Ngày Xuân Oanh Hót

Quyển 1 - Chương 34: Tường vi



Editor: Tây An

Phức Chi dừng lại.

Cố Quân quay qua nhìn nàng, ánh mắt nóng bỏng sáng tỏ, khuôn mặt ửng đỏ như ráng chiều.

Tay bị hắn nắm thật chặt, nhiệt lực truyền đến, nhịp tim cũng đập thình thịch từng tiếng, khua khắng trong ngực. Giọng nói kia vẫn bồi hồi bên tai, Phức Chi nhìn gò má của hắn, hai gò má chợt như bị thiêu bỏng, lại nói không ra lời.

Một hồi lâu, nàng hít một hơi, mở miệng nói: “Ngài… ngài buông tay đã.” Lời nghẹn lại trong cổ họng khô khốc, giọng mang theo chút mềm mại bất giác.

Cố Quân nhìn nàng, không dời một chớp mắt nào, một lát sau, tay khẽ buông ra.

Phức Chi lập tức rút tay về.

Trong lòng bàn tay là từng cơn mát lạnh, bên trong phòng tĩnh mịch, tiếng hô hấp âm chập trùng có thể nghe.

Phức Chi nhìn Cố Quân, mặt lại càng thêm nóng.

Trong đôi mắt dài nhỏ kia, ánh mắt sâu thẳm như đốt người. Nàng muốn quay đầu đi, nhưng lại cảm thấy chân tay luống cuống, tim đập điên cuồng tựa muốn nhảy ra ngoài vậy. Dòng suy nghĩ của mình lần đầu không được khống chế như vậy, giữa cơn ngượng ngùng, lại sinh ra chút bối rối mơ hồ.

Phức Chi đột nhiên đứng người từ trên giường, không nhìn Cố Quân nữa, bước nhanh đi ra ngoài.

Bên ngoài đã chập tối, ánh tà dương lướt qua nóc nhà chiếu vào trước bậc, gió nhẹ lướt nhẹ qua mặt, có mang theo mùi lửa mùi khói rậm rạp.

Một góc sân, A Tứ đương cầm búa chẻ củi, thấy Phức Chi ra, bỏ việc trong tay.

“A tỷ cần nước ạ?” Cậu dùng tay lau mồ hôi trên mặt một cái, để lại mấy đường vết đen nhánh: “Nước còn chưa sôi.”

Phức Chi đi qua, trong đầu vẫn hơi giật mình, nhìn cậu, không nói gì, gật đầu một cái.

A Tứ ngượng ngùng cười: “Vốn em muốn đun luôn nước buổi chiều tắm rửa cơ, nhưng bớt ít củi lửa, không ngờ đun hồi lâu vẫn không thấy sôi.”

“Ờ…” Phức Chi không yên lòng.

A Tứ nhìn mặt nàng, lại khẽ giật mình: “Mặt A tỷ sao đỏ vậy…”

Lời còn chưa dứt, Phức Chi đã lên trước, không quay đầu lại: “Chị đi xem nước xem sao.”

A Tứ đáp một tiếng, nhìn bóng lưng Phức Chi, trong lòng đang kinh ngạc, lúc này, thấy Cố Quân cũng ra. Hắn đã mặc áo, một thân chỉnh tề, cũng bước nhanh tới bên này.

“A tỷ cậu đâu?” Hắn hỏi.

A Tứ đưa tay, chỉ chỉ nhà bếp.

Cố Quân không cất tiếng, chỉ đi đến nhà bếp.

Bên trong còn nóng hơn bên ngoài rất nhiều, bên trong lòng bếp, ngọn lửa bừng lớn, tiếng nước chảy bên trong nồi lớn, tựa hồ muốn sôi.

Phức Chi đứng cạnh cửa, nhìn nửa cái bóng mình bị kéo dài trên mặt đất, không nhúc nhích.

“… Ta tới đây, cũng chỉ vì muốn gặp em.” Lời Cố Quân bồi hồi trong đầu mãi không đi.

