Ngày Yên Nghỉ

Chương 24



Edit: Lana

Beta: V

Ngày hôm sau, hiếm khi Tiểu Mai mở miệng trước: “Đầy rồi.”

Xe hứng gió mạnh một đêm nên năng lượng dự trữ đã đầy.

Nghe anh nói chuyện, Vinh Quý khó khăn ló đầu ra từ trong vòng tay của Tiểu Mai. Đều là giọng của người máy, nhưng từ trong miệng cậu phát ra lại nghe như đang kêu rên vậy: “Đúng là… đầy rồi…”

“A-a-a-a, bên trong cơ thể của tớ toàn là cát!”

Vì các lỗ thông gió hứng gió mạnh cả một đêm nên sớm đã bị cát làm tắc nghẽn.

“Tiểu Mai, cậu buông tớ xuống đi! Tớ muốn chạy ra ngoài giũ cát ~”

Nghe được những lời này của Vinh Quý thì cơ thể Tiểu Mai cứng đờ, dường như lúc này anh mới để ý mình đang làm động tác gì. Khựng một lúc, anh mới buông lỏng cánh tay đang ôm bả vai của Vinh Quý ra, cậu lập tức chạy nhanh ra ngoài giũ cát.

Tiểu Mai ngồi trở lại chỗ điều khiển, anh kiểm tra những hư hại do gió mạnh đêm qua làm hỏng đâu vào đấy xong, sau khi xác định không có gì nghiêm trọng thì anh mới nhảy xuống xe để… lau xe.

“Để xe ở đó đi, cậu lại đây tớ lắc cát ra cho nè!” Vinh Quý chú ý đến động tác của Tiểu Mai, dứt lời, cậu lập tức kéo Tiểu Mai lại chỗ mình.

Vinh Quý nhấc cơ thể Tiểu Mai lên, cậu thuần thục lắc lư Tiểu Mai làm vô số đất cát bên trong người máy nhỏ rơi đầy ra đất. Tiểu Mai vẫn còn cầm một cái giẻ lau trên tay, anh tùy ý để cậu rung rung lắc lắc. Giũ cát xong, Vinh Quý lấy giẻ lau trong tay Tiểu Mai rồi lau chùi cơ thể cho anh.

“Được rồi! Giờ đổi lại cậu lắc cho tớ đi.” Sau khi làm xong hết thảy, Vinh Quý hợp lý hợp tình yêu cầu Tiểu Mai hỗ trợ. Người máy nhỏ không có biểu cảm nhìn cậu, sau đó lại tiếp tục nhìn cậu. Một lúc sau, anh dùng phương thức giống khi nãy nâng cậu lên, lắc qua lắc lại.

Vì thế, trên mặt đất xuất hiện hai đống cát. Hai đống cát này là từ trong cơ thể của hai người máy nhỏ giũ ra. Đống cát của Tiểu Mai lùn hơn của Vinh Quý một chút.

“He he ~ Bên tớ nhiều hơn bên cậu nè!” Sau khi so sánh hai đống cát, Vinh Quý đắc ý tuyên bố kết quả.

Việc này có gì mà so ← Tiểu Mai liếc mắt nhìn cậu một cái rồi tiếp tục lau xe.

Trên bánh xích cũng dính rất nhiều đất đá, vì để có thể tiếp tục sử dụng nên cần phải vệ sinh cho ra hết.

Anh bận, Vinh Quý cũng bận.

Trong lúc bận rộn, Tiểu Mai liếc sang chỗ cậu, anh phát hiện hình như Vinh Quý bị hai đống cát nhỏ mê hoặc.

Chắc cậu ta đang tìm góc chụp ← nhìn đầu Vinh Quý dời tới dời lui, Tiểu Mai nghĩ thầm trong lòng. Quả nhiên, một lúc sau, Vinh Quý truyền qua cho anh một ảnh chụp.

Cứ nghĩ chuyện đã xong rồi, ai ngờ Vinh Quý chụp xong lại tiếp tục nhìn hai đống cát kia, cậu cứ ngơ ngác nhìn như vậy một hồi. Sau đó như hạ quyết tâm, Vinh Quý chạy đến thùng xe lấy hai cái ra trải giường định gói hai đống cát lại!

“Cậu định làm gì đấy?” Tiểu Mai nhịn không được hỏi cậu, đem theo hai đống cát sẽ làm tăng trọng lượng của xe.

“Cậu nhìn không ra sao? Tớ đang gói hai đống cát lại đó!” Nếu ánh mắt Vinh Quý là ánh mắt của nhân loại thì nhất định sẽ cậu sẽ nhìn anh bằng nửa con mắt ← tự nhiên trong lòng người máy Tiểu Mai xuất hiện hình ảnh một người máy đang trợn trắng mắt.

Vậy mà anh lại bị Vinh Quý chế nhạo…

Không được, bình tĩnh một chút, dung lượng não của tên nhóc này có hạn nên chỉ có thể nói thẳng, ban nãy anh đi đường vòng như vậy thì chắc chắn cậu sẽ không hiểu. Trong lòng tự khuyên mình vài câu, Tiểu Mai khựng một chút rồi lại hỏi: “Đương nhiên tôi biết cậu đang gói cát, nhưng cậu gói thứ đó làm gì?”

