Ngày Xuân Nắng Hạ

Chương 44



Trình Niệm cố ép bản thân phải ngủ đi, nhưng biết có phải do mệt quá mà cô buồn nôn không, chưa bao giờ cô bị say xe cả, Trình Niệm hoài nghi chính bản thân mình, cố kìm nén cảm giác buồn nôn xuống, cầm chai nước lên muốn uống, nhưng vặn mãi không mở được nắp.

Bỗng một bàn tay vươn tới lấy chai nước trong tay Trình Niệm đi, cô ngơ ngác đứng hình đến khi chai nước được vặn nắp rồi để lại vào lòng bàn tay cô. Trình Niệm im lặng quay đi uống vài ngụm nước nhỏ, cơn buồn nôn vơi đi được một chút.

Thời gian trôi qua được hơn tiếng, xe đang chạy em ả trên đường quốc lộ, Trình Niệm đầu vẫn ong ong không ngủ được xíu nào, điện thoại cô bỗng rung lên, xem qua nội dung tin nhắn cô liếc nhìn sang phía lề đường bên phải, thấy một chiếc xe Ferrari 812 GTS màu đỏ chói loá ở lề đường.

Trình Niệm nhanh chóng đứng dậy nói với tài xế: “Chú dừng xe ở lề đường chỗ kia giúp cháu với, cháu muốn xuống xe.”

Nói xong Trình Niệm ngồi xuống, cô biết lúc này có rất nhiều ánh mắt tò mò nhìn mình, cả người ngồi bên cạnh cũng đang nhìn cô chằm chằm. Cô lúc này không thể quản nhiều thế, cô muốn mau chóng rời khỏi chỗ này.

Tài xế sau khi nghe cô nói cũng không dám nói gì nhiều chỉ nhanh chóng táp vào lề. Trình Niệm xuống xe, tài xế cũng nhanh nhảu đi xuống lấy hành lý cho cô. Trợ lý Tiểu Lê chạy đến bên Trình Niệm kéo vali cho cô. Cất va li vào cốp, Trình Niệm tự mình lái xe dù đã rất mệt mỏi.

Sau khi lên xe, Trình Niệm đạp ga lao đi, chiếc xe chói loá lao nhanh trên đường. Sau khi về đến nhà cô mệt mỏi lấy mấy viên thuốc ngủ ra uống, Trình Niệm thỉnh thoảng hay mất ngủ nên cô có để trong phòng vài loại thuốc ngủ, phòng ngừa những đêm cô không ngủ được.

Nhắm mắt lại, cô ngủ một giấc thật sâu, mấy ngày sau cô cũng không đến công ty, hiện tại toàn bộ dự án kí kết với Tề thị hầu như đã hoàn thành, nên cô cũng không cần ra mặt. Trình Niệm ở nhà xử lý công việc qua máy tính, có gì quan trọng cần cô kí thì tiểu Lê sẽ trực tiếp mang đến.

Tiểu Lê ngồi trên sofa, nhìn cô nói: “Trình tổng, trợ lý Cố tổng lại gọi nữa rồi. em nên trả lời thế nào đây.”

Trình Niệm trầm ngâm một lúc, mới nói: “Đưa cho chị.”

Trình Niệm cầm điện thoại, ấn nút nghe, nói: “Xin chào, Anh gọi tìm Tôi có việc gì không?”

Trợ lý Cố Dư im lặng vài giây có lẽ do bất ngờ, nhưng giọng điệu chuyền qua lại là cái giọng mà cô không thể quên nổi: “Trình tổng, chúng ta gặp mặt chút đi.”

Trình Niệm lúc này muốn tắt máy ngay lập tức, nhưng bản thân Trình Niệm biết nếu cô tắt máy chuyện lần này sẽ không dễ dàng kết thúc, cô chậm rãi lên tiếng: “Được, khi nào chọn xong địa điểm thì nhắn cho tôi.”

“Được, tôi sẽ trực tiếp nhắn cho cô.”

Trình Niệm im lặng nhìn màn hình điện thoại đang phản chiếu gương mặt mình, đầu óc rối loạn không biết nên làm gì.

