô rất nhẹ nhàng, giống như đa số người khác, là có tình cảm với người ngồi cùng bàn. Khi đó cô đã cho rằng, tình yêu quá hoàn mỹ, cho rằng cậu ta là tri kỷ của mình, hai người bọn họ giống nhau cho nên sẽ yêu nhau.



Sau này cô mới có thể nghĩ ra, cô và Mạnh Xuyên Giác giống nhau rất có thể không phải là trùng hợp, mà là bởi vì trong quá trình hình thành cá tính và quan niệm cô vẫn luôn ở bên cạnh cậu ta cho nên mới chịu ảnh hưởng từ cậu ta.

Sau này cô cũng nghi ngờ, cô và Mạnh Xuyên Giác thay vì nói là yêu đương, chi bằng nói là một hồi tinh thần luyến ái thì càng chính xác hơn. Lúc đó cậu ta và cô có lẽ không biết ai là Plato (*), nhưng lại mù quáng tin tưởng rằng chỉ cần cả hai hiểu nhau thì sẽ có thể kéo dài vĩnh viễn. Cũng không biết hai người hiểu nhau là những từ ngữ khó khăn đến mức nào, cho dù là Dương Quá và Tiểu Long Nữ có Ngọc Nữ Tâm Kinh có thể làm tâm ý tương thông lại thêm toàn chân kiếm sáp cũng không phải đã hiểu lầm thật sâu sắc khiến cho bị tổn thương rồi từ biệt 16 năm hay sao? Cô và cậu ta thì có nghĩa lý gì?



Tin tưởng, tín nhiệm, khoan dung bao gồm cả việc không tùy tiện yêu cầu, phải luôn luôn thấu hiểu … đây chính là yêu cầu mà cô dành cho mình. Cô cho rằng bản thân mình là gì? Thánh nhân? Hay là, chỉ vì sợ sẽ mất đi cho nên mới cố gây ra áp lực cho bản thân, đến khi không thể áp lực được nữa thì vẫn luôn áp lực.

Lúc trước sai lầm, có lẽ vì cậu ta không để tâm, cũng có thể vì cô quá bị động. Có lẽ, cô của năm đó quá chấp nhất với sự ăn ý và tri kỷ, cho nên đã quy tình yêu hoàn toàn về mặt tinh thần, thể hiện chủ nghĩa Plato đến vô cùng nhuần nhuyễn.



Đáng tiếc, tình yêu, vốn dĩ không phải tâm hữu linh tê là đủ.

Bị động gặp phải không để tâm, cuối cùng, sẽ là kết thúc. Không để tâm sẽ đẩy mọi thứ cho tương lai, bị động lại không dám yêu cầu hiện tại, cuối cùng, mất đi hiện tại, càng không có tương lai. Hưởng thụ lợi ích phải là từ đầu, sao cô lại không hiểu chứ?

Cười… cười hai đứa trẻ kia, căn bản là không hiểu gì, lại ngây thơ nhận định tình cảm của mình, hình thức kết giao của mình là siêu phàm thoát tục nhất. Vượt qua giới hạn phàm trần, cũng không có sự vui vẻ bình thường.



Cũng không thể quy tội cho cái gọi là “yêu sớm” được, đối mặt với tình yêu, ai có thể nói trước được, ai có thể nói về sự trưởng thành? Cô và cậu ta, không phải không trưởng thành, mà là quá mức “trưởng thành”, trưởng thành, không phải là thái độ nên có trong tình yêu.

Bọn họ dồn mọi mong đợi vào tương lai, cho nên từ bỏ hiện tại trong tay. Bọn họ lúc ấy không hề nghĩ tới, có lẽ tình cảm của mình sẽ không có tương lai. Tống Doanh là fan của nhà văn Kim Dung, lại quên sự dạy dỗ của cậu ta: “Hưởng thụ sớm chừng nào, tốt chừng ấy.”

Tương lai là xa xôi không biết, cô lại không nghĩ tới, quý trọng hiện tại mới có khả năng bắt được tương lai, khi đó cô vẫn còn chưa biết.



Romeo thề dưới ánh trăng sẽ vĩnh viễn yêu Juliet, Juliet nói ánh trăng tròn khuyết thay đổi mỗi đêm, làm sao có thể bảo đảm cho tình yêu chung thủy? Sao trời không ngừng rơi xuống, Mạnh Đình Vĩ hát “Ngôi sao như kẻ đào tẩu đáng thương kia, làm sao thực hiện lời hứa hẹn?" Vì thế, ngôi sao cũng không thể hứa hẹn thiên trường địa cửu, cậu ta và cô chung quy là không thể ở bên nhau.

