Ngày Yên Nghỉ

Chương 14



Edit: Chanh

Beta: V

Hai sọt đậu đất thu hoạch dư lại được đặt trong hầm, nói là sọt nhưng thật ra cũng không nhiều mấy, theo lần đếm cuối cùng của Vinh Quý vào đêm qua thì kết quả là: Bây giờ bọn họ có 198 hạt đậu đất.

Trừ chúng ra, họ còn có thêm một cái ghế dựa, hai cái thau, một chậu hoa, hai tấm khăn vải.

Tất cả chúng đều dựa vào câu thần chú niệm hoài niệm mãi của Vinh Quý "Làm sao đây làm sao đây ~ bọn mình thật sự cần một cái xx" mà chế tạo ra.

Nói đúng hơn là do Tiểu Mai chế tạo ra.

Trong phòng vốn chỉ có một cái ghế dựa, mà căn nhà này vốn chỉ có một người sống, không có khách ghé chơi nên cũng không cần thêm cái ghế thứ hai làm gì. Do bây giờ "bọn họ có hai người", Vinh Quý tỏ vẻ "cậu cũng muốn có một cái ghế dựa để ngồi bên cạnh Tiểu Mai", suốt ngày nhắc đi nhắc lại nên hôm sau, Tiểu Mai đành chuẩn bị vật liệu làm một cái ghế dựa cho cậu.

Thau rửa mặt là thứ vốn không hề có, nhưng bây giờ công việc chủ yếu hàng ngày của bọn họ không phải là xoa bóp sao? Trước khi xoa bóp Vinh Quý còn bảo phải lau người cho cả hai, dưới loại tình huống này, "Thau rửa mặt thật sự rất hữu dụng đó ~" ← đây là nguyên văn lời nói của Vinh Quý.

Hiển nhiên, có thau rửa mặt thì làm sao lại không có thau rửa chân được? Lau mặt và lau mình sao có thể dùng chung với thau lau chân được? Vì vậy Tiểu Mai lại bị ép làm thêm một cái thau rửa chân.

Còn loại đồ vật như chậu hoa – hình như nhìn qua cũng không cần thiết đúng không? Nhưng sau khi Vinh Quý có thau rửa mặt và thau rửa chân thì bỗng nhiên cậu cảm thấy "Bọn họ rải đất trên bàn ở trong phòng để trồng đèn nấm dễ làm bẩn cơ thể", vì thế Vinh Quý nói rằng "Nấm cũng cần có nhà". Hai ngày sau, cậu tìm trăm phương nghìn kế để Tiểu Mai làm thêm vài cái chậu hoa.

Một cái hở? Làm sao mà đủ! Ít nhất cũng phải mười cái!

Đương nhiên, cuối cùng Tiểu Mai không có làm mười cái mà chỉ làm năm cái thôi.

Đến hai tấm khăn vải kia... Tuy rằng Tiểu Mai chưa từng dệt vải, nhưng mà anh là ai chứ? Chỉ cần quan sát kỹ một chút các mặt hàng dệt hiện có, mặt khác kết hợp với tri thức trong đầu thì việc chế tạo ra một cái khung cửi cũng không phải là nói chơi. Nhưng dù Tiểu Mai lợi hại như vậy thì đã sao, không có vật liệu thì anh cũng không cách nào dệt được vải ~ Nơi này ngoài đậu đất ra thì làm gì còn loại thực vật nào khác nữa!

Nên là...

Cuối cùng hai tấm khăn vải kia vẫn được làm từ mảnh vải duy nhất trên người bọn họ.

Cái "mảnh vải duy nhất trên người" kia...

Hiển nhiên chỉ có thể là quần lót trên người Tiểu Mai mà thôi.

Mấy chuyện này anh cũng chẳng trốn tránh gì Vinh Quý.

ORZ.

Trên cơ bản, toàn bộ đồ vật nhìn thì đơn giản nhưng cực kỳ khó tạo này đều do người máy Tiểu Mai "bị ép" phải chế ra.

Trong lúc đó, không phải Vinh Quý rảnh rỗi không giúp gì mà ngược lại, cậu rất nóng lòng muốn thử, nhưng vì cậu thật sự là một đứa tay tàn, nên hầu như chỉ có thể hỗ trợ góp ý, đào đất, cuối cùng viết một chữ "Mặt" trên thau rửa mặt, chữ "Chân" trên thau rửa chân, ở chậu hoa thì vẽ thêm vài đóa hoa nhỏ trừu tượng...

Hết rồi.

Nhân tiện nói luôn, trước kia không phải Vinh Quý đã thật vất vả làm được một cái dù nấm để cơ thể hai người có thể "phơi nắng" sao?