Phức Chi hít sâu một hơi, trong lòng đã bình phục một chút. Sờ thử mặt, quả nhiên là nóng đến phỏng tay. Nàng nhìn chung quanh một cái, nhớ vừa rồi mình thất thố, lại không khỏi ảo não. Mình luôn luôn bình tĩnh, sao lại mất tự chủ như thế…

Sau lưng bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân, Phức Chi quay đầu, thấy Cố Quân đã đi tới, thân hình che khuất ánh sáng từ chân trời, trước mặt tối sầm lại.

Hai bên đối mặt, mặt Phức Chi lại lần nữa nóng lên, lại nhìn hắn, không nói gì, cũng không tiếp tục né tránh.

Cố Quân cũng không đi ra, nhìn Phức Chi, duỗi một cái tay ra. Giữa ngón tay, một cây ngân châm dài nhỏ trơn bóng.

Phức Chi ngẩn ra, một lát sau, đưa tay tiếp nhận.

“Ta không muốn đường đột, cũng không muốn làm khó em.” Chỉ nghe hắn cất lời, giọng trầm, lại mang theo chút cứng nhắc. Hắn nhìn Phức Chi chăm chú, trời chiều chiếu sáng đến khiến hình dáng cạnh gò má hắn bị nhuộm đến rực đỏ: “Sau này ta lại đến, nếu em thấy ổn, thì bà mối có thể đến phủ thượng của Diêu tiến sĩ.”

Mặt Phức Chi vẫn nóng bỏng, không nói gì.

Cố Quân đứng một lát, quay người, sải bước đi ra ngoài.

Gió đêm chậm rãi thổi vào từ trong viện, Diêu Kiền mặc quần áo rộng rãi, ngồi nghiêng trước án đọc sách tre.

Ông ngước mắt, Phức Chi cẩn thận nghiền dược liệu đã phối xong trước tủ thuốc, lại chỉ cúi đầu cọ chày đá, hồi lâu vẫn không thấy thêm thuốc.

“Nữ quân.” sau, Thích thị từ ngoài cửa tiến đến: “Bào nhân* hỏi cô thuốc phối xong chưa?”

*Đầu bếp

Phức Chi hoàn hồn, vội cất tiếng. Sau đó, đổ nghiêng bột thuốc bên trong cối, lại thêm mấy vị thuốc, dùng giấy gói.

Diêu Kiền nhìn Thích thị lấy thuốc rời đi, lại nhìn Phức Chi, một lát sau, đưa tay cầm qua bát nước trên bàn, lại phát hiện không có gì.

Ông đang toan đi lấy nước bình, Phức Chi thoáng nhìn, vội vàng đứng dậy: “Để con.”

Diêu Kiền mỉm cười, nhìn Phức Chi giúp ông rót nước, bưng nước lên uống một ngụm, chậm rãi nói: “Phức Chi, chuyện gì lo lắng thế?”

Phức Chi ngẩn người, ngẩng đầu.

Diêu Kiền nhướng mày nhìn nàng.

Phức Chi mỉm cười: “Không có gì ạ.” Đoạn, lại dời ánh mắt đi chỗ khác, cầm mấy cuốn sách thư từ một bên chỉnh lý.

Diêu Kiền mỉm cười, cũng không truy vấn nữa, tiếp tục đọc sách.

“Chú ơi.” Sau một lát, lại nghe Phức Chi cất tiếng kêu.

Diêu Kiền giương mắt.

Chỉ thấy Phức Chi nhìn ông, ngẫm nghĩ, hỏi: “Năm đó sao chú quen được Đại Tư Mã?”

Diêu Kiền thấy quái lạ, bật cười, nói: “Khi đó ta theo phụ thân con đi xa đến kinh, không lâu sau liền kết bạn được với Đại Tư Mã.”

Phức Chi gật đầu. Người trong kinh truy phủng danh sĩ, từ khi thấy khí thế vang dội của Tạ Trăn lần này tới kinh là có thể thấy được một hai. Danh khí phụ thân năm đó cũng không nhỏ, kết giao với con em thế gia như Cố Tiển vậy cũng dễ dàng.

“Con nghe nói Cố thị mấy thế hệ chinh chiến sa trường, tử đệ nhà đó tất một thân võ khí, không ngờ lại cũng quen thân với phụ thân và chú nhỉ.” Phức Chi cụp mắt bưng bình nước lên, lại thêm nước vào bát, nói khẽ.

