Ngây Thơ Khó Cưỡng

Chương 54: Địa Bàn Cấm (H+)



Bên tai truyền đến tiếng thở rít ngày càng đè nén của người đàn ông, Kiều Mộng cảm thấy miệng nhỏ của mình theo tốc độ ra vào của anh như muốn nứt toạc ra.

Cố điều chỉnh hô hấp của bản thân, Kiều Mộng vươn chiếc lưỡi mềm mại ra chơi đùa thân vật cứng.

Vào lúc người đàn ông rút phân nửa thân gậy ra bên ngoài, đầu lưỡi trơn ướt của Kiều Mộng vô tình quét qua q.u.y đ.ầu khiến cho sống lưng của Duy Nam tê rần.

Ánh mắt chất chứa bao tia dục vọng, Duy Nam cố gắng điều chỉnh hô hấp của mình, vì nhẫn nhịn mà hai bên thái dương anh nhễ nhại mồ hôi.

“Kiều Mộng, sâu thêm chút nữa…”

Tiếng thở thô nặng của người đàn ông càng ngày càng thấp, đè nén cảm giác ham muốn xuống dưới bụng. Đôi mắt khát khao tìm được khoái cảm mãnh liệt, Duy Nam đưa mắt liếc xuống nhìn cô gái ngoan ngoãn đang chôn vùi giữa hai chân của mình, đôi bàn tay bé nhỏ mảnh khảnh run rẩy, vụng về vuốt ve vật cứng thô tráng.

Cảm giác ngứa ngáy không thể khống chế lại được, hệt như tờ giấy mỏng manh kiêu ngạo cố gắng gói gọn ngọn lửa, để rồi không chống cự lại được khiến ngọn lửa bốc cháy mãnh liệt, cuồn cuộn lan ra toàn cơ thể.

Duy Nam chẳng thể nhẫn nhịn nổi, anh đỡ Kiều Mộng lên, đem cơ thể nhỏ bé nằm dưới cơ thể mình.

Người đàn ông thô lỗ banh rộng đôi chân thon dài sang hai bên, ngay sau đó, cả cơ thể cường tráng áp lực của anh xen vào.

Đôi bàn tay to khoẻ của anh nắm chặt hai bên cạnh sườn người phụ nữ, khéo léo chỉnh tư thế nằm của cô, eo thon nhỏ hơi cong lên khiến cho bộ phận nữ tính ma sát mờ ám vật cứng nóng bỏng kia.

Đúng lúc này, đèn điện trong căn phòng bất thình lình sáng trở lại.

Ánh sáng bất ngờ tràn ngập, Kiều Mộng theo phản xạ mà nhíu mày, bàn tay đưa lên che ánh sáng chói vào mắt.

Từ từ thích nghi với nguồn ánh sáng, Kiều Mộng từ từ mở mắt nhìn cảnh vật trước mắt.

Đập vào mắt cô là thân hình vạm vỡ của người đàn ông, khuôn mặt đẹp trai cương nghị, ánh mắt sâu thăm thẳm, hàm răng đều đặn cắn chặt lấy môi dưới. Biểu cảm trên đó lộ rõ vẻ sảng khoái, vì nhẫn nhịn trước màn dạo đầu mà hai bên huyệt thái dương nổi gân xanh, chiếc trán đổ đầy mồ hôi hột.

“Duy Nam… đèn điện…”

Vì quá bất ngờ, ánh mắt của Kiều Mộng vô tình chạm vào con ngươi phức tạp của người đàn ông.

Duy Nam khẽ mỉm cười, bạc môi nhếch nhẹ.

“Không sao, để tôi nhìn rõ vẻ mặt của em khi nằm dưới thân tôi!”

“Đừng, không thích!”

Kiều Mộng giãy giụa kịch liệt, muốn thoát khỏi thứ dục vọng đen tối này, nào ngờ chiếc eo thon nhỏ của cô bị người đàn ông dùng lực giữ chặt lại.

Đôi bàn tay run rẩy quơ quơ trên không trung như đang tìm vật bám víu nào đó, sau cùng hạ xuống cánh tay rắn chắc, tay còn lại trượt qua phần bụng rắn rỏi phồng lên sáu múi cơ bắp đầy đặn.

Kiều Mộng giật mình hoảng hốt, ánh mắt khinh ngạc nhìn dáng vẻ hấp tấp của đối phương, đôi chân của cô căng cứng, quắp chặt lấy bờ mông cường tráng, càng làm cho cái căn lửa nóng rực ma sát vào nụ hoa đang khép kín ở nơi nào đó.

“Đừng mà… Duy Nam…”

Cô thẹn thùng, dù đã bước sang tuổi hai mươi bốn nhưng Kiều Mộng vẫn chưa trải qua một mối tình nào. Lần đầu tiên Kiều Mộng cùng người khác hôn môi, cũng là lần đầu tiên cơ thể yêu kiều mỗi khi ra ngoài đều kín cổng cao tường lại bị người đàn ông không thân quen vuốt ve yêu chiều, tận mắt nhìn thấy bộ phận nam tính vì một vài động tác nho nhỏ vươn mình trỗi dậy đầy uy nghiêm đòi được thoả mãn sự ham muốn.

Khuôn mặt Kiều Mộng bỗng chốc đỏ bừng, cô rụt hai tay lại, che đi vẻ thẹn thùng của mình, âm thanh thoát khỏi cổ họng khe khẽ như mèo kêu.