Cái thứ đồ chơi kia vào ban đêm thì sập, may là lúc đó cơ thể hai người đã được đem trở lại vị trí cũ, nếu không thì chỉ thu nhặt "nấm" và bùn đất rơi xuống thôi cũng có thể giày vò chết Tiểu Mai.

Vì sao lại nói giày vò chết Tiểu Mai ư?

Nói nhảm! Loại công việc tỉ mỉ này Vinh Quý làm được sao?

Nhất định là cậu ở bên cạnh cổ vũ, toàn bộ công việc đều do một mình Tiểu Mai làm!

À... đúng rồi. Muốn đựng đậu đất cần phải có sọt đúng không? Sọt cũng là do Tiểu Mai đan, anh dùng dây kẽm làm ra, hồi nãy quên tính chuyện này mất.

"Tiểu Mai giỏi quá à!"

"Thật sự làm ra được rồi nè ~"

Trong lúc Tiểu Mai ngồi hì hục làm việc thì Vinh Quý ngồi kế bên nói lời đường mật. Lần đầu khi nghe thấy loại lời nói này, khắp cơ thể của người máy Tiểu Mai đều cảm thấy không ổn, nhưng nghe mãi, nghe mãi... cũng thành thói quen rồi.

Sáng sớm hôm nay, Vinh Quý lại tiếp tục hành trình khen ngợi Tiểu Mai: "Oa ~ Tiểu Mai là nhất! Tớ chỉ nói là cần ký hiệu để phân biệt hai tấm khăn vải thôi, ấy vậy mà cậu còn có thể thêu được hoa nữa! Có xanh lá nè, có đỏ nè, cậu còn có thể thêu ra màu sắc nữa ư?"

Người máy Tiểu Mai nhỏ xong giọt màu nhuộm cuối cùng lên khăn vải thì ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn cậu: "Màu xanh lá lấy từ trong lá cây đậu đất, cũng chính là từ "nấm" trong miệng cậu đấy."

"Còn màu đỏ là lấy sắc tố xanh từ trong hoa đậu đất, sau đó tiến hành xử lý cho ra thuốc nhuộm thiên nhiên, tuy chất lỏng có tính hòa tan, nhưng sau khi xử lý có thể làm màu sắc lưu lại lâu hơn một chút."

Đương nhiên, nếu không có đậu đất thì anh cũng có thể nghĩ cách dựa vào sắt gỉ, nhưng đậu đất đã có thể giải quyết được vấn đề nên anh cũng sẽ không cần lãng phí kim loại làm gì.

Điều này anh không nói ra.

Nhưng mà...

Hiển nhiên Vinh Quý làm gì có hứng thú với nguyên lý chế tác và quá trình chế tạo màu nhuộm chứ. Sau khi nghe Tiểu Mai nói xong, cậu lại khen Tiểu Mai lần nữa, sau đó nói: "Màu đỏ và màu xanh lá rất đẹp, nhưng nếu có nhiều màu hơn thì lại càng đẹp hơn ~ Tiểu Mai ơi, cậu có muốn thử làm màu vàng không? Tớ thật sự rất thích màu vàng á ~ Cậu xem, chúng ta còn chưa trang trí năm cái chậu hoa xám xịt đây này..."

Tiểu Mai: "..."

Bạn cho rằng chờ Tiểu Mai chỉ có năm cái chậu hoa thôi sao?

Nghĩ như vậy thì bạn ngây thơ thật đấy ~

Đến cả Tiểu Mai cũng không nghĩ đơn giản như vậy.

Rất nhanh, sau khi Vinh Quý thưởng thức chậu hoa nhỏ do mình tạo ra xong thì cậu lại gọi Tiểu Mai xoa bóp cơ thể cho hai người.

Trải qua một khoảng thời gian chăm sóc, thể trạng của hai cơ thể cũng khá hơn một chút.

"Tiểu Mai, cậu cao hơn 1 cm rồi nè." Hệ thống của người máy dùng thật đã, còn có thước đo lường nữa!

"Còn tóc của tớ thì dài thêm 1 cm." Vinh Quý nhẹ nhàng sờ đầu tóc của mình, cậu lại tuyên bố.

Tình trạng cơ thể của Tiểu Mai rất tốt, đương nhiên, điều này có liên quan đến mấy ngày qua anh phải làm hộ lý chăm sóc cơ thể. Tình trạng cơ thể của Vinh Quý hiển nhiên không thể so sánh với Tiểu Mai được, nhưng nếu so với hình dạng xác khô lúc trước thì bây giờ...

Ít nhất sờ tới sờ lui cũng không cứng ngắc như trước nữa.

Đây là kết quả của mỗi ngày chăm chỉ xoa bóp.

