Ngày Yên Nghỉ

Chương 19



Edit: Vân

Beta: V

Vinh Quý ôm chậu hoa vừa mới hong khô màu đứng bên cạnh, cậu không ngừng né để tránh mình đụng phải đồ gì đó của Tiểu Mai, nhưng thật ra Vinh Quý cũng không cảm thấy mình đang cản trở cho lắm. Cậu đi theo phía sau, tò mò nhìn anh lấy từng kiện đồ ra.

Sức lực của Tiểu Mai cũng không lớn cho lắm, mỗi khi nhìn thấy anh đang cố gắng nâng đồ thì không đợi đối phương lên tiếng, Vinh Quý đã chủ động buông chậu hoa xuống rồi qua đó hỗ trợ.

Tiểu Mai cũng không từ chối sự giúp đỡ của cậu.

"Cậu muốn làm cái gì vậy? Vật này trông lớn thật đấy ~" Vinh Quý ở bên cạnh nhìn chăm chú.

"Xe."

"Cái gì! Xe á? Thật sự là một chiếc xe sao! Tiểu Mai ơi, cậu sẽ chế tạo một chiếc xe hả? Trời ơi! Ý tớ là... vậy mà cậu lại có thể chế tạo một chiếc xe!" Vinh Quý hoảng hồn.

Tiểu Mai ngẩng đầu lên: "Không có xe chẳng lẽ chúng ta phải đi bộ để ra khỏi đây à?"

Vinh Quý ngây người.

Được rồi... lúc trước cậu vẫn nghĩ rằng hai người sẽ đi bộ để ra khỏi đây đấy...

"Không phải cậu đã làm một cái sọt sao... tớ nghĩ... tớ cứ nghĩ hai chúng ta sẽ đeo cái sọt này đi bộ ra ngoài..." Tốn công cậu tưởng tượng hình ảnh hai người máy mang sọt sau lưng gian khổ đi bộ trên đoạn đường dài. Cậu còn nghĩ có nên dựng một lều trại không nữa, tuy gió thổi mưa xối với cơ thể người máy của cả hai đều không vấn đề gì, khi rỉ sét thì có thể dùng giấy nhám chà, nhưng cơ thể trong tủ đông thì không được!

Nhưng mà... ở đây là dưới lòng đất, theo lý thuyết thì sẽ không có mưa, nhưng lỡ có thì sao?

"Làm sọt và đi xe có gì mâu thuẫn gì không?" Tiểu Mai không biến sắc nhìn cậu, anh không thể nào đoán được trong đầu Vinh Quý đang tưởng tượng cái gì nữa.

"Không, một chút cũng không có." Vinh Quý xua tay, cậu lại trở nên vui vẻ.

Tốn công hôm qua cậu nghĩ nhiều như vậy, cậu còn tưởng tượng ra rất nhiều chuyện cần phải lo khi lặn lội đường xa nữa, không ngờ có Tiểu Mai ở đây thì chẳng có gì cần phải nghĩ ngợi cả. Lần trước lúc vào thành phố cậu còn phải mua vé tàu lửa, lần này thì có thể lái xe đi, loại tiến triển này... nghĩ lại thì có hơi kích động à nha ~

Trong khoảng thời gian sau đó, Vinh Quý vẫn luôn đi quanh người Tiểu Mai.

"Tại sao cậu còn ở đây vậy? Cậu cũng không giúp được gì." Vinh Quý ở lại đã lâu, Tiểu Mai bỗng ngẩng đầu hỏi cậu: "Thời gian này cậu có thể đi sạc điện."

Nếu như bị người khác nói như vậy, chắc chắn Vinh Quý sẽ tức giận. Nhưng hiện tại giao tình của cậu và Tiểu Mai là gì? Là giao tình có thể cùng ngủ trong một tủ đông! Là giao tình có thể xài chung một chỗ nạp điện!

Vì thế Vinh Quý bỏ nửa câu đầu, chỉ nghe nửa câu sau: Tiểu Mai muốn mình nghỉ ngơi, tiết kiệm điện kìa ~

Nhưng mà Vinh Quý cũng không có ý định đi nạp điện.

"Tớ ở đây chơi với cậu, một mình cậu làm việc sẽ rất buồn chán đó!" Vinh Quý tìm một chỗ không ảnh hưởng đến Tiểu Mai rồi lại tiếp tục đứng xem anh làm việc.

Nhưng mà tôi không buồn chán, tôi cần yên tĩnh – khựng lại, cuối cùng Tiểu Mai vẫn không nói ra những lời này.

Anh biết nói ra cũng vô dụng.