Yêu cậu ta? Phải! Bây giờ có còn yêu không? Cô nghĩ là vẫn còn, nhưng mà cuối cùng hoài niệm còn nhiều hơn tình yêu nhỉ?

Lại đếm sao đêm mùa đông, đến ngày thứ chín cô sẽ mơ thấy ai đây?

☆ ☆ ☆ ☆ ☆ ☆ ☆

Cuối tháng sáu, WHO chính thức tuyên bố Trung Quốc đã thoát khỏi đại dịch, danh từ khiến bọn họ khủng hoảng trong nửa năm nay, tạm thời ( hy vọng là vĩnh viễn) đã rời khỏi mảnh đất này.

Tiếng cười tiếng nói vui vẻ, nhưng Cố Hàm lại không cảm giác được. Bạn bè thân thích đều cho rằng hắn phát hiện ra điểm số mình tính toán có sự sai lầm, con đường vào đại học xuất hiện nguy cơ tràn ngập, cho nên tất cả đều cẩn thận không dám hỏi hắn nhiều hơn nửa câu. Chỉ có một mình Cố Hàm biết, hắn, chỉ là vì một cô gái mà thôi… một cô gái mà trong mắt trong lòng đã có người khác.



Từ hôm nộp hồ sơ đăng ký đến nay, đã hơn một tuần hắn không nghe được giọng nói của cô. Hắn không biết số điện thoại nhà bác cả của cô, cho nên không thể liên lạc… Tất nhiên là cũng vì có chút giận dỗi. Trong khi đó cô cũng nhẫn tâm không gọi lại cho hắn. Tình cảm mà cô dành cho hắn, bất quá cũng chỉ là một chút như vậy. Hắn là cái gì trong mắt cô? Ăn thì không có mùi vị gì, bỏ thì đáng tiếc, hắn, chỉ là một là xương sườn để cho cô dựa vào mỗi khi đau khổ mà thôi.

Còn cô lại là chiếc xương sườn bị thiếu của hắn, không có cô, hắn đau đớn khó chịu. Nhưng mà, cô chỉ là một chiếc xương sườn, hoàn chỉnh từ đầu đến chân không cần hắn bổ sung gì. Thì ra ý nghĩa của Adam và Eva là như vậy.

… Uất ức, nam tử hán đại trượng phu, vì một cô gái mà canh cánh trong lòng, thần hồn điên đảo, trên đời chỗ nào mà không có cỏ thơm, con gái yêu thầm mày còn ít sao? Người anh em, phấn chấn lên nào…

Kiều Lệnh Đường còn đang thao thao bất tuyệt thì bị chuông điện thoại cắt ngang, cậu ta nhào tới: “Alo, Kỳ Phách … à, Cố Hàm đang ở nhà anh, bọn anh đang nói chuyện … à, anh tất nhiên là nhớ em chứ…”



Sau khi thi đại học cả người lập tức trở nên thả lỏng, kế hoạch “thi đại học xong nhất định phải chơi cho thật đã” lại không được thực thi. Nhưng mà đối với Kiều Lệnh Đường và Lục Kỳ Phách mà nói, ít nhất bọn họ không cần gạt giáo viên và phụ huynh để lén lút hẹn hò. Gần như mỗi ngày bọn họ đều có thể ra ngoài cùng nhau, cho dù thỉnh thoảng không thể, thì vẫn gọi điện thoại nấu cháo hàng tiếng đồng hồ. Nhưng dù là vậy thì cũng rất giống như sự sáng lành của pháo hoa trước khi tắt lụi.

Kiều Lệnh Đường đang dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ dành, sự hùng hồn nhõng dạc vừa rồi đã không còn nữa. Biểu hiện hạnh phúc ngây ngốc của cậu ta đâm vào trong mắt Cố Hàm, hắn nhắm mắt lại không muốn nhìn, nhưng lại không thể ngăn được tiếng cười nói lọt vào trong tai. Cố Hàm thường xuyên nghi ngờ Kiều Lệnh Đường và Lục Kỳ Phách ngày nào cũng trò chuyện với những đề tài tương tự, không cảm thấy chán hay sao? Có thể thấy được tình yêu đối với những người khác nhau cũng không tương đồng.

Nếu Tống Doanh giống với Lục Kỳ Phách, thậm chí chỉ giống ở biểu hiện bề ngoài, thì tất cả mọi thứ sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều… Nhưng nếu là như vậy thì hắn có yêu cô không? Kiên cường lại mềm yếu, thích khóc lại hay cười… Nếu Tống Doanh không phải là Tống Doanh, thì sao hắn lại dễ dàng chịu thua như vậy?

