Ngày Xuân Oanh Hót

Quyển 1 - Chương 12: Thương khách (thượng)



Editor: Tây An

Phức Chi giật mình, một lát sau, thần sắc lại tự nhiên: “Tả Tướng quân.”

Cố Quân gật đầu một cái, có lẽ là ánh nắng vẫn hừng hực, lông mày của hắn hơi chau lại, trông hình dáng con mắt càng thêm dài nhỏ. Hắn liếc Phức Chi một cái, ngữ khí nhàn nhạt: “Biển Thước không nghỉ ngơi à?”

Phức Chi cười khẽ, quay đầu trở lại: “Tướng quân không phải cũng chưa nghỉ ngơi à.”

Cố Quân không nói chi, chỉ nghe một loạt tiếng bước chân sàn sạt, đến khi Phức Chi liếc lại nữa, Cố Quân đã ngồi xuống một chỗ cách nàng có một bước hơn.

Phức Chi hơi kinh ngạc, nhìn hắn.

Cố Quân không để ý đến Phức Chi. Chỉ thấy hắn đặt mũ giáp một bên, lại đưa tay kéo cổ áo ướt đẫm dưới chỗ giáp trụ che ngực, ngửa về phía sau, nằm trên mặt đất phủ kín lá hồ dương rụng, tự nhắm mắt lại.

Phức Chi lại trừng hai mắt lên, một lát sau, thu mắt, cúi đầu nhìn khăn trên tay, tiếp tục nhúng vào trong nước để giặt. Mặt nước bình tĩnh bị vốc bọt nước lên, gợn sóng tầng tầng xao động bờ ao.

Trong đầu có hơi là lạ.

Đi theo chú nhiều năm, đối với lễ pháp giáo điều vốn Phức Chi cũng sớm là kiểu tâm tư lá mặt lá trái. Nhưng người có thân phận như vậy mà lại mở áo nằm ngửa ở trước mặt nàng, thì Phức Chi quả vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.

“… Con cháu trong kinh ấy à! Chà chà!” Phức Chi nhớ năm ngoái khi cữu công* cáo lão hồi hương từ trên ghế Ngự Sử trung thừa có nhắc đến đám ăn chơi trong kinh thành, trông mặt là vẻ xem thường.

*[舅公; cữu công]; là cậu của cha/mẹ, anh em của bà nội/bà ngoại

“Ngày mai trước lúc vào đêm có thể đến núi Để Lư.”

Bấy giờ, giọng Cố Quân đột nhiên chậm rãi vang lên.

Tâm sự của Phức Chi bị chạm đến, ngẩng đầu.

Chỉ thấy mắt Cố Quân mở ra khe hở hẹp dài, nhìn nàng: “Chuyện hẹn lúc trước, Biển Thước cần nhớ kỹ.”

Phức Chi biết hắn đang nhắc nhở chuyện Bạch Thạch tán nhân, khóe môi cong cong, không đáp lại hỏi: “Tướng quân tìm Trần Biển Thước, là vì ai?”

Gió lớn thổi qua, lá cây hồ dương vang lên sàn sạt, mặt ao dần dần bình tĩnh lại hơi động lên.

Cố Quân nhìn Phức Chi chằm chằm, ánh mắt như mực. Một lát sau, lại quay đầu đi, nặng nề nhắm mắt lại.

“Ta cũng vì chú ta thôi.”

** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** **

Đến khi ngày xuống, mắt thấy mặt trời về tây, quan tướng đến truyền lệnh, bảo mọi người lập tức xuất phát.

Dư Khánh vuốt mắt, nhìn bầu trời, ngáp một cái thật dài, trên mặt lại là nụ cười thỏa mãn.

Buổi trưa ngủ được một giấc ngon hiếm hoi, lúc lên đường, tinh thần đám quân sĩ hiển nhiên tăng vọt hơn rất nhiều, ngay cả ngựa cũng chạy nhẹ nhàng hơn thường ngày. Bên người Phức Chi, hai kẻ cứ đến mặt trời lặn là mất tinh thần lúc trước bỗng giật mình không còn, Dư Khánh và Điền Văn rất hào hứng, hai người một đáp một trò chuyện cả một đoạn đường.