Sau Tiểu Lê về không được bao lâu thì điện thoại cô rung lên, hắn thật sự đã nhắn cho cô bằng số liên lạc cá nhân. Sau khi nhìn địa chỉ, cô ổn đỉnh lại tinh thần thu xếp công việc xong mới đứng dậy đi thay quần áo, trang điểm kĩ càng che đi khuôn mặt nhợt nhạt của bản thân.

Lái chiếc xe Audi màu trắng đến địa điểm gặp mặt. Trình Niệm đi theo người nhân viên đến một căn phòng riêng. Trình Niệm mở cánh cửa ra, bước vào trong thấy người đàn ông với khuôn mặt lạnh lùng đang ngồi nghịch ly rượu.

Thấy tiếng động Cố Dư quay sang nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp, kiêu sa đang đứng ở cửa. Mắt Cố Dư di chuyển theo từng bước đi của Trình Niệm, cho đến khi Trình Niệm ngồi xuống đối diện.

Đây là lần đầu Cố Dư đặt tầm nhìn lên một người phụ nữ khác lâu đến vậy. Cố Dư nhàn nhạt lên tiếng: “Chúng ta vừa ăn vừa nói.”

Trình Niệm muốn cuộc gặp mặt kết thúc nhanh chóng, nói: “Không cần, Cố tổng muốn nói gì thì xin mời, tôi không có nhiều thời gian.”

Cố Dư không trả lời Trình Niệm, tầm mắt hắn rời đi, nhưng hắn không thèm nghe cô nói, vẫn giữ im lặng. Đồ ăn lần lượt được đưa lên, đến khi đồ ăn lên hết mới nói: “Ăn xong, chúng ta sẽ nói chuyện.”

Trình Niệm mím môi nhìn chằm chằm người đối diện, nếu cô đứng dậy bỏ đi thì ngày mai sẽ nghe tin cổ phiếu Trình thị rớt sập sàn. Trình Niệm nín nhịn ngồi đụng đũa vài miếng, tâm trạng không tốt thì món ăn ngon đến đâu cũng không muốn ăn.

Cố Dư nhìn vẻ mặt chán nản của Trình Niệm đang cố gắng chịu đựng thì chân mày nhíu chặt. Không phải cô nên vui vẻ khi được hắn mời ăn cơm sao. Gọi mãi mới hẹn được ngày gặp mặt, mà Cô lại trưng ra cái bộ mặt cam chịu này với hắn. Có bao nhiêu cô gái muốn ngồi ăn cơm với hắn còn không được.

Trình Niệm căn bản là đang cố để không biểu hiện gì hết, nhưng với đôi mắt của Cố Dư thì hắn thấy hết, không chút dấu diếm.

Căn phòng im lặng chỉ nghe thấy tích tắc của đồng hồ, Cố Dư lên tiếng, giọng nói không chút dịu dàng, không chút hơi ấm vang lên: “Tôi muốn Em trở thành người phụ nữ của tôi. Tất nhiên tôi sẽ cho Em rất nhiều lợi ích.”

Trình Niệm ngửng đầu nghe Cố Dư nói, cả thân thể cô không rét mà run, Trình Niệm mãi mới lên tiếng trả lời: “Tôi không muốn.”

Trả lời nhanh gọn, Trình Niệm không muốn dây dưa với người mà Cô không thích và ngược lại.

Cố Dư nhếch nhẹ môi, cười như không cười, đứng dậy đi về phía Trình Niệm, cúi người đến gần mặt Trình Niệm nói: “Em không có quyền quyết định.”

Nói rồi còn tà mị vuốt nhẹ gò má Trình Niệm, sau đó bỏ lại một câu: “Lưu số tôi lại, khi nào tôi gọi em phải lập tức có mặt.”

Cả người Trình Niệm như hoá đá, sao cô lại rơi vào tình cảnh này, “sao hắn lại có hứng thú với mình” đây là câu nói hiện lên trong đầu Trình Niệm, Cô như mất hồn lái xe về đến nhà, ngồi trên sofa đờ đẫn. Trình Niệm biết có rất nhiều người phụ nữ muốn lên giường của Cố Dư, nhưng Trình Niệm là do đen đủi mới bị hắn xxx, nhưng đầy là điều Trình Niệm không hề mong muốn, không hề.

- ------------

Nhớ like truyện nha các bạn!!