Ngày Thứ Ba Sau Khi Tôi Chết

Chương 15



Ngày thứ ba sau khi tôi chết..

Tôi luôn phải học cách kìm chế cảm xúc của mình, tôi không được phép tỏ ra vui vẻ quá mức, cũng không được đòi hỏi quá nhiều, phải chấp nhận với những gì sẵn có. Tôi luôn sống trong cái cảm giác bất an về cuộc đời, sợ rằng tôi không may lơ đễnh để cho niềm vui của mình lấn át đi mọi thứ, cuộc đời này sẽ thấy, và sẽ lại để tôi chìm trong đau khổ. Mọi người lầm tưởng tôi là kẻ không có cảm xúc, đến tôi cũng phải ngạc nhiên khi có ngày họ hỏi mình như này: "Cậu không bao giờ cười ư?". Tôi đã suy nghĩ rất lâu, tại sao họ nói rằng tôi không cười? Trong khi tôi luôn được dạy phải mỉm cười, trong hoàn cảnh nào cũng phải cười, tôi cứ tưởng bản thân mình luôn luôn cười chứ, vậy mà, sự thật lại trái ngược hoàn toàn.

Tôi cũng rất thích nhìn bản thân mình lúc cười, mỗi lúc như vậy tôi lại thấy vui vẻ, nhưng bằng một cách nào đó, nụ cười ấy cứ biến mất dần dần. Tôi vẫn cười đấy, nhưng thật ra trong lòng thì đang đổ lệ tự bao giờ. Tôi vô cảm với thế gian, tôi không vác cái mặt dài méo mó thì cũng là cái bản mặt lạnh lùng xa cách, vì tôi sợ bản thân mình tổn thương, tôi sợ mình gục ngã. Tôi không muốn cho người đời nhìn thấy những điểm yếu của bản thân, họ thấy rồi sẽ vĩnh viễn chế nhạo, sẽ dựa vào đó mà ngang nhiên chà đạp, làm tổn thương đến tôi. Thật ra, tôi dù cố gắng mạnh mẽ đến nhường nào thì cũng chỉ là một đứa con gái thôi mà.

Sau từng ấy năm, cuối cùng lại chẳng có lấy một người bạn ngoài đời thực. Có những người cứ ngỡ rồi sẽ thành tri kỉ, đâu ngờ một ngày ngoảnh mặt đi không thương tiếc. Ngày tháng trôi đi, đất trời thay đổi, lòng người cũng đổi thay, cuối cùng lại trở thành người dưng. Ở bên tôi khó chịu lắm hay sao, lí do gì mà ai cũng đến và rời đi như vậy? Tôi đã làm gì sai chứ? Tôi luôn ở đây, luôn lắng nghe mọi suy nghĩ, mọi tâm sự, mọi chuyện buồn mà bạn từng trải qua, cuối cùng lại bị đối xử như vậy ư?

Có phải do tôi sai rồi hay không? Đến cuối cùng vẫn chẳng có thứ gì là dành cho tôi!

"Yêu là gì?"

"Yêu, là trái tim lỡ bước, rung động vì một người. Yêu, là lúc nào cũng chỉ mong ngóng được nhìn thấy người ấy, là một tin nhắn từ người ấy cũng đủ thắp sáng cả ngày dài. Là sẵn sàng từ bỏ mọi thứ để chạy theo người ấy đến quên cả bản thân mình, biết yêu là sẽ mất hết, sẽ có lúc đau thương nhưng vẫn cứ lao đầu vào. Cuộc sống đang yên ổn, lại cứ muốn vì một người mà đau thấu tâm can."

"Ngu ngốc!"

"Ông không hiểu được đâu. Đúng là có ngu ngốc, nhưng quãng thời gian ấy, đoạn tình cảm ấy thật sự đáng, vô cùng đáng."

"Yêu ai cũng như nhau?"

"Đương nhiên là không, chỉ riêng cậu ấy là khác hoàn toàn, nổi bật hẳn so với những người còn lại. Có một người từng đi ngang cuộc đời tôi, để lại cho tôi những rung động, những đớn đau, cũng hạnh phúc, cũng mỉm cười, dù rằng đã bước ra khỏi cuộc đời tôi, tôi cũng chẳng bao giờ gọi cậu ấy một tiếng cũ. Cậu ấy có thể là quá khứ, nhưng vĩnh viễn không phải một thứ đã cũ, cậu ấy là người tôi trân trọng, là Mặt Trời tỏa sáng không thuộc về riêng tôi."

"Thật ngu muội."

"Con người là như vậy đấy."

Họ không phải tình đầu, cũng chẳng phải tình cuối, nhưng lại khiến bản thân ta cả một đời day dứt không nguôi. Cho dù người khác có nói đó là lãng phí thời gian, hoài phí tuổi trẻ.. Cho dù sau này có không thành, có tiếc nuối, có đau lòng.. Cho dù tương lai bạn sẽ có thế giới riêng của mình, bóng dáng người ấy cũng sẽ phai nhòa trong hồi ức của bạn. Nhưng mối tình vừa hao tổn sức người, vừa hoang phí thời gian ấy vẫn rất đáng, vô cùng đáng. Vì ít nhất nó cũng đã chứng minh trong những năm tháng tươi đẹp ấy, bạn đã từng yêu một người, một người mà cả đời này bạn sẽ vĩnh viễn không thể quên.

Bây giờ thì tôi mới hiểu, con người thật ra đúng là rất ngốc nghếch. Cứ cố chấp theo đuổi mãi một người. Nếu người thật sự quan tâm, ta chắc chắn đã được đối xử công bằng hơn. Không phải là không thấy, thật ra họ chỉ đang viện cớ lẩn tránh bạn mà thôi. Trong khi bạn mỏi mệt chờ đợi người ta, cố gắng từng ngày mà không nhận lại được hồi đáp, thì người ta có lẽ đang mải miết chạy theo một người khác, một người mà dù bạn tự nhận thấy bản thân mình hơn họ, nhưng vĩnh viễn trong mắt người ấy, bạn chẳng là ai cả. Tình cảm của tôi quả thực rất mong manh, hạnh phúc đương nhiên lại là thứ vô cùng dễ vỡ, tôi thậm chí còn chưa một lần chạm tay đến hạnh phúc. Hạnh phúc đối với tôi là một thứ gì đó rất xa xỉ, cuộc đời bao la quá, còn tôi lại thật nhỏ bé, phải làm thế nào mới nắm được nó đây?

Tôi bắt đầu hiểu ra rằng, từ trước đến giờ, trong tất cả mọi chuyện đều chỉ có mình tôi đơn thương độc mã. Mình mình quyết định, mình mình hành động, chỉ một mình mình cố gắng. Tôi luôn tự huyễn hoặc bản thân không cô đơn, nhưng đứng ở bên lề mới thấy mình đơn độc đến nhường nào. Tất cả mọi thứ đều là do tôi tự mình tưởng tượng, ngay đến cả cảm xúc của bản thân cũng chỉ là lời nói dối. Không buồn cũng không vui, tôi hụt hẫng chơ vơ giữa dòng người vô định!