Mặt trời chạy qua giữa bầu trời, móng ngựa đạp trên bụi đất, bóng của các kỵ sĩ dưới ánh mặt trời càng thêm dài.

Lúc hạ trại trong đêm, mọi người đương nhóm lửa, đột nhiên, Phức Chi nghe thấy nơi xa có mấy tiếng người huyên náo vang lên.

“Làm sao thế?” tay Dư Khánh nhóm lửa cháy, nhìn về phía bên kia.

Điền Văn nhìn một cái, nghĩ ngợi, nói: “Có lẽ là lại săn lạc đà hoang.”

Dư Khánh bật cười.

Đang khi nói chuyện, thấy một tiểu giáo vội vàng chạy tới. Ánh mắt gã nhìn khắp nơi trong đám người, nhìn thấy Phức Chi, bỗng nhiên sáng lên, vội đến trước mặt thi lễ: “Diêu Biển Thước! Tướng quân cho mời!”

Phức Chi kinh ngạc: “Chuyện gì?”

Tiểu giáo vẻ mặt sốt ruột: “Biển Thước đi là biết!”

Phức Chi ngó Điền Văn và Dư Khánh, gật đầu với tiểu giáo, đi theo gã.

Đợi khi nàng tới chỗ Cố Quân, chỉ thấy nơi này ánh lửa tươi sáng, rất nhiều người vây quanh, thần sắc cấp bách. Nhìn thấy Phức Chi, thần sắc họ lỏng ra, có người la lớn: “Diêu Biển Thước đến rồi!” Ánh mắt mọi người quăng tới, nháo nhào chừa ra một con đường.

Phức Chi nghi hoặc đi đến chỗ bọn họ, đối diện ánh mắt lo nghĩ của Cố Quân. Hắn ngồi xổm mình, đang gỡ giáp giúp một đại hán năm thước nằm trên mặt đất. Đại hán kia hình như là một quan tướng, hai mắt nhắm nghiền, đã không còn tri giác.

Phức Chi đi lên trước, cũng ngồi xổm người xuống trước mặt đại hán, chỉ thấy sắc mặt gã tím tái, bờ môi xanh đen. Phức Chi vội vươn tay bắt mạch, chỉ cảm thấy mạch đập dù yếu, may sao còn chưa biến mất.

“Sao lại như thế?” Phức Chi nhíu mày hỏi Cố Quân.

“Tào giáo úy mới bắt được một tay người Hồ, bị gã hạ độc bọ cạp.” Cố Quân nói ngắn gọn.

“Độc bọ cạp?” Phức Chi quái lạ. Tào giáo úy này trông thật sự là trúng độc, lại không ngờ chính là độc bọ cạp. Nàng nhìn về phía quanh thân Tào giáo úy, chỉ thấy trên tay áo phải của gã đã bị cuốn lên, cánh tay mau chóng được quấn vải, tỏa ra mùi bột hùng hoàng, từ tay xuống đã sưng tím thẫm.

“Sao thế?” Cố Quân gấp rút hỏi.

Phức Chi không đáp, lại hỏi: “Độc vật kia còn không?”

Cố Quân quay đầu, một người quân sĩ sau lưng gật đầu tiến lên, đưa một tấm vải tới trước mắt Phức Chi.

Phức Chi nhìn độc vật kia, không khỏi hít sâu một hơi.

Trong đó có một con bọ cạp to lớn, dù đã bị nện dẹp nát trông đáng sợ, lại vẫn nhìn ra toàn thân vàng như hổ phách, bên trên đuôi đã không còn châm.

