Ngày Thường Ấm Áp Cùng Con Gái Thích Diễn Sâu

Chương 12: Mẹ, đây tính là sai lầm tính nguyên tắc sao



An bài xong công tác buổi chiều, ta chạy xe đến trường học, như trút được gánh nặng, tâm tình thật là ung dung, ta thậm chí có tâm tình một đường nghe xong âm nhạc.

Từ tiểu học đến đại học, số lần ta bị lão sư gọi vào trường học quả thực đếm không hết, chuyện gì ngạc nhiên thái quá ta đều từng thấy, trốn học, đánh nhau, chuyện đùa cợt lão sư như vậy đặt ở trên người nàng ta đều không cảm thấy kinh ngạc.

Thậm chí có một lần tiểu học, nàng không biết từ đâu có ra một con chó hoang, trực tiếp nhét trong bàn học, không nghĩ tới lão sư dị ứng đối với lông chó, hắt xì cả tiết mới phát hiện con gái của ta cất giấu con chó trong bàn học..

Không biết lần này, nàng có thể cho ta cái kinh hỉ gì.

Ta gõ ra cửa phòng làm việc của phụ đạo viên, cũng không nhìn thấy con thỏ nhỏ chết bầm này, phụ đạo viên đang cùng mấy người nói cái gì, từ nội dung câu chuyện phán đoán, những người kia chắc giống như ta, cũng là phụ huynh xui xẻo của đứa trẻ.

Trong phòng áp suất so với ta tưởng tượng còn thấp hơn, vẻ mặt trên mặt mấy người này dùng âm trầm để hình dung cũng không chút nào là quá.

Ta càng xem những người này càng quen mặt, hình như một tháng trước mới vừa ở đồn công an từng thấy.. Nghĩ tới đây ta đột nhiên có loại linh cảm không lành.

Đi đến phía trước hiểu rõ tình huống với phụ đạo viên, mới vừa đi gần liền nghe thấy phụ đạo viên nói mấy đứa trẻ này học kỳ này cũng không cần đến nữa cái gì, tiếp theo thì có phụ huynh hỏi có phải là bị khai trừ rồi..

Sắc mặt ta chìm xuống, cũng lo lắng cái tên này khổ cực thi đậu đại học cứ như vậy tiêu rồi! Truy hỏi tình huống cụ thể với phụ đạo viên.

"Các vị gia trưởng, đều đừng vội, không phải khai trừ, chúng ta nhận được báo cáo nói mấy đứa trẻ này liên tục một tháng cũng không ở trường học, trải qua thẩm tra, đúng là như vậy."

Một tháng không ở trường học làm sao có khả năng! Nàng một tháng này đều đang chia sẽ với ta các loại chuyện ở trong trường học! Lẽ nào tất cả đều là gạt ta!

Ta cau mày nhìn phụ đạo viên, chỉ thấy nàng thoáng do dự một chút, chậm rãi nói rằng.

"Nói cách khác, bọn họ một tháng cũng không lên lớp, quy định trường học trốn học đạt đến con số nhất định không cho phép tham gia thi học kỳ, cho nên.."

"Cho nên, chương trình học của học kỳ này, toàn bộ trượt, sang năm sửa lại, nói cách khác đứa trẻ ở trường học cũng không cần lên lớp rồi, chi bằng về nhà cố gắng phản tỉnh một chút.."

Ta vốn là cho rằng, nàng ở trường học trò đùa trẻ con còn chưa tính, hiện tại trực tiếp xảy ra chuyện như vậy cho ta, phụ đạo viên nói uyển chuyển, chi bằng về nhà phản tỉnh một chút, kỳ thực chính là phải về nhà phản tỉnh thôi..

Nghĩ đến đây ta thì nổi nóng, cũng thật là tật xấu càng phạm càng lớn, càng ngày càng khó quản, ta thực sự là không biết nên làm gì, mệt lòng..

Ta ép buộc mình làm mấy tổ hít sâu tỉnh táo lại, dựa vào một tia lý trí cuối cùng dò hỏi phụ đạo viên đứa trẻ hiện tại ở đâu.

"Theo người báo cáo tiết lộ, thì ở thành phố sát bên, vị trí cụ thể không rõ ràng, lần này gọi các vị phụ huynh đến, cũng là muốn để cho các ngươi thử xem có thể liên lạc với bọn họ hay không, liên lạc với đứa trẻ, là có thể dẫn về nhà rồi.. Dù sao, đứa trẻ ở bên ngoài xảy ra chuyện gì, trường học không chịu nổi trách nhiệm.."