Nhưng, có ưu điểm thì chắc chắn phải có khuyết điểm. Bởi vì mỗi ngày đều bị dời đến dời đi nên làn da của hai cơ thể này cũng còn ổn – vì mỗi ngày chà lau nên không quá bẩn, nhưng tóc thì không được như vậy.

"Tiểu Mai, tớ cảm thấy chúng ta cần có một cái lược, ít nhất cũng có thể chấm nước lau tóc cho sạch một chút."

Vinh Quý lấy bàn tay máy của Tiểu Mai chạm nhẹ vào sợi tóc thô ráp, cậu ngẩng đầu nói với anh.

Quả nhiên...

Người máy Tiểu Mai mặt không đổi sắc.

"Chỉ tiếc là dù có lược thì cũng chỉ chải được phần lộ bên ngoài, phần sau ót thì không chải được rồi..."



Đây là những lời Vinh Quý nói khi nhìn cơ thể của mình.

Ngoài trừ mũi và miệng ra thì sau gáy hai người còn có một cái chụp kim loại, đó là bộ phận kết nối với đại não của họ. Dưới tình huống bình thường, chụp kim loại này có thể tạo ra những đợt sóng ngắn có tính kích thích, dùng để xoa bóp và kích thích phần đầu, nhưng máy móc sau gáy của Vinh Quý thì phức tạp hơn nhiều.

Theo Tiểu Mai giải thích: Chụp kim loại ở gáy của Tiểu Mai có thể gỡ ra trong một khoảng thời gian ngắn, nhưng gáy của Vinh Quý thì không thể, ống dẫn cắm vào sau đầu cậu có kết nối với các máy móc bên trên.

Ngay từ đầu Vinh Quý cũng không quá để ý đến chuyện này, mãi đến khi Tiểu Mai làm lược xong, hai người chải xong tóc của Tiểu Mai rồi đến lượt chải tóc của Vinh Quý.

Lúc di chuyển đầu, cuối cùng Vinh Quý cũng thấy rõ tình huống sau ót của mình. Đó là một cái chụp kim loại bán trong suốt, có gì đó sai sai thì phải? Tuy là kim loại, nhưng lại bán trong suốt.

Có lẽ là công nghệ bí mật của tương lai ← tuy không rõ lắm bây giờ là thời đại nào, nhưng thời gian vẫn tiếp tục trôi qua nên bây giờ hẳn là tương lai, Vinh Quý nghĩ.

Bởi vì là bán trong suốt nên lần đầu tiên Vinh Quý nhìn thấy sau ót của mình xuất hiện một cái lỗ.

Còn là một cái lỗ vô cùng lớn.

Nhưng nó cũng không có máu, vì ngăn cách bởi kim loại nên Vinh Quý cũng không thể nhận ra được màu sắc ở nơi đó. Nhưng ở đấy không có máu thịt lẫn lộn mà xuất hiện một cái lỗ hình tròn, hai ống dây to bằng ngón tay đang cắm ở đó. Tóc xung quanh đều bị cạo hết, qua mấy ngày điều trị, tóc của Vinh Quý ở những nơi khác đều dài thêm một chút, nhưng không biết có phải da đầu ngay chỗ chụp kim loại đã được xử lý thêm hay không mà ở đó mãi vẫn chỉ có một mảnh da đầu trơn bóng.

Tận mắt nhìn thấy mình "sứt đầu mẻ trán" là loại cảm giác gì thế này à?

Vinh Quý cẩn thận từng li từng tí nâng đầu của mình lên, ngay cả một cử động nhỏ cậu cũng không dám.

"Không cần hồi hộp, chỗ đó được gắn rất chắc." Nhìn động tác của cậu, Tiểu Mai bên cạnh bình thản lên tiếng.

Vinh Quý lại khẩn trương đến mức không dám gật đầu.

Ngày hôm nay, Vinh Quý ít nói đến lạ lùng.

Từ đầu Tiểu Mai đã thấy loại trạng thái này rất ổn, đã lâu rồi anh không được yên tĩnh như vậy. Nhưng đến tối, Vinh Quý vốn ngoan ngoãn tắt máy mỗi ngày bỗng nhiên nửa đêm bò dậy, anh cảm thấy có gì đó kỳ quái.

Bởi vì mỗi ngày hai người đều nạp điện cùng nhau nên lúc Vinh Quý rời đi thì anh đã biết.

Ban đầu anh cũng không để ý làm gì, nhưng mãi 30 phút sau Vinh Quý vẫn chưa về.

Tiểu Mai bèn nhảy xuống từ nơi nạp điện và quyết định ra ngoài nhìn xem.

Tiểu Mai đi thẳng ra ngoài ← anh nghe được, Vinh Quý đẩy cửa đi ra.