Bọ cạp là một trong ngũ độc, ở sa mạc từ phương nam đến phương bắc cũng có phân bố, mọi người đều biết. Bọ cạp bình thường, độc tính cũng không lớn, người bị châm, thoa chút bột hùng hoàng lên là không có gì đáng ngại. Thế nhưng loại bọ cạp này lại khác, sinh ở nơi Tây Vực, là độc vật nổi danh. Bạch Thạch tán nhân mấy năm trước mua được mấy con từ tay thương nhân Tây Vực, cho Phức Chi cầm đi ngâm rượu thuốc, giờ còn trữ trong hầm núi đá Thái Hành.

Cố Quân nhìn Phức Chi, chỉ thấy mi dài nàng hơi vặn, sắc mặt trầm ngưng. Hắn mơ hồ cảm thấy việc này chừng không ổn, đang muốn mở miệng hỏi thăm, đã thấy Phức Chi cúi đầu, đưa tay tới eo lấy ra một cái túi da nho nhỏ, mở ra, lấy ra một bình thuốc từ bên trong.

“Phiền mở miệng giùm.” Phức Chi mở nắp bình ra, đổ ra mấy viên nhỏ đen sì, nói với Cố Quân.

Cố Quân do dự một lát, theo lời đẩy miệng Tào Nhượng ra. Phức Chi đưa tay, mấy viên nhỏ rơi vào miệng Tào Nhượng, lại bảo người ta bón cho Tào Nhượng chút nước, giúp dễ tiêu.

“Dẫn đường ở đâu?” Vội xong, Phức Chi lại hỏi.

Cố Quân liếc nhìn nàng một cái, lập tức sai người đi mời dẫn đường tới.

Sau đó, một tráng hán trên dưới bốn mươi theo quân sĩ đi tới, làm lễ với Cố Quân: “Tướng quân.” Cố Quân gật đầu, nhìn về phía Phức Chi.

Phức Chi nhìn người dẫn đường, hỏi: “Túc hạ có biết huyệt chu* không?”

* Nguyên văn là [穴蛛; huyệt chu] tức Antrodiaetidae, còn được gọi là nhện cửa sập hoặc nhện cửa xếp. Chúng hầu như chỉ được tìm thấy ở phía tây và trung tây Hoa Kỳ, từ California đến Washington và phía đông đến vùng núi Appalachian. Không biết có đúng loại này không, sao bay thế nào lại sang Tàu được hay vậy ;__;

Dẫn đường thấy quái lạ, gật đầu: “Biết ạ.”

“Gần đây có không?” Phức Chi hỏi.

Dẫn đường gật đầu: “Có, chỗ tôi mới còn nhìn thấy một con.”

Phức Chi gật đầu, nói với Cố Quân: “Phiền tướng quân sai người theo người dẫn đường đi bắt vài con huyệt chu đến đây, năm con đã đủ.”

Cố Quân kinh ngạc nhìn nàng, trầm ngâm một lát, lại lệnh quân sĩ sau lưng làm theo.

Quân sĩ lĩnh mệnh tiến về.

Phức Chi không nói gì tiếp, chỉ cúi đầu bắt mạch cho Tào Nhượng, lại cẩn thận lật qua lật lại cánh tay của gã, tinh tế xem xét vết thương.

“Tào giáo úy thế nào rồi?” Cố Quân lại hỏi.

“Tạm thời chưa có nguy hiểm đến tính mệnh.” Phức Chi nói.

Nghe được lời ấy, mọi người chung quanh đều thở phào nhẹ nhõm.

“Người Hồ hạ độc kia lai lịch ra sao?” Phức Chi hỏi.

Ánh mắt Cố Quân rời đi khỏi thân Tào Nhượng, nhìn nàng một cái, nhàn nhạt đáp: “Tào Nhượng mới phát hiện một đội thương khách, người Hồ kia là người bên trong thương khách.”

Phức Chi hơi ngạc nhiên, đang muốn hỏi lại, người dẫn đường cũng đã mang theo quân sĩ bắt nhện trở về.

