Ngày Yên Nghỉ

Chương 21



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Vân

Beta: V

Thật ra đó là một chiếc nón lưỡi trai bình thường, và nó có kiểu dáng mà đàn ông ở thời đại Vinh Quý thường hay đeo, cái gì mà được đại đa số ưa chuộng thì nó sẽ mãi phổ biến theo thời gian. Huống chi Tiểu Mai khéo tay lắm, chỉ cần nhìn bản thiết kế của Vinh Quý thì đã làm được y như hình, tổng thể cũng rất đẹp. Nhưng chỉ có điều…

“Tiểu Mai, cậu dùng thảm màu xanh lá cây thì tớ không có ý kiến, nhưng cậu dùng màu xanh lá cây để làm nón thì… tớ rất có ý kiến đó…” Nhìn Tiểu Mai đội nón xanh, lại nghĩ đến hiện tại mình cũng đội, trong lòng Vinh Quý vô cùng rối rắm.

Tiểu Mai lạnh lùng xoay người sang hướng khác, quay phần ót đội nón xanh về phía cậu.

Đây là thái độ không hợp tác, cũng không bạo lực của anh.

Nhìn Tiểu Mai lại bắt đầu làm việc, Vinh Quý vội vàng chạy đến gần vài bước rồi tiếp tục bày tỏ ý kiến của mình: “Ở chỗ tớ có một câu chuyện đặc biệt về nón xanh, ngay cả các cô gái cũng không đội, đàn ông lại càng không.”

Nhìn thấy Tiểu Mai vẫn không để ý đến mình, Vinh Quý thở dài: “Còn một chút thuốc, tớ nhuộm nón của chúng ta thành màu đỏ nha? Tuy nón đỏ giống như của con gái, nhưng cũng đỡ hơn nón xanh á ~”

Câu trả lời của Tiểu Mai là…

Anh cố gắng đè nón của mình xuống.

Đây là hành động kiên quyết bảo vệ nón của mình, không cho Vinh Quý chạm vào.

“Được rồi, vậy tớ chỉ nhuộm của mình thôi.” Lại thở dài, Vinh Quý tự mình đi lấy thuốc sau đó nhuộm lên nón của mình. Trong quá trình làm, cậu không quên nói: “Nhưng mà nón xanh không phải là dấu hiệu tốt đâu ~ sau này cậu có người yêu phải cẩn thận một chút, nếu không may đối phương là người dễ thu hút ong bướm vờn quanh thì cậu phải thật sự cẩn thận, đừng để bị đội nón xanh đấy…”

Tiểu Mai – đời trước làm xử nam vạn năm, một vị bệ hạ tự biến mình thành người máy để không có bất kỳ dục vọng nào của nhân loại – không để ý đến loại chuyện này, anh nghe những lời cằn nhằn của Vinh Quý như gió thoảng bên tai, sau đó tiếp tục công việc cải tạo xe của mình.

Ngày thiết bị nạp điện gắn trên tường được tháo ra để lắp đặt trong xe, rốt cuộc không còn nguồn năng lượng mới nào được đưa vào ống dẫn năng lượng nữa.

Theo lời của Vinh Quý: Đã cắt điện hoàn toàn rồi.

Nhưng may mà bọn họ có Tiểu Mai.

Tiểu Mai đã sớm chuẩn bị hết tất cả mọi thứ.

Tối hôm qua hai người máy đều sạc đầy, còn dự trữ năng lượng đủ cho tủ đông dùng trong mười ngày, cuối cùng cả hai xoa bóp cho hai cơ thể một lần rồi sau đó mang vào tủ đông.

Không biết phải đi đường trong bao lâu nên để tối ưu hóa nguồn năng lượng, hai người phải để cơ thể trong đó càng lâu càng tốt.

Vì thế lúc đặt cơ thể vào, Vinh Quý cố ý dành 20 phút điều chỉnh tư thế, bảo đảm cả hai đều thoải mái thì cậu mới đồng ý cho Tiểu Mai đóng lại.

Tiểu Mai đã sớm quen với chuyện rảnh rỗi tìm việc của Vinh Quý, anh thà đứng bên cạnh 20 phút còn hơn đi phản bác cậu.



Dù sao như thế cũng có thể tiết kiệm năng lượng.

Sau khi đặt tủ đông vào vị trí đã được chuẩn bị trước đó trên xe, hai người mới đem hành lý của mình vào trong.

Tiểu Mai không biết vì sao mà họ lại có nhiều “hành lý” như vậy.

Trước đây quả thật anh có thu thập rất nhiều vật liệu, nhưng những vật đó đều đã được sử dụng hết để làm ra chiếc xe này, những vụn nhỏ còn dư gom hết lại chỉ bằng một chiếc thùng ← Đúng vậy, anh đã làm một cái thùng nhỏ, để tất cả công cụ, vật liệu và dụng cụ chiết xuất vào đó rồi đặt ở dưới ghế là được, tuyệt đối không chiếm chỗ.

Chiếm chỗ đều là những thứ mà Vinh Quý thu dọn.

Hai sọt đậu chắc chắn phải mang theo, dùng chậu hoa cất một chút đậu cũng hợp lý, nhưng cậu lại đem thau rửa mặt, rửa chân theo làm gì? Hai chiếc khăn làm từ quần lót cũng được cậu gấp lại mang lên xe, ngoài ra còn có lược, băng ghế, thang… Thậm chí Vinh Quý còn mang theo chiếc ra rách trên giường của Tiểu Mai nữa.