Nhận thua, là thua trái tim mình, khối thịt yếu ớt ở lồng ngực lại đau nhói lên khiến hắn không thể kiềm chế. Hắn giật lấy điện thoại: “Lục Kỳ Phách? Tôi là Cố Hàm đây, cậu có biết số điện thoại nhà bác cả của Tống Doanh không?”

Hắn quyết định, nếu ai yêu nhiều hơn đó sẽ là người thua cuộc, thì hắn tình nguyện thua.

☆ ☆ ☆ ☆ ☆ ☆ ☆

Sáng hôm sau, Cố Hàm dứt khoát bấm điện thoại. Còn một ngày nữa là có điểm, hắn muốn gặp Tống Doanh, muốn nói chuyện với cô. Tất cả tiền vốn của hắn đều đặt vào ván này. Một cô gái đã không tin vào lời thề, không tin thiên trường địa cửu, thì không thể nào tin vào tình yêu ngoài ngàn dặm được. Hơn nữa, hắn cũng thật sự không nỡ để cô một mình cô đơn nơi đất khách, nhưng vẫn giả vờ nói nói cười cười. Cô phải có người bảo vệ, cho dù không phải hắn, thì cũng phải là một người khác thật lòng yêu thương cô … Tất nhiên vĩnh viễn không phải là Mạnh Xuyên Giác, cậu ta và Tống Doanh chỉ giống nhau ở biểu hiện bên ngoài, phía sau lớp mặt nạ tươi cười, còn ta cực kỳ tùy tiện và sơ sài; Tống Doanh, thì lại nhạy cảm đến mức tự chuốc lấy đau khổ cho mình, nhưng lại che giấu điều này ở chỗ sâu nhất. Mạnh Xuyên Giác, có thể xứng đôi với rất nhiều cô gái, nhưng lại không xứng với Tống Doanh!

Nhưng còn hắn, hắn có thể xứng đôi với cô không? Hắn cực kỳ kiêu ngạo, lần nào cũng dùng tình cảm của mình để ép buộc cô, bắt cô không thể không tiếp nhận mình… tình cảm có thể vì ép buộc mà có sao? Hắn thích cô, nhưng cô không có nghĩa vụ phải đáp lại hắn! Cô tức giận cũng là hiển nhiên, cô mạnh mẽ như vậy sao lại cho phép hắn ép buộc mình được? Hắn cũng tương đối giống nhau Mạnh Xuyên Giác, nhưng cái mà cậu ta mạnh hơn hắn, chính là Mạnh Xuyên Giác luôn biết nói cái gì mới là tốt nhất, biết bản thân nên lựa chọn điều gì, còn hắn và Tống Doanh, từ trước đến nay đều là nghĩ khác nói khác… đây không phải là ưu điểm, nhưng trên mặt tình cảm với Tống Doanh, thì đây lại là ưu thế lớn nhất, bởi vì Tống Doanh sợ thay đổi. Tất nhiên đây cũng là nguyên nhân mà từ đầu đến cuối cô vẫn chưa thể chấp nhận hắn, cái cô muốn là tình yêu suốt đời suốt kiếp, cho dù là đơn phương. Cô từng yêu Mạnh Xuyên Giác, liền không muốn thay đổi nữa.

Yêu, không cần đáp lại… Nếu cô làm được thì, hắn cũng có thể.

“Alo, xin cho cháu hỏi Tống Doanh có ở đó không ạ?… Không ạ?…À dạ… cháu? Cháu là bạn học cấp 3 với cô ấy… À, không cần chuyển lời, cháu cũng không có gì quan trọng…”

Cúp điện thoại, thì đã là người phút sau, người nghe điện thoại chính là bác gái của cô, giọng nói đã có tuổi. Bà ta hỏi chuyện khiến cho hắn có cảm giác mình đang bị hỏi cung, cực kỳ không thoải mái. Chỉ nói mấy câu cũng có thể khiến hắn như vậy, còn cô ghét nhất bị người ta quản lý, làm sao chịu đựng được?

Trước mắt lại xuất hiện khuôn mặt giả vờ tươi cười của cô, chính là nụ cười của cô khi đối diện với Tống Tắc Văn lúc vừa thi đại học xong, sự ủ rũ và lo lắng gần như hoàn toàn bị che lấp. Cô… Chẳng lẽ danh từ gọi là "nhà" có thể che mưa chắn gió có thể thả lỏng bản thân/ lại là ám ảnh lớn nhất của cô?