“Huyệt chu kiếm ăn ban đêm, chúng tôi đi chưa được mấy bước là bắt đủ.” Dẫn đường cười nói.

Quân sĩ trình một cái túi nhỏ lên, Cố Quân nhận, chỉ thấy trên vách vải khẽ động khẽ động, hình như có đồ vật gì nhúc nhích ở bên trong. Cố Quân nhìn, không khỏi nhíu nhíu mày.

“Đưa tôi.” Phức Chi đưa tay qua, nhận túi. Chỉ thấy trước tiên nàng dùng một miếng khăn cách bọc tay, sau đó mở túi vải ra, nhìn một cái, cẩn thận từng li từng tí cầm từ bên trong ra một con huyệt chu.

Khi Cố Quân thấy rõ dáng vẻ huyệt chu, chỉ cảm thấy ngứa cả người. Vật này không giống nhện bình thường, hình thể lớn hơn rất nhiều, trên chân còn có lông dày đặc, quả nhiên quái dị.

Chúng quân sĩ chung quanh cũng nghi hoặc, tiếng nghị luận dần nổi.

Vẻ mặt Phức Chi lại luôn bình tĩnh, một tay nàng nắm huyệt chu, một tay nắm chặt cánh tay Tào Nhượng, nhẹ nhàng đặt huyệt chu trên vết thương bị châm.

Cố Quân đột nhiên cảm thấy ánh lửa trên đầu hơi sáng, mắt hơi quay mòng. Sau một lát, người chung quanh bỗng nhiên phát ra một loạt tiếng sợ hãi thán phục trầm thấp, Cố Quân kinh ngạc nhìn lại, thấy huyệt chu kia đã rơi xuống mặt đất, tứ chi cuộn lại, đúng là chết rồi.

Phức Chi lại tiếp tục mở túi vải ra, lại cầm lên con huyệt chu thứ hai, lại đặt trên vết thương.

Lúc này Cố Quân không có dời mắt, chỉ thấy huyệt chu kia yên lặng nằm trên vết thương, dưới ánh lửa lại không nhìn rõ động tác. Hơi nghiêng, huyệt chu giật giật, rồi cuộn tám chân lên, tuột xuống đất.

Phức Chi nhìn mọi người và biểu cảm của Cố Quân một cái, cũng không bất ngờ, lại đưa tay lấy huyệt chu trong túi. Vừa lấy vừa lên tiếng nói: “Huyệt chu ở trong hang cát, thích ăn bọ cạp, càng thích chất độc của nó. Mà khi nó mút, cũng mút châm ra, khắc phục độc bọ cạp.”

Mọi người nghe nàng giải thích lần này, hiểu thông suốt. Cố Quân nhìn về phía tay Tào Nhượng, quả nhiên, màu tím tái kia lại tiêu giảm đi nhiều; rồi nhìn mặt của gã, sắc môi cũng khôi phục một chút.

Khi con nhện cuối cùng run rẩy rơi xuống đất, Phức Chi sờ sờ mạch đập Tào Nhượng, đã bình ổn. Nàng thở phào, nhìn về phía Cố Quân, nói: “Có thể dựng một cái trướng, để Tào giáo úy vào ở, ngày mai là có thể tỉnh lại.”

Cố Quân vui mừng trong bụng, lập tức sai quân sĩ đi dựng trướng. Chúng quân sĩ đều cao hứng bừng bừng, vội cướp việc thu xếp lều vải che phủ, nháo nhào chạy đi. Cố Quân lại quay đầu nhìn Phức Chi, nhưng không thấy bóng nàng, ngăn tiểu giáo lại hỏi, lại được câu trả lời nói Diêu Biển Thước về rồi.

Cố Quân ngẩn người.

“Tiểu nhân đi mời Biển Thước đến nhé ạ?” Tiểu giáo nói.

Cố Quân nhìn sang chỗ doanh địa Phức Chi, lại nói: “Không cần.” Dứt lời, quay người sải bước đi về trướng.