Diêu Kiền cười mà lắc đầu: “Cố thị dù một thân võ khí thì cũng là thế gia, năm đó Đại Tư Mã cũng là văn tài. Con xem Vũ Uy hầu, cử chỉ đoan chính lễ phép, có nửa phần lỗ mãng không?”

Trong lòng Phức Chi hơi động, ngẩng đầu nhìn Diêu Kiền một cái, chỉ thấy thần sắc ông bình thản.

“Vậy ạ.” Phức Chi nói, bên môi mỉm cười, không nói nữa.

**

Vương Toản từ thự trở lại phủ, vừa xuống xe bèn nghe thấy người hầu đến bẩm báo, nói Ung Nam hầu muốn y về một chuyến. Vương Toản nhìn sắc trời còn sớm, cảm thấy về nhà một chuyến cũng hợp, bèn vào phủ thay đổi thường phục, đón xe đến phủ Ung Nam hầu.

Đến trước Hầu phủ, nô bộc vội đón tiếp.

Vương Toản xuống xe, hơi sửa y quan, hỏi: “Phụ thân ở đâu.”

“Tiểu nhân mới nghe nói quân hầu ở ngay vườn sau ạ.” Nô bộc đáp.

Vương Toản gật đầu, cất bước đi vào.

Chi của Ung Nam hầu, tiên tổ chính là con thứ năm của khai triều Cao Hoàng đế, tên Bàn, phong Nhữ Nam vương. Qua sáu đời, truyền đến phụ thân Vương Toản là Vương Thọ, vương quốc sớm đã chẳng còn, Vương Thọ cũng biến thành một liệt hầu năm ngàn hộ.

Mặc dù thế, nhà của Nhữ Nam vương năm đó lại được giữ lại, vọng tộc đại viện, dù diện tích hay khí thế, ở kinh thành đều đứng hàng trên.

Vương Toản nhìn nhà chính nghiêm chỉnh trước mặt, không có đi thẳng về phía trước, quay người thong thả bước đi sang một bên, từ hành lang đi ra vườn sau.

Tòa phủ đệ này nhiều năm qua bị dùng làm nhà chính, sớm đã phân ra rất nhiều viện khác nhau. Chỗ trồng cây cỏ thì cách xa nhau, cũng không thấy chật chội. Hành lang uốn lượn hướng về phía trước, đi qua một chỗ trồng hoa, Vương Toản nhìn lại cách đó không xa, chỉ thấy bóng cây lắc lư, phía sau hiện ra một đoạn tường thấp.

Ảo ảnh ngày xưa lại bị khơi lên, bước chân Vương Toản hơi đình trệ, một lát sau, y nhìn quang cảnh, trong lòng quyết định, đi sang bên kia.

Vách tường dù thấp, lại rất dài. Dọc theo chân tường Vương Toản đi về phía trước, cỏ dưới chân đã dày lên, không còn thấy con đường nhỏ khó nhìn thấy lúc trước kia mình đi.

Không bao lâu, phía trước xuất hiện một cửa vườn đen xám lẫn lộn. Vương Toản đi qua, lại phát hiện cửa vườn mở rộng ra, xích sắt rỉ sét rủ sang một bên.

Vương Toản kinh ngạc, nhìn về phía bên trong vườn, đi vào.

Gió nhẹ phất qua, hương thơm ngọt ngào nhào tới trước mặt. Sắp tới giữa mùa hạ, tường vi bên trong vườn đã nở phồn thịnh. Đầu cành không được chăm vươn cao lớn, đóa hoa đỏ nhạt xán lạn chen chúc nhau, phóng tầm mắt nhìn, cảnh sắc xinh đẹp.

Dưới một gốc cây hoè cao lớn, đệm ghế bày biện thị tỳ vây quanh, ba phụ nhân phục sức lộng lẫy ngồi dưới bóng cây, đàm tiếu ngắm cảnh. Người ở giữa, là vợ của Vương Cung con trưởng nhà Ung Nam hầu là Thẩm thị.

“Không ngờ khu vườn này trông ngoài đơn sơ, trong đây lại có thứ hoa như thế.” Một phụ nhân tán thán nói.