Trong nháy mắt huyết áp lên đầu, ta nhớ tới trước khi ta vào cửa gửi cho nàng tin nhắn hỏi nàng hiện tại ở đâu, nàng cơ hồ là trả lời liền, nói là ở trên lớp, còn để ta đừng quấy rầy nàng.

Không ngờ nhãi con này bây giờ còn không biết chuyện đã bại lộ, còn đang nói dối với ta.

Ta giận không nhịn nổi từ trường học đi ra trực tiếp thì tra xét ghi chép tiêu phí thẻ ngân hàng của nàng, lúc đó cho nàng chính là một thẻ phụ của ta, bình thường ta cũng sẽ không đi quản nàng mua cái gì, nhưng đêm nay ta muốn đi bắt nàng thì cần biết nàng ở khách sạn nào.

Sau khi tra được, ta đầu tiên là cho mấy vị phụ huynh khác phát ra vị trí thông tin, tiếp đó cả nhà cũng không về, trực tiếp đi xe chạy đến thành phố kế bên tóm nàng, cho dù như vậy, ta đến đó cũng đã hơn sáu giờ tối rồi.

Từ chỗ lễ tân của khách sạn hỏi số phòng của con ấu con kia, ta trực tiếp lên lầu, đi tới cửa, quyết định cho nàng một cơ hội nữa, nếu như nàng nói thật, là có thể tranh thủ cho chính mình cơ hội xử lý một cách khoan hồng.

Ta lần nữa dò hỏi nàng, hiện tại ở đâu, nhìn cột tin tức nàng trả lời hai chữ "Trường học", ta thực sự là nở nụ cười, chết đến nơi rồi còn không biết hối cải.

Ta cưỡng chế lửa giận, ở khung chat gõ xuống hai chữ "Mở cửa", nàng không trả lời, nhưng ta có thể ngờ ngợ nghe được trong phòng có động tĩnh.

Ta cứ như vậy đứng tại chỗ đợi một hồi, nàng đã không trả lời cũng không không mở cửa.

Mắt thấy, kiên trì của ta còn sót lại không nhiều cũng sắp đã tiêu hao hết, trực tiếp uy hiếp nàng, nếu như chờ ta tìm lễ tân mở cửa, nàng sẽ chết rất thê thảm.

Ta hiện tại không có tâm tình hù dọa nàng, nói rất thảm thì nhất định sẽ rất thảm. Truyện Quân Sự

Cơ hồ là trong nháy mắt tin nhắn gửi đi, cửa mở, từ bên trong thò ra một cái đầu, rụt rè nhìn ta.

Ta cũng không nói chuyện, cứ như vậy trừng trừng nhìn chằm chằm nàng, ta biết rõ hiện tại đang nổi nóng, cảm giác đè nén khẳng định rất mạnh.

Nàng bị nhìn chăm chú một hồi thì không chịu nổi, mở miệng gọi ta "Mẹ.. Mẹ. Ngươi bình tĩnh một chút.."

Ta xông lên trước, véo lấy lỗ tai nàng liền đi trong phòng, vừa đi còn vừa đạp cửa lại.

"Được đó, Tống Dương, ngươi lợi hại, ngươi không phải ở trường học sao? Không dự định giải thích một chút!"

Ta đem nàng đè ở trên giường, nhưng nàng tiếp xúc được giường trong nháy mắt lập tức bắn lên, liên tục lăn lộn chạy đến góc tường cách vị trí ta đường chéo, phía sau dán chặt vào mặt tường, thì lúc này, nàng còn không có quên đi cầm điện thoại nàng rơi ở trên giường.

Nàng mấy lần này nhìn ra ta sững sờ một chút, thân thủ nhanh nhẹn quả thực thái quá, nếu như nàng thật sự bị trường học khai trừ rồi, có thể cân nhắc đưa đến Thiếu Lâm Tự đào tạo sâu.

Mới vừa đáp ứng không thể mang theo tâm tình đánh nàng, ta một mực thử ép lửa giận để cho mình bình tĩnh, nhưng nhìn nàng dáng dấp như vậy ta thật sự là bình tĩnh không được..

Sau khi xác nhận trong thời gian ngắn ta sẽ không hành động, nàng vậy mà ở ngay trước mặt ta, lấy điện thoại di động gửi tin nhắn..