Vinh Quý ngồi xổm trên đất, ngửa mặt lên nhìn anh, sau đó cậu bỗng dưng cười “he he” hai tiếng rồi dùng cánh tay người máy thô kệch vốc một nắm cát lên, cậu hưng phấn nói: “Bởi vì hai đống cát này cực kỳ có giá trị luôn!”

“?” Tiểu Mai nghiêng đầu, không ngờ anh lại nghe được đáp án như vậy.

“… Theo tôi biết, hai đống cát này là nham thạch bị phong hóa, không có giá trị gì cả.” Anh nói xong lại rà quét cát trên tay Vinh Quý lần nữa.



Trong cơ thể anh có lắp một máy rà quét, tuy chỉ là hàng sơ cấp nhưng có thể nhanh chóng tìm ra thông tin đồ vật.

Ghi chú: Trong cơ thể Vinh Quý không có trang bị.

Đây chắc chắc là điểm bất đồng duy nhất giữa cơ thể của bọn họ.

“Ai da, không phải là giá trị sử dụng, mà là giá trị kỷ niệm.” Vinh Quý lắc đầu, cậu nâng nắm cát trong tay lên cao hơn cho Tiểu Mai xem.

“…” Nhưng mà Tiểu Mai vẫn không nhìn ra đống cát trong tay cậu có giá trị gì.

Giá trị kỷ niệm? Kỷ niệm bọn họ bị gió to vây hãm, phải đeo chặt dây an toàn, sau đó bị đất cát quật đầy mình sao? Tiểu Mai không cảm thấy chuyện này có gì để kỷ niệm cả.

“Tiểu Mai thật ngốc!” Vinh Quý lên tiếng.

Cậu “nhìn” đống cát trong tay bằng ánh mắt nóng bỏng, Vinh Quý (cố gắng) thể hiện sự chan chứa tình thương với chúng, cậu nói: “Cát này cũng không phải là cát bình thường đâu!”

“Chỗ này rộng lớn như vậy, hôm qua lại có gió lớn khiến đất cát bay tứ tung, nhưng chỉ có những hạt cát này lọt vào người tụi mình. Có thể bọn chúng đến từ nơi khác nhau, lúc trước không biết đến nhau, nhưng cuối cùng lại cùng nhau dừng chân bên trong cơ thể tụi mình. Đây là duyên phận lớn cỡ nào cơ chứ!”

“Cậu nói xem, có phải cực kỳ có giá trị kỷ niệm hay không?” Vinh Quý nói xong rồi chợt ngẩng đầu lên, hai con mắt người máy tối om nhìn anh.

… Ngụy biện.

Nhưng không biết vì sao, hành động và lời nói của cậu lại làm người ta thấy có phần hợp lý.

“Vậy cậu gói đi, tôi đi rửa bánh xích.” Tiểu Mai nói xong bèn xoay người sang chỗ khác. Anh quỳ trên mặt đất, tiếp tục nghiêm túc rửa sạch bánh xích.

Nghe một câu đó của Tiểu Mai, Vinh Quý như được tiêm máu gà, cậu ra sức gói cát lại. Hai đống cát bị cậu đóng gói thật chặt, chúng còn được cậu dùng thuốc nhuộm để viết mấy chữ lên: “Cát của Tiểu Mai” và “Cát của Vinh Quý”.

Chỉ là sau khi Vinh Quý gói cát lại xong, hành trình tiếp theo của bọn họ lại gặp rất nhiều trận gió lớn. Cứ mỗi lúc như thế thì hai người máy nhỏ lại ôm nhau, dường như thế giới bao la rộng lớn ấy chỉ còn lại hai người bọn họ. Mỗi khi cả hai hứng chịu thời tiết khắc nghiệt như thế thì trong cơ thể lại đầy tràn đất cát, nhưng mà Vinh Quý không còn gói đống cát đó lại nữa.

“Chúng nó sinh ra ở đây, vậy để chúng tiếp tục ở đây đi.”

“Nếu muốn cùng tụi mình du ngoạn thì nó đã không chịu rớt ra khi bị giũ rồi.”

Đối với câu hỏi của Tiểu Mai, Vinh Quý trả lời như vậy.

Còn rất… lãng mạn nhỉ…

Giờ phút này, ngoài cái nhãn “dung lượng não nhỏ” ra thì Vinh Quý ở Tiểu Mai trong lòng lại có thêm một nhãn mác mới.



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Ha ~

Tôi cũng có đống cát kỷ niệm giống vậy á ~

Lúc viết cảnh mọi người đi nghỉ phép trong bộ “Không Có Kiếp Sau”, thật ra lúc đó tôi cũng mới đi du lịch về á.

Lúc về nhà giặt quần mới phát hiện trong túi có rất nhiều cát trắng.

Nghĩ một chút mới biết: A ~ Đây là cát ở chỗ ngày hôm qua nằm tắm nắng nè.

Mấy hạt cát này muốn cùng tôi về nhà ~

Tưởng tượng như vậy làm tôi thấy vui cả ngày!

Nói nhỏ cho biết đó ~