“Ưm… dừng lại có được không…”

Duy Nam cười nhẹ, một tay đưa tới nắm lấy cổ tay nhỏ nhắn của cô gái.

“Ngoan, đừng sợ!”

Súng đã lên đạn, nếu còn kéo dài thời gian e rằng nòng súng bị rò rỉ ra nước, chỉ sợ ít phút nữa không kiềm nén được cò sẽ tự động hoạt động theo nguyên lý của noa, nhắm vào mục tiêu mà bắn nổ không thương tiếc.

“Em chuẩn bị tâm lý đi… phải chịu cảm giác này.”

“Gì… gì cơ?”

Kiều Mộng lắp bắp không nói lên lời, đôi mắt đen khẽ chớp động.

“Cảm giác gì?”

Lời nóng của Kiều Mộng vừa dứt, ngay lập tức điểm mẫn cảm bị kích thích, nụ hoa bé nhỏ rụng rịch bung nở hai bên cánh hoa mềm mại.

Nhuỵ hoa tiết ra một chút giọt mật, làm lối vào bên trong nhị hoa càng trở nên trơn ướt.

Lợi dụng điểm đó, Duy Nam nắm chặt hai bên eo của cô, thắt lưng của anh đẩy mạnh về phía trước.

Đầu vật cứng trượt theo lối vào chật hẹp, lực đạo tác động cực kì lớn, đâm sâu vào điểm tận cùng.

Trên đường đi, mỏ rùa vô tình phá vỡ vách cản trở, giọt mật màu đỏ ngay lập tức rò rỉ, hoà trộn cùng nước xuân cuốn trên thân vật cứng.

Cảm nhận được có một dị vật lạ đang xâm nhập vào địa bàn cấm, bức tường chật hẹp ngay lập tức tập hợp lực lượng. Phần đường đi xuất hiện những thứ gồ ghề ngoi lên, càng làm diện tích trong hang động thêm chật hẹp, co bóp lấy cái căn lửa cứng cáp kia.

Hệ thống tự động kích hoạt, dòng nước nhớp nháp được bài xích ra, làm cho lối vào càng thêm ướt át, vách tường xung quanh gắt gao siết chặt lấy vật thể lạ, ra sức ngáng đường đi, đồng thời đẩy ra nó ra địa bàn bất khả xâm phạm.

Hai bên khoé mi của Kiều Mộng tràn ngập nước mắt, tay cuộn tròn mớ drap, cả cơ thể căng cứng cong lên hình cánh cung, giọng nói yếu ớt thoát khỏi cổ họng.

“Ưm… đau quá… mau đi ra… hức…”

Cảm giác đau điếng ập đến, phía bên dưới đau thắt lại, hệt như bị lưỡi dao sắc bén một đường rạch xuống, Kiều Mộng cắn chặt cánh môi đè nén đi thứ âm thanh không phải của mình.

Nghe tiếng nỉ non của người phụ nữ, Duy Nam không dám tiến vào, thân cây mới vào được phân nửa từ từ rút ra, mắc kẹt phần đầu trong động hoa mê lòng người kia.

Duy Nam cúi xuống hôn lên cánh môi đang mấp máy hé mở kia, phân tán đi sự chứ ý của cô. Chiếc lưỡi thô dày đảo quanh trong khoang miệng, sau đó cuốn lấy đầu lưỡi đinh hương của Kiều Mộng.

Nhận thấy cơ thể của cô gái đã thả lỏng, người đàn ông không nói cũng chẳng rằng, thắt lưng dùng sức đẩy mạnh tiến sâu vào u cốc bí ẩn kia.

Động tác vô cùng thô lỗ, bao nhiêu tiếng kêu ấm ức của Kiều Mộng anh đều nuốt xuống dưới bụng. Phía dưới tàn nhẫn thọc vào rút ra vào lần, âm thanh ướt át ngày càng vang vọng.

Hai tay của Kiều Mộng bị người đàn ông c.ư.ỡ.n.g chế đặt trên vai, cô không còn chút sức lực nào, bàn tay tụt xuống cố víu lấy vật bám, móng tay mới nhú lên theo đà tuột xuống để lại tám vết cào trên tấm lưng dài và rộng của anh.

Duy Nam mở miệng khẽ than đau, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào hốc mắt ngấn lệ của Kiều Mộng. Người đàn ông không một chút thương tiếc, phía dưới chuyển động đều đặn.

Một tay chống bên cạnh sườn của Kiều Mộng, tay còn lại đưa lên lau đi giọt nước mặn chát trên khoé mắt cô.

“Đừng khóc! Sắp hết đau rồi!”

Kiều Mộng ấm ức, hai mắt nhắm nghiền lại, nức nở nói không thành tiếng.

“Tức… anh rút ra đi… đau… trướng quá…”

Người đàn ông không nghe theo, chiếc eo cường tráng dập mạnh về phía trước, Duy Nam thở nặng nề một hơi, thanh âm khàn khàn thoát ra.

“Không được! Tôi đã nhịn gần ba tháng nay rồi!”

Còn nhịn nữa e rằng súng ống của anh sẽ bị hỏng hóc ở chỗ nào đó, không kịp giải toả sợ rằng tính năng hoạt động với tần suất cao sẽ bị tiêu hao biến mất hoàn toàn.