Cô luôn thích nằm trong phòng đọc sách lại đi ra ngoài, là thật sự có việc phải làm, hay là…… cô không dám ở lại cái nơi gọi là nhà kia?

Cố Hàm càng nghĩ, càng thêm đau lòng cho Tống Doanh.

☆ ☆ ☆ ☆ ☆ ☆ ☆

Trong lòng có quá nhiều nghi vấn, Tống Doanh lại thật sự không gọi điện lại. Hơn 9 giờ tối, nghĩ cô đã về nhà, hắn lại gọi điện thoại.

Điện thoại reo lên bốn năm tiếng, cho đến khi bên kia cất lên một âm thanh quen thuộc nhưng lại là giọng điệu nhút nhát mà hắn vô cùng xa lạ, hỏi: “Alo, xin hỏi tìm ai?”

“Là tôi.” Quá nhiều lời để nói, nhưng nghe thanh âm cô lúc này lại không thể nói thành lời, Cố Hàm nhẹ nhàng lên tiếng.

“Sao cậu gọi trễ như vậy?” Giọng cô có chút nôn nóng, “Có chuyện gì sao?”

Trễ? Mới 9 giờ thôi! Cô không phải là thường xuyên 11 giờ mới ngủ sao? Nếu là ở nhà, thì có lẽ còn trễ hơn nữa...

“Cậu ngủ rồi à?” Cố Hàm hỏi.

“A, đúng vậy… Hắt xì!” Tống Doanh khẽ hắt hơi một cái, trời tháng sáu đã rất nóng, nhưng buổi tối ở thành phố Hoa nhiệt độ vẫn tương đối thấp, đặc biệt là hôm nay lại có mưa. Tống Doanh chắc là vì vội vàng chạy xuống giường nghe điện thoại, mà chỉ ăn mặc áo ngủ…

“Ngày mai có bận gì không? Xem điểm xong ra ngoài đi dạo một lát được không?” Hắn lo cho cô, sợ cô cảm lạnh, liền nói ngắn gọn.

“Ngày mai? Ngày mai tôi phải dọn về nhà bác hai ở vài ngày, nhà bác ấy khá xa, tôi lại muốn mua vài thứ, có lẽ không có thời gian và thể lực đi ra ngoài đâu.” Tống Doanh trả lời.

“Cậu đi một mình sao?”

“Tất nhiên rồi.” Giọng Tống Doanh rất nhỏ, lại mang mấy phần kinh ngạc, giống như đang lấy làm lạ, sao hắn lại hỏi câu này… không phải một mình cô, chẳng lẽ còn tìm ai đó đưa cô đi sao?

“Tôi đi với cậu được không? Giúp cậu xách đồ.” Rõ ràng là muốn giúp đỡ, lại giống như đang cầu xin.

Đầu dây bên kia điện thoại im lặng, một lát sau mới vang lên âm thanh cô: “ Cậu có biết bưu cục Phổ Liên không? Nhà bác cả tôi ở gần đó.”

“Biết.”

“Ngày mai 9 giờ rưỡi, được không?”

“Được, tôi chờ cậu ở đó.”

“Vậy, tôi cúp máy trước đây, ngày mai gặp.” Tống Doanh cúp máy rất nhanh, giống như có thứ gì đó đang đuổi theo cô vậy.

Cố Hàm ngơ ngác nhìn điện thoại, trong lòng dâng lên một chút bất an.

☆ ☆ ☆ ☆ ☆ ☆ ☆

Sáng sớm hôm sau, Cố Hàm có mặt ở trước cửa bưu cục, thiếu niên mười chín tuổi, hoảng loạn như một cậu trai 15-16 tuổi mới biết yêu lần đầu. Buổi sáng đã tra cứu, điểm không khác mấy so với dự tính, còn cao hơn một ít. Vào đại học U tuyệt đối không thành vấn đề, bây giờ quan trọng nhất chính là, cô… được bao nhiêu điểm…

Không quan tâm trong lòng cô rốt cuộc có hắn hay không, tóm lại, hắn đã quyết định thì sẽ không buông tay, mặc kệ chuyện gì xảy ra cũng sẽ không thể thay đổi quyết định của hắn. Ít nhất, cô không bài xích việc hắn bảo vệ cô, không phải sao?

9 giờ hai mươi, hắn bắt đầu mắt xem sáu lộ tai nghe tám phương, chuẩn bị nói xin lỗi thật tốt, vì sự ghen tuông hôm đó… hắn, quá nóng nảy.