Đều lúc này rồi, còn muốn cáo trạng ư, ta cũng không tin, hiện tại tình huống này, ông bà ngoại ngươi có thể tới cứu ngươi!

Ta vừa định gọi nàng cút qua đây, liền nghe bên ngoài rối loạn tưng bừng, hẳn là phụ huynh đồng bọn của nàng chạy đến rồi.

Lập tức gào thét của phụ huynh và kêu rên của mấy đứa trẻ truyền vào lỗ tai, gào khóc một đứa đáng thương hơn một đứa, nghe thật là có chút cảm giác khó chịu, nhưng ai bảo bản thân họ làm..

"Tống Dương! Cứu không được ngươi đâu, ngươi tự cầu phúc." Một thanh âm của của một nam sinh rất rõ ràng xuyên thấu qua cửa truyền vào..

"Quản tốt chính mình trước đi, tiểu tử ngươi, thực sự là cánh cứng rồi, về nhà trừng trị ngươi!"

Cách cửa không nhìn thấy tình huống cụ thể bên ngoài, nhưng chỉ nghe thấy thanh âm này là có thể tưởng tượng ra cảnh tượng khốc liệt trong hành lang.

Ta quay đầu lại nhìn phía nhãi con này, nàng nước mắt lưng tròng nhìn nhìn thẳng ta.

"Mẹ.. Mẹ, ta sai rồi." Một câu nói ngắn ngủi, để nàng nói đáng thương lại tội nghiệp.

Ta vừa rồi còn hiếu kì, trong nháy mắt nàng nhìn thấy ta dĩ nhiên bình tĩnh so với ta tưởng tượng, cũng không khóc cũng không xin tha.

Hiện tại nghĩ thông suốt, nàng là quyết định chủ ý để bạn học nàng tới cứu nàng, cho nên tin cầu cứu vừa rồi, ta biết là gửi cho ai rồi.

Không nghĩ tới, bàn tính thất bại, cứu binh của nàng hiện tại tự thân khó bảo toàn, cho nên nàng hoảng rồi, bắt đầu khóc với ta..

Ta trước đây chỉ là hoài nghi, nước mắt lúc nàng chịu đòn chảy đều là kế tạm thời, hiện tại ta rất xác định, nước mắt này thực sự là thu thả như thường, nói đến là đến.

Hiện tại huyệt thái dương ta nhảy đau từng cái, lẳng lặng nhìn nàng, trong đôi mắt ngoại trừ nổi giận còn có thất vọng không che dấu được.

Ngày hôm sau trốn học bị chỉnh đốn, thì dám lén ta chạy mô tô trên cao tốc, lần đó ta thật không cho rằng ta ra tay nhẹ.

Kết quả thì sao, liên tục lừa ta một tháng, ra ngoài làm gì ta còn không có hỏi, nhưng ta xem một đống cặp văn kiện rải rác trên giường của nàng, thì tạm thời coi như nàng, lý do không quá phận thôi.

Lần này bị trường học đuổi về nhà phản tỉnh hơn hai tháng, trước khi đi, phụ đạo viên nàng còn cố ý giữ ta lại, cùng ta nói nhãi con này năm đầu đầu còn có thể chăm chú học tập, cuối kỳ kết quả học tập cũng xem là tốt, kết quả năm hai liền trực tiếp nát bét, tâm tư hoàn toàn không ở trên học tập, hỏi có phải là trong nhà xảy ra biến cố gì..

Nàng có thể chính mình nỗ lực thi đậu đại học này, tuy không thể nói là đại học đứng đầu, thế nhưng cũng không tệ lắm, ta vốn đang thật vui vẻ, kết quả lúc này mới đàng hoàng một năm thì liên tiếp ra chiêu trò..

"Cách ta xa như vậy làm gì! Qua đây!"

Ta gọi nàng qua, sau đó nhìn nàng một chút xê dịch từng chút về phía ta, ốc sên đều bò nhanh hơn nàng!

Mắt thấy tiếng khóc tê tâm liệt phế đã bị nàng ấp ủ đúng chỗ rồi, nàng đầy mắt rưng rưng nhìn ta, âm thanh đều đang run.

"Mẹ, cái này coi là tính nguyên tắc sai lầm sao.."

"Ha" Ta cười lạnh một tiếng, "Ngài cảm thấy thế nào đây."

Hết chương 12