“Không phải đâu.” Một phụ nhân khác cười nói: “Ngày xưa chúng ta không nhìn thấy, là do chị cả giấu đó, không tuỳ tiện cho người ta ngắm.”

Thẩm thị khẽ lay quạt, cười nói: “Không phải ta giấu, các em không biết đấy thôi, nơi đây không phải tuỳ tiện là vào được.”

Hai người quái lạ: “Vì sao?”

Thẩm thị không nhanh không chậm bưng chén trà trước mặt lên, khẽ nhấp một ngụm, nói: “Các thím cũng biết, trước kia quân hầu có một thị thiếp Nhan thị chứ?”

“Nhan thị?” Một người giật mình nói: “Nhớ chứ. Chắc nơi đây là chỗ ở của bà ta?”

Thẩm thị cười khẽ gật đầu.

Một phụ nhân khác cũng mở to hai mắt, thấp giọng nói: “Chính là ả danh kỹ phố Chương Đài đó à? Em nghe nói năm đó Ung Nam hầu muốn nạp bà ta làm thiếp, còn kinh động đến Tông chính*. Bây giờ…”

*Từ thời Tần đến Đông Tấn, Tông chính có nhiệm vụ quản lý các chuyện liên quan đến nội tộc Hoàng gia hoặc ngoại thích.

Cô ả nói chưa dứt lời, bỗng có thị tỳ sau lưng kinh hô một tiếng: “A…, có người đến.”

Mấy người nhìn lại, quả nhiên, một nam tử đi tới từ đầu kia vườn hoa.

Hai nữ quyến giật mình, vội né tránh giơ quạt lụa lên.

Mày Thẩm thị nhăn lại, đang toan bảo tòng nhân đi ngăn người kia lại, tập trung nhìn vào, thấy là Vương Toản, lời nói kẹt trong miệng.

“Chào chị dâu.” Vương Toản ung dung đi qua, vái chào Thẩm thị.

“Ra là chú hai.” Thẩm thị mỉm cười, lại không đứng dậy, ngồi trên ghế hoàn lễ.

Vương Toản như cười mà không phải cười, nhìn chung quanh một cái, lại liếc mấy ả một cái, ánh mắt bỗng rơi vào một người hầu cách đó không xa, trên dưới dò xét gã một phen.

“Ta nghe nói trong phủ gần đây đổi người trông vườn, chính là mày à?” khóe môi Vương Toản cong lên, hỏi.

Thần sắc tên hầu bất định, nhìn Thẩm thị, tiến lên thi lễ, nói: “Chính là con ạ.”

Vương Toản thản nhiên nói: “Biết sai chưa?”

Sắc mặt người trông vườn tái đi, vội quỳ phục trên mặt đất.

“Đi chỗ quản sự lĩnh hai mươi trượng.” sắc mặt Vương Toản trầm xuống, lạnh lùng nói: “Nếu có lần sau, nhất định nghiêm trị không tha.” Dứt lời, cũng không thèm nhìn họ, phất tay áo quay người.

“Khoan đã!” Lúc này, Thẩm thị một bên gào to nói. Ả sớm đã tức không chịu nổi, nhìn Vương Toản, giận quá thành cười: “Chú hai hẳn đã quên, tất cả chuyện bên trong phủ, quân hầu đều đã giao cho thiếp* chưởng quản. Có là muốn xử trí người hầu, cũng đều do thiếp nói mới tính!”

*Cách đàn bà ngày xưa xưng hô với người khác, không cứ phải với chồng mới xưng vậy, đàn bà với nhau cũng vẫn sẽ xưng là thiếp.

“Ồ?” Vương Toản liếc ả một cái, cười lạnh, chậm rãi nói: “Toản bất tài, chỉ nhớ phụ thân từng lệnh, không có ý ông, bất kỳ ai cũng không được đặt chân vào khu vườn này. Tên này giờ phạm lệnh, chị dâu đã muốn xen vào, thì giao cho chị, sau Toản bẩm phụ thân là xong.” Lời rơi xuống, Vương Toản quay người rời đi.

Bên trong vườn sâu, Ung Nam hầu Vương Thọ đang ngồi trên giường nghe gia kỹ đánh đàn sắt, mắt nửa khép, đốt ngón tay nhẹ nhàng gõ bên giường. Bỗng nhiên, ông nghe thấy người hầu ngoài cửa đến bẩm nói Vương Toản đến rồi, chợt mở to mắt.

