Ngày Thứ Ba Sau Khi Tôi Chết

Chương 5



Ngày thứ ba sau khi tôi chết..

Ngày thứ 26, lại một giấc mơ kỳ lạ. Lần này, bản thân tôi ở trong giấc mơ lại không thể nói, cứ mỗi lần mở miệng là cổ họng cứng ngắc, cố gắng phát ra tiếng nhưng vô ích. Lại cảm giác như không phải là bị mất tiếng, cũng chẳng ai bận tâm đến việc ấy, cứ như nó hiển nhiên phải thế vậy. Là họ không bận tâm, hay là do họ không nhìn thấy – tôi bất giác nhận ra chuyện kì quái. Nhưng bạn biết đấy, về căn bản con người vốn dĩ không thể nhớ một cách chính xác những gì xảy ra trong mơ, những gì ta đã thấy thường không đọng lại quá lâu trong não bộ - đây hoàn toàn là phản ứng bình thường của cơ thể. Một giả thuyết mơ hồ về việc mình biến mất lại xuất hiện và xâm chiếm tâm trí tôi.

Uể oải trèo xuống khỏi giường, dù muốn hay không thì một ngày mới lại bắt đầu rồi. Tôi đứng trước gương, quan sát bộ dạng thảm hại tơi tả của mình. Tôi thấy mình gầy đi nhiều rồi, gương mặt cũng chẳng còn tươi cười vui vẻ được nữa. Tôi gượng ép bản thân mình cười, một nụ cười méo mó giả tạo rất khó coi, cứ tưởng đã có thể rũ bỏ nó hoàn toàn suốt một năm, vậy mà bây giờ lại phải tiếp tục với cái mặt nạ này rồi. Đành vậy, nhưng quãng thời gian đó chắc chắn là thật, ít nhất tôi đã từng hạnh phúc nhiều đến thế!

Một cô gái hay cười, giờ đây hoàn toàn chỉ biết khóc. Một người con gái mạnh mẽ, giờ đây chỉ biết ôm lấy bản thân mà khóc nấc lên. Một cô gái từng luôn tích cực và chấp nhận tổn thương, giờ đây chỉ biết chạy trốn và vùng vẫy đơn độc một mình. Chưa bao giờ tôi thấy bản thân mình kiên định đến vậy. Từ nhỏ đến giờ, có lẽ việc kiên định nhất tôi làm được chính là yêu cậu ấy, là có thể vì cậu ấy mà làm nhiều thứ tưởng chừng như nằm ngoài tầm với của bản thân. Tôi có thể yêu, có thể ghét, có thể thoải mái khóc, thoải mái cười, thoải mái thể hiện cảm xúc của bản thân mà chẳng sợ gì cả. Tôi đã gặp được người mình muốn bảo vệ, muốn dành toàn bộ thời gian của mình cho người ấy, người ấy chính là lẽ sống của tôi.

Người ta hay nói khi tích đủ thất vọng rồi cũng là lúc rời đi, chẳng luyến tiếc, chẳng níu giữ. Tôi tích bao nhiêu thất vọng như vậy, gom cả lại rồi tự mình biến thành hi vọng, một tia hi vọng lẻ loi của riêng tôi, một ngọn nến chập chờn có thể bị dập tắt bất kì lúc nào. Tại sao lại cứ phải vứt bỏ, đã cố gắng nhiều đến vậy, không thể ngày một ngày hai mà tự tay đạp đổ mọi thứ. Không ai chỉ cho chúng ta cách phải làm thế nào, họ luôn nói cố gắng lên, mọi thứ rồi sẽ ổn thôi, họ đâu biết lời nói đó thật sự rất vô nghĩa. Khi mà ta hoàn toàn tuyệt vọng và chìm vào bóng tối, họ lại chẳng thể hiểu được, cảm giác đó đau đớn ra sao.

Có bao nhiêu lí do để rời đi, vậy mà chẳng ai chịu tìm lấy một lí do để ở lại. Kẻ ở lại đau đớn khóc lóc, đâu hay người ra đi cũng tàn nhẫn và tuyệt vọng vô cùng. Không có ai là kẻ vô tình, ai cũng từng đau khổ, từng tổn thương. Ta đều là những trái tim không lành lặn, vô tình tìm thấy nhau giữa biển người vô tận, cùng nhau đi chung một đoạn đường, cùng nhau trải qua yêu-thương-hờn-giận, để rồi cuối cùng lại đau đớn lìa xa. Không một lời từ biệt, không cả lời dặn dò, cứ vậy mà im lặng rời xa.

Có một số khoảnh khắc chỉ có thể hoài niệm. Có một số người chỉ có thể nhớ nhung. Những tiếng cười vui bên nhau ấy như chỉ mới ngày hôm qua, nhưng chúng ta của sau này, không biết vì sao, đã trở thành người lạ quen thuộc nhất. Đời người, giống như một chuyến xe, có người lên xe, cũng có người xuống xe. Hay là thôi vậy? Có lẽ một số người đã định trước chỉ là người qua đường trong cuộc đời chúng ta, đi cùng ta một khoảng thời gian tươi đẹp, sau đó lướt qua đời nhau. Một đời rất dài, cho dù duyên số đã tận nhưng ít nhất mỗi lần nhớ về, đã từng thật lòng yêu thương, hạnh phúc, cố gắng, là đủ rồi?

Mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút, mỗi giây trôi qua đều thật vô vị, ai rồi cũng bỏ tôi mà đi. Từ nhỏ đến lớn tôi vốn luôn gặp khó khăn trong việc kết bạn, thật lòng mà nói tôi không hề có bạn. Những người bạn cùng lớp, họ ghét tôi, họ luôn tìm cách dựng chuyện, vô tư đặt điều tiếng xấu lên tôi. Bị tẩy chay thật chẳng phải cảm giác gì dễ chịu! Bạn thân, chúng tôi thật ra chỉ gặp nhau qua mạng, nói chuyện cùng nhau chứ chưa hề có cơ hội gặp gỡ ngoài đời thật. Tôi chẳng muốn mở lòng mình để đón nhận thêm bất kì tình bạn nào, tôi đã từng có tất cả, đã từng ở trung tâm vòng tròn ấm áp ấy, để rồi nhẫn tâm bị đẩy ra ngoài, bị cướp mất nơi vốn từng là của mình. Những người như vậy, tại sao họ có được hạnh phúc? Còn tôi thì không?

Tôi đã sai ở đâu? Có phải sự tồn tại của tôi là sai, sai hoàn toàn? Thế gian này, hạnh phúc này, cậu ấy này, thật sự đều rất ghét tôi? Tôi không khóc, nước mắt cạn rồi, để chờ ngày mai, ngày kia, những ngày sau đó nữa, lại tiếp tục tuôn rơi!