9 giờ 25, hắn nhìn thấy cô vác một chiếc ba lô thật to, bên người còn xách theo một cái túi hành lý lớn, còn có cả Tống Tắc Văn. Xem ra anh ta đối xử với Tống Doanh cũng không tệ, đặc biệt đưa cô đi. Nhưng mà… Hắn phải làm sao bây giờ? Cứ như vậy mà đi tới, Tống Doanh có thể tức giận không? Đã thấy quá nhiều cặp đôi “yêu sớm” phải che che giấu giấu, hắn không biết phụ huynh của Tống Doanh khó dễ thế nào…

Tống Doanh và Tống Tắc Văn bỗng nhiên dừng lại, khoảng cách quá xa, hắn không thấy rõ biểu tình của bọn họ, trái tim lại bỗng nhiên căng thẳng. Không biết vì sao, trực giác hắn lại cảm thấy cô đang khóc. Tống Tắc Văn dường như đang nói gì đó, sau khi giao hành lý trong tay cho Tống Doanh, thì liền xoay người bỏ đi.

Cố Hàm cuối cùng cũng không nhịn được thêm, vội chạy tới: “Tống Doanh…”

Tống Doanh nhìn hắn, trên khuôn mặt, hai hàng nước mắt chảy ròng ròng không ngừng. “Cốp” một tiếng, hành lý trong tay cô rơi xuống đất. Tống Doanh níu chặt lấy góc áo hắn, cúi đầu, lại nghe thấy tiếng khóc nức nở.

Cố Hàm cả kinh, cũng mặc kệ hai người đang ở trên đường, vội ôm lấy cô: “Có chuyện gì? Cậu sao thế?” Trong lòng bỗng nhiên lo sợ mình, không phải là… vì chuyện thi đại học đó chứ? Là cô đánh giá điểm quá cao sao? Vậy hắn… từ bỏ nguyện vọng một ở lại thành phố Hoa có được không?

________________

(*) Platon (tiếng Hy Lạp: Πλάτων, Platōn, "Vai Rộng"), hay còn được Anh hóa là Plato, 428/427 hay 424/423 - 348/347 TCN) là nhà triết học người Athen trong thời kỳ Cổ điển ở Hy Lạp cổ đại, người sáng lập trường phái tư tưởng Platon, và Học viện, cơ sở giáo dục đại học đầu tiên ở thế giới phương Tây. Ông được coi là nhân vật quan trọng trong lịch sử triết học phương Tây và Hy Lạp cổ đại, cùng với người thầy của ông, Socrates, và học trò nổi tiếng nhất của ông, Aristotle. Plato cũng thường được coi là một trong những người sáng lập ra tôn giáo và tâm linh phương Tây. Những cái gọi là chủ nghĩa Tân Platon của nhà triết học như Plotinus và Porphyry ảnh hưởng rất lớn đến Kitô giáo qua các Giáo Phụ như Augustine. Alfred North Whitehead từng lưu ý: "đặc điểm chung an toàn nhất của truyền thống triết học Châu u là nó bao gồm một loạt các chú thích của Plato." Plato là người phát minh ra thể loại đối thoại bằng văn bản và các hình thức biện chứng trong triết học. Plato cũng được coi là người sáng lập ra triết học chính trị phương Tây. Đóng góp nổi tiếng nhất của ông là lý thuyết về hình thức được biết đến bởi lý trí thuần túy, trong đó Plato trình bày một giải pháp cho vấn đề phổ quát được gọi là chủ nghĩa Platon (còn được gọi một cách mơ hồ là chủ nghĩa hiện thực Platon hay chủ nghĩa duy tâm Platon). Trong cách sử dụng hẹp hơn, chủ nghĩa Platon, được xem như một danh từ chung, đề cập đến triết lý khẳng định sự tồn tại của các đối tượng trừu tượng, được khẳng định là "tồn tại" trong một "thế giới thứ ba" khác biệt với thế giới bên ngoài hợp lý và từ thế giới bên trong ý thức, và ngược lại với chủ nghĩa danh nghĩa. Theo nghĩa hẹp hơn, thuật ngữ này có thể chỉ ra giáo lý của chủ nghĩa hiện thực Platonic. Khái niệm trung tâm về chủ nghĩa Platon, một sự phân biệt thiết yếu đối với Lý thuyết Hình thái, là sự phân biệt giữa thực tế dễ nhận biết nhưng không thể hiểu được, và thực tế không thể hiểu được nhưng dễ hiểu. Các hình thức thường được mô tả trong các cuộc đối thoại như Phaedo, Hội nghị chuyên đề và Cộng hòa như các kiểu mẫu hoàn hảo siêu việt mà các đối tượng trong thế giới hàng ngày là các bản sao không hoàn hảo.