Quả nhiên, sau đó, Vương Toản đi đến, bái lễ với ông: “Con bái kiến phụ thân.”

Vương Thọ phất tay sai gia kỹ lui ra.

“Con nhanh thế đã tới rồi.” Vương Thọ được thị tỳ nâng ngồi thẳng, nói với Vương Toản.

Vương Toản vái chào: “Con không dám trễ.”

Vương Thọ nhìn dáng vẻ y chững chạc đàng hoàng, mỉm cười. Đứa con trai này, có lúc hơi ngang bướng, song đến cùng vẫn là kẻ có tiền đồ. Bây giờ tuổi còn trẻ mà đã được phong hầu, không cần mong đợi chút sản nghiệp nó được chia kia, nghĩ thế, trong lòng Vương Thọ được an ủi một hồi.

Ông đuổi tả hữu lui, cầm chén trà trên bàn, uống một ngụm: “Tiệc cung Diên Thọ, con đi không?”

Vương Toản biết lần này đến sẽ nói chuyện tiệc cung Diên Thọ, thong dong đáp: “Con đã hẹn với bọn Quách Duy rồi, hôm trong cung bày tiệc sẽ đua ngựa trợ hứng.”

Vương Thọ gật đầu. Quách Duy là con cháu Quách thị nhà ngoại Thái hậu, thường vãng lai với Vương Toản.

“Gần đây vi phụ từng đến phủ Diêu Thượng thư làm khách, ” hơi nghiêng, Vương Thọ buông chén trà xuống: “Nhìn thấy trưởng nữ nhà ông ta, muốn cầu thân cho con.”

Vương Toản sững sờ.

“Diêu thị chính là thế gia số một thiên hạ, kết thân được chính là chuyện đại thiện.” Vương Thọ chậm rãi nói. Ông mỉm cười, nhìn Vương Toản: “Con gái nhà Diêu Thượng thư kia cũng là giai nhân, buổi tiệc trong cung con nên lưu tâm nhìn qua.”

Vương Toản lẳng lặng nghe, cuối cùng, vái chào đáp: “Vâng.” Hôn nhân là do phụ mẫu, cưới ai Vương Thọ đương nhiên sẽ chọn cho y, chuyện này cũng không cần quan tâm. Song, khi Vương Thọ nói đến Diêu thị, trong đầu lại chợt hiện lên dáng vẻ Diêu Phức Chi.

Là em họ của ả yêu nữ kia… Vương Toản thầm nghĩ trong bụng.

Vương Thọ thấy Vương Toản không dị nghị, thầm hài lòng. Cuối cùng, ông trầm ngâm một lát, nói: “Con cháu Quách thị, sau này con ít lui tới thì hơn.”

Vương Toản kinh ngạc ngẩng đầu.

Vương Thọ lạnh nhạt nói: “Quách gia là chỗ không dựa được.”

Vương Toản gật đầu: “Con ghi nhớ.”

Vương Thọ mỉm cười. Ngồi một hồi lâu, lúc này ông ta cảm thấy xương lưng hơi mỏi, duỗi ra. Ông nhìn Vương Toản, phất phất tay, dịu giọng nói: “Con xử lý công vụ trong thự rồi, chắc hẳn cũng mệt mỏi, về đi.”

Vương Toản thư vâng, chào hỏi vài câu an khang, hành lễ lui ra ngoài.

Vừa đi đến cửa miệng, Vương Thọ bỗng nhiên cất tiếng: “Trọng Hành.”

Vương Toản quay đầu.

Vương Thọ nhìn y, ý vị thâm trường: “Chị dâu cả con sớm muộn sẽ chưởng gia, đừng chấp niệm quá nhé.”

Ánh mắt Vương Toản ngưng lại. Nghĩ đến chuyện vừa rồi trong hoa viên, chợt cười lạnh.

Y nhìn Vương Thọ, gằn từng chữ: “Con cho rằng, phụ thân đã nhận lời với mẫu thân, thì phải làm được.” Dứt lời, vái chào ông ta, không quay đầu mà đi ra ngoài phòng luôn.