"A! Tiểu Mai, cậu muốn chế tạo loại xe nào? Một chiếc xe thể thao hả? Hay xe tải? Hay là xe dã ngoại? À, chắc cậu cũng không biết những cái tớ vừa nói phải không? Chẳng lẽ cậu muốn chế tạo một chiếc tàu vũ trụ sao? Oa! Cả đời này tớ chưa từng ngồi trên tàu vũ trụ bao giờ hết! Nghĩ đến là thấy kích động rồi!" Cho dù ngồi xổm bên cạnh nhưng miệng của cậu chưa từng ngừng hoạt động, Vinh Quý bắt đầu sung sướng suy nghĩ lung tung.

Tiểu Mai hoàn toàn xem giọng nói của Vinh Quý như nhạc nền, anh không lên tiếng mà tiếp tục làm việc.

Sử dụng chất làm mềm kim loại để tạo thành những hình dạng phù hợp, sau đó cắt ra, thỉnh thoảng còn lấy lửa luyện một chút. Vinh Quý cứ như đang xem ảo thuật, cậu nhìn Tiểu Mai chậm rãi biến những thứ "rách nát" trên mặt đất thành một hình dạng hoàn chỉnh khác.

Lúc đầu cậu hoàn toàn không hiểu đó là gì, nhưng với sự lắp ráp linh hoạt của Tiểu Mai thì chiếc xe cũng dần hình thành. Đầu tiên có mui xe, sau đó thân xe, cuối cùng là khung xe.

Lúc lắp đặt khung xe, Vinh Quý trợn mắt, há hốc mồm, cậu phát hiện phía dưới hai chỗ ngồi bên trong xe có lắp đặt hai cái... chân đạp?

"Cái này... tàu vũ trụ bây giờ có hơi giống với xe đạp của tớ lúc trước á..." Sợ mình lỡ lời mạo phạm đến tác phẩm của Tiểu Mai nên những lời này Vinh Quý đều nhỏ giọng nói.

Nhưng mà Tiểu Mai đã nghe được.

Sau khi điều chỉnh một chút chân đạp trong tay, thậm chí Tiểu Mai còn ngồi lên đạp thử một vòng rồi anh mới quay đầu nói với Vinh Quý: "Đây là xe đạp, là phương tiện lấy sức người tạo thành năng lượng để đi lại, đây là chiếc xe cơ bản và dễ làm nhất."

"Tôi có lắp thêm ổ cắm trên chỗ ngồi, đến lúc đó có thể tháo thiết bị sạc điện trong nhà ra rồi gắn vào là được. Thông qua việc không ngừng đạp thì nó sẽ sinh ra năng lượng, nguồn năng lượng đó sẽ được chuyển đổi để phù hợp với nguồn năng lượng hiện tại của cơ thể chúng ta."

Vinh Quý nghe vậy thì sửng sốt.

"Tóm lại... Tiểu Mai đã chế tạo ra một chiếc xe đạp vô cùng cao cấp phải không..." Vinh Quý gật đầu, tỏ vẻ mình đã hiểu sơ sơ rồi.

Mặc dù tàu vũ trụ biến thành xe đạp, nhưng đây không phải là một chiếc xe đạp bình thường đâu nha ~ không chỉ có mui xe, có cửa xe, mà hàng phía sau còn có chỗ để tủ đông và hành lý khác nữa đấy ~

Vậy thì dù gió thổi mưa xối cũng không sợ, dù là tủ đông hay cơ thể máy móc của hai người đều không sợ!

Cẩn thận dạo quanh chiếc xe mà Tiểu Mai vừa mới chế tạo, Vinh Quý càng nhìn càng thích, cuối cùng cậu yêu thích sờ chiếc xe không buông tay.

Thấy Tiểu Mai không phản đối, cậu còn lấy phần thuốc nhuộm còn lại để sơn một lớp vàng lên xe.

"Từ nay về sau, chiếc xe này sẽ tên là Đại Hoàng!" Vinh Quý xách thùng thuốc nhuộm lên, vui sướng tuyên bố.



Tác giả có lời muốn nói:

Hôm nay có việc nên cập nhật muộn một xíu ~

Chúc mọi người buổi tối vui vẻ!

Bìa thiết kế hôm nay đến từ Đông Hòa ~

Đúng như bình luận của một bạn độc giả, nhìn đến đây, tôi cảm thấy ấm áp lắm ~



V: Chào mừng bạn Vân – editor sẽ đồng hành cùng mình trong những chương truyện sắp tới <3.

Về bìa mà tác giả đề cập, mình có lên weibo chị Tang coi thì thấy 3 cái bìa này up cùng ngày cập nhật C19, hông biết phải hông.

Cre: @沈倾夕