Nơi trống trải tìm người thật dễ, anh nhanh chóng tìm thấy bóng dáng của Vinh Quý bên cạnh ruộng đậu đất xanh mơn mởn. Trong bóng đêm, người máy nhỏ cũ nát ôm đầu gối ngồi bên bờ ruộng, sắc xanh lục chiếu lên người cậu, thoạt nhìn càng cũ kỹ hơn.

Xem ra, cậu đã ngồi như vậy gần 30 phút rồi.

"Ruộng đậu đất có vấn đề sao?" Ý nghĩ đầu tiên của Tiểu Mai... là tỉ mỉ đánh giá ruộng đậu trước mặt Vinh Quý.

Vinh Quý lắc đầu.

"Vậy còn cậu, cậu có chuyện gì à?" Tiểu Mai lại hỏi.

Vinh Quý không nói gì.

Tiểu Mai lẳng lặng đứng bên cạnh cậu.

Một người máy bên bờ ruộng giờ đã biến thành hai người máy.

Lại qua một lúc, ngay khi Tiểu Mai định trở về tiếp tục nạp điện thì Vinh Quý ngồi xổm phía trước bỗng nhiên mở miệng: "Tiểu Mai, đầu tớ có một cái lỗ lớn như vậy, tớ... có phải tớ sẽ chết không?"

Thì ra là bị thảm trạng chân thật của bản thân dọa rồi sao?

"Tớ không muốn chết, tớ mới mười tám tuổi mà thôi, tớ còn chưa được nhìn hết thế giới này nữa. Cô nhi viện của tớ ở một nơi hẻo lánh, tớ mới chỉ đi lên thành phố lớn một tháng, sự đời gì cũng chưa từng trải..." Vinh Quý nhỏ giọng nói.

Tiểu Mai đứng lặng trong gió, một lúc lâu sau, anh nói: "Thật ra cơ thể chỉ là vật chứa để hiện thực hóa ý thức trước mặt người khác. Lúc trước loại vật chứa này chỉ có một, nhưng bây giờ thì không. Như cậu hiện tại có hai vật chứa, một cái ở trong phòng, còn một cái đang ở trước mặt tôi."

Vinh Quý ngẩn ngơ: "Tiểu Mai, cậu nói thật phức tạp, tớ... tớ nghe không hiểu..."

"Tôi nói cơ thể cậu trong phòng hỏng rồi cũng không sao cả, có thể dùng vật chứa khác để thay thế." Tiểu Mai thay đổi cách nói.

"Tớ chỉ muốn cơ thể trong phòng mà thôi!"

Vì thế Tiểu Mai cúi đầu, anh nhìn xuống người máy nhỏ đang co thành một cục.

Lúc này đây, anh thật sự không hiểu được.

"Nếu cậu cảm thấy cơ thể máy móc này bây giờ quá cũ nát và không tốt thì sau này ra bên ngoài tôi có thể đổi vật liệu khác tốt hơn, muốn mô phỏng làn da cũng được, vật liệu cao cấp cũng rất bền, dù có hỏng cũng không sao, có thể tùy lúc mà thay cái mới."

"Tớ chỉ muốn cơ thể trong phòng thôi." Người máy nhỏ dưới chân trả lời anh bằng câu nói ban nãy.

"Đó là cơ thể của tớ, tớ chưa từng gặp lại ba mẹ đã vứt bỏ mình, tớ được bà Viện trưởng trong cô nhi viện nuôi lớn, đánh nhau với bạn với bè, leo tường, trèo cây, lấy trứng chim... Thật ra trên người tớ có rất nhiều sẹo đấy! Đương nhiên, vì tớ kiên trì chăm sóc nên không thể nhìn ra chúng được, nhưng nhìn kỹ thì vẫn sẽ thấy. Vừa nhìn những vết sẹo ấy thì tớ có thể nhớ đến năm xưa..."

"Mỗi ngày tớ đều dưỡng da đó! Còn phải luyện cơ bắp, thật ra tớ không dễ gì luyện được cơ bắp đâu, có thể luyện ra được như thế đã vô cùng vất vả, mỗi khối cơ đều là do tớ nỗ lực mà có, cực khổ như thế mà..."

"Tớ không có gì cả, chỉ có cơ thể là tài sản duy nhất..."

"Tớ chỉ muốn cơ thể trong phòng thôi."

Vinh Quý nói rất nhiều, nhưng quanh đi quẩn lại, cuối cùng vẫn dừng lại ở câu nói ban đầu.



Tác giả có lời muốn nói:

Cuối tuần có chút thời gian nên đăng sớm một chút ~

Có phát hiện không: Số lượng từ hôm nay...

Rất, là, nhiều!

Ha ha ha, chúc mọi người cuối tuần vui vẻ!



Editor có lời muốn nói:

Chương này dài vcl luôn:((