Ngày Yên Nghỉ

Chương 26



Edit: Lana

Beta: V

Ngay lúc này, bánh xích của bọn họ báo hỏng, mặc cho Tiểu Mai sửa chữa thế nào cũng không dùng được nữa, nó đã thành đống sắt vụn rồi. Theo lời Tiểu Mai nói thì: Dù cho có nấu luyện lần nữa thì nó cũng không có tác dụng.

Vì thế, Vinh Quý đào một cái hố ngay tại chỗ rồi chôn bánh xích đã hỏng vào đó.

“Nói không chừng sau này ở đây sẽ xuất hiện quặng sắt đó ~” Vinh Quý vỗ đất, sau đó nhìn thoáng qua vị trí chôn cất bánh xích.

Tiểu Mai: “…”

“Sẽ không xuất hiện quặng sắt đâu, kim loại bị vùi vào đất chỉ oxi hóa rồi biến mất thôi.” Người máy Tiểu Mai lạnh lùng phản bác cậu.

Vinh Quý sờ nón.

“Chuyện này, là như vậy hả… vậy…”

Cậu suy nghĩ một lúc rồi nhanh chóng tràn đầy sức sống trở lại: “Vừa hay đợt này đến lượt tớ đặt tên, tớ quyết định địa điểm mới này sẽ gọi là Bánh Xích!”

Vinh Quý đứng thẳng dậy tuyên bố.

“Từ giờ, tên của nơi này là trấn Bánh Xích.” Cậu nghiêm túc nói.

“Cậu có chắc quy mô nơi này là trấn, mà không phải thôn không?” Tiểu Mai liếc nhìn cậu, sau đó đi về nơi đậu xe.

“Không phải tụi mình lái xe một lúc là biết sao?” Vinh Quý chạy xoành xoạch đuổi kịp anh, cậu theo sát bước chân Tiểu Mai rồi leo lên xe. Sự thật chứng minh lời Tiểu Mai vừa nói là đúng.

“Thật sự là thôn Bánh Xích kìa ~” Vinh Quý nói xong, phát hiện Tiểu Mai vẫn luôn nhìn về phía trước nên cậu nhịn không được nhìn theo tầm mắt của anh, sau đó Vinh Quý lập tức ngơ ra.

“Trời ạ… Tiểu Mai, không phải cậu nói chúng ta đang ở dưới lòng đất sao?”

“Vậy… vậy ở đằng kia là cái gì?” Vinh Quý hét lớn.

Mặt gương tối đen lẳng lặng xuất hiện trước mắt hai người, không phải là đại dương mênh mông thì là cái gì?

“Đó là sông ngầm.” Giọng điệu Tiểu Mai không đổi, anh nói khẽ.

“Chỉ, chỉ là sông thôi sao? Chỉ là… chỗ này rõ ràng… rõ ràng…” Rõ ràng nhìn giống biển hơn nhiều! Vinh Quý lắp bắp mấy tiếng rồi ngớ người tại chỗ.

Tiểu Mai thu hồi tầm mắt, anh nhìn về phía Vinh Quý. Anh đang chờ bộ dáng hoảng hốt, thất thố, thậm chí là tuyệt vọng của cậu. Vượt qua muôn vàn nguy hiểm, lặn lội đường xa cực khổ mới đến được đây, sau đó lại phát hiện cuối đường là đại dương bao la, không còn đường đi nào khác cả. Tuy Vinh Quý là một người hơi ngốc một chút, nhưng hẳn là cậu cũng cảm thấy tuyệt vọng phải không?

Ai ngờ…

Phản ứng tiếp theo của Vinh Quý là “thất thố” không sai, nhưng không phải là “hoảng hốt thất thố”, cũng không phải là cảm xúc tuyệt vọng.

Cậu hét to một tiếng, ngay sau đó đã nhảy ra khỏi xe và chạy ào đến chỗ sông Đen!

“Oa! Đây là biển! Đây là biển nè! Đó giờ tớ chưa từng thấy biển đâu đấy!” Vinh Quý vui vẻ nhảy dựng lên.

Tiểu Mai: “…”

Đây tuyệt đối không phải phản ứng của người bình thường!

Vì thế Tiểu Mai cũng xuống xe.

“Sửa lại cho đúng, đây không phải biển, chỉ là sông thôi.” Tiểu Mai đứng ven bờ sông lặng lẽ nhìn Vinh Quý chạy tới chạy lui, anh sửa lại lời của Vinh Quý cho đúng.

“Được rồi ~ cho tớ vui vẻ đi mà. Theo tớ, vùng nước lớn như thế này chính là biển ~ ít nhất nó cũng chẳng kém biển là bao!” Vinh Quý lại chạy một vòng, sau đó cậu mới chạy bước nhỏ về chỗ Tiểu Mai.

Vinh Quý ngồi bên cạnh Tiểu Mai, cậu mê mẩn nhìn vùng nước rộng lớn trước mắt, sau một lúc lâu mới nhẹ giọng nói: “Còn sống thật tốt, cuối cùng tớ cũng được nhìn thấy biển.”

Nói xong, cậu nhìn Tiểu Mai, nhún vai rồi lại cười: “Được rồi, là sông giống biển.”

“Nhưng mà tớ có dự cảm là, nếu tiếp tục đi cùng Tiểu Mai thì sớm muộn gì cũng có một ngày tớ thật sự nhìn thấy biển rộng.”

“…” Chỉ nhẹ nhàng đặt hai tay trên đầu gối, Tiểu Mai… Tiểu Mai không nói gì cả.

Vinh Quý vui vẻ ôm đầu gối ngắm cảnh sông nước một hồi rồi mới quay đầu lại nói chuyện: “Được rồi, Tiểu Mai nè, kế tiếp tụi mình nên đi về hướng nào?”

Tiểu Mai hơi nghiêng đầu nhìn về phía cậu.

“Tổng cộng có bốn hướng ~ nếu phía trước đi không được thì tụi mình đi hướng khác đi ~” Vinh Quý nói một cách đương nhiên.

Tiểu Mai nghiêng đầu.

À… thì ra đó là nguyên nhân khiến cậu ta không bao giờ tuyệt vọng sao? Trước khi tuyệt vọng thì tâm trí của Vinh Quý đã bừng bừng hứng khởi, cố gắng suy nghĩ theo một hướng khác rồi. Tuy rằng não ngắn, nhưng ở phương diện nào đó, người này thật sự linh hoạt. Tiểu Mai lại nhìn Vinh Quý một lúc, có lẽ do anh nhìn quá lâu nên Vinh Quý hiếm khi cảm thấy mất tự nhiên.

Vinh Quý đè nón lại, sau đó xoay vai: “Tớ… tớ biết phương pháp của mình không được tốt ~ Nhưng người không biết phương hướng như tớ có thể làm gì khác hơn được đây? Ai cũng bảo con trai sẽ đọc phương hướng tốt hơn, nhưng từ nhỏ đến lớn tớ