“Cậu mang theo mấy thứ đồ bỏ đi này để làm gì?” Cuối cùng Tiểu Mai nhịn không nổi nữa.

“Sao cậu có thể nói nó là đồ bỏ đi được cơ chứ? Tất cả đều do Tiểu Mai khổ cực làm ra mà!” Vinh Quý lập tức phản bác, sau đó cậu nhìn Tiểu Mai rồi lập tức vẫy tay: “Nếu cậu đã ra đây thì đừng đứng thất thần như vậy, cái này rất nặng, cậu mau tới đây phụ tớ một chút!”

Tiểu Mai: “…”

Cuối cùng anh vẫn qua đó giúp.

Đồ đạc cậu đã mang lên đầy đủ, thiếu chút nữa là không đủ chỗ rồi, may mà có Tiểu Mai. Anh chỉ cần nhìn hết đồ vật Vinh Quý muốn mang thì trong đầu lập tức xuất hiện một sơ đồ sắp xếp, sau khi truyền nó qua cho Vinh Quý xong thì hai người bắt đầu dựa theo đó mà xếp đồ, cuối cùng vẫn còn dư không ít chỗ.

“Thật là thần kỳ!” Vinh Quý tràn đầy cảm khái vỗ tay.

“Tiểu Mai, cậu đúng là một người bạn hoàn hảo để cùng du lịch đó!”

Không để ý tới lời khen ngợi của Vinh Quý, Tiểu Mai lại lên xe, anh phải điều chỉnh lại một chút, dựa theo trọng lượng mớ hành lý được mang theo mà tính toán lại tốc độ sử dụng năng lượng. Sau khi tất cả đều đã làm xong mà vẫn không thấy Vinh Quý đâu cả, anh quay đầu thì phát hiện ra cậu đang cố gắng đóng cửa lại.

“Cậu đang làm gì vậy? Đến lúc đi rồi.” Một người máy nhỏ đội nón xanh ngồi trên xe hỏi với giọng ngang phè, không trầm, cũng không bổng.

“Khóa cửa á! Tiểu Mai, sao nhà cậu lại không có ổ khóa?”

“Không cần khóa, lên xe.” Tiểu Mai nói rồi quay đầu lại.

“Sao có thể không cần được ~ khi đi xa, trước hết là phải khóa cửa thật kỹ, đó là thường thức mà.” Vinh Quý không đồng ý nói.

“Tại sao phải khóa? Rõ ràng đồ đạc có thể di chuyển cậu đều đã mang đi cả rồi, cho dù có trộm thì cũng không thể tìm thấy gì hết, không phải sao?” Tiểu Mai lạnh lùng nói.

“Ơ…” Hiếm khi Vinh Quý bị nghẹn, nhưng mà cậu nhanh chóng gãi đầu, cười ha ha: “Tuy rằng tớ đã dọn sạch nhưng cửa vẫn phải khóa, nhà thì phải khóa cửa.”

Đối với đủ loại lý luận thần kỳ trước đây chưa từng nghe thấy của Vinh Quý, anh cũng lười tranh cãi. Cuối cùng Tiểu Mai đi xuống xe, dùng kim loại vụn làm ra một cái khóa, lại làm thêm một sợi dây thép.

Dây thép buộc hai cánh cửa lại với nhau, sau đó móc ổ khóa vào, vậy là cửa đã được khóa.

Cuối cùng Vinh Quý cũng hài lòng.

Tiểu Mai không hiểu vì sao cậu lại hài lòng như vậy.

Rõ ràng đây là bộ khóa đơn giản nhất, rõ ràng chỉ cần dùng lực mạnh một chút là có thể mở được dây thép, không phải sao?

Nhưng mà Vinh Quý lại vô cùng vui vẻ đi khóa cửa.

“Tạm biệt.” Cậu còn nói lời tạm biệt với ngôi nhà trống không.

Sau đó mới vừa đi về phía xe vừa ngân nga ca hát.

Khi xe sắp khởi động, Vinh Quý đặt một vật vào lòng bàn tay anh.

“Của cậu nè Tiểu Mai, đây là chìa khóa nhà cậu, cậu phải cất cẩn thận đó ~”

Nhìn chiếc chìa khóa kim loại mỏng trong tay, Tiểu Mai không nói gì, cuối cùng anh nhận lấy rồi bỏ vào cái thùng dưới ghế.

Căn nhà nhỏ phía sau ngày càng xa, ổ khóa kia cũng xa dần, trong lòng Tiểu Mai bỗng nhiên có một cảm giác kỳ lạ.

Một cảm giác mà trước đây anh chưa từng biết đến, có lẽ đây chính là cảm giác nhớ quê hương gì đó mà người ta thường nói nhỉ.



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:



(Hình) by Chính Bản Hà Đồ.

Tiểu Mai và A Quý ngồi trên xe đạp Harley.

Người sử dụng app và điện thoại không thấy hình thì có thể cân nhắc đến máy tính bảng, hoặc đơn giản hơn là lên Weibo xem đi ~

Nguyệt Hạ Tang solongatime



Weibo của tại hạ đây.

Tôi sẽ đăng ảnh của mọi người vẽ cho tôi lên Weibo những kỳ tiếp theo nhé.

Cảm ơn mọi người đã tặng tôi rất nhiều bức ảnh xinh đẹp tuyệt vời!



V: Đội nón xanh = cắm sừng nha quý dzị.

Một trong những chương tui cảm động đó!