Ngày Trôi Về Phía Cũ

Chương 30: Đừng nhìn vào mắt nhau…



Dù chỉ một thoáng vội, cũng đủ để nỗi buồn về lại thật đầy trong nhau…

Ánh mắt – có lẽ là điều còn lại sau cùng và nguyên vẹn nhất, kể từ lúc chúng ta tất bật bước về những hướng ngược chiều nhau, thả trôi mình trong dòng chảy xốn xang của thời gian. Trôi giữa đôi bờ mới – cũ chông chênh, lắm dòng nhiều ngã, ta lạc nhau trong chính niềm quên và nỗi nhớ của riêng mình.

Ánh mắt không giấu được những dối lừa, bội phản, càng không thể diễn tròn vai rối “còn yêu”, khi lòng đã cạn. Nhưng cũng ánh mắt đó, lại ngập ngừng và buồn khôn khuây, khi chạm ngõ ký ức. Chút tiếc nuối, ngại ngần chưa nói đã vội quay đi, để lại lẩn khuất những vui cùng buồn, những rộn ràng lẫn hồ nghi…

Tình cảm xa xỉ đã đành, lại còn phức tạp, rất phức tạp. Và tin đi, để quên được rằng chúng ta đã từng yêu nhau, còn xa xỉ và phức tạp hơn vạn lần.

Quá khứ là một khoảng thời gian dễ qua, nhưng kỷ niệm lại là thứ vô hình, vô ảnh còn hằn lại thật sâu, mê mị hiện tại. Cần bao nhiêu gáo nước lạnh lùng, bao nhiêu lần xát vôi vô cảm, mới gột sạch hết mảng tường bám đầy rêu phong mang hình hài kỷ niệm, để quên hết những điều ta đã từng có cùng nhau?

Đừng nhìn vào mắt nhau…

Khi biết rằng trong đáy mắt kia, vẫn còn hình ảnh của ngày xưa, thật đấy…

và trong đáy mắt ta, chỉ có thấy lỗi lầm đã qua, chưa bao giờ phai, chưa một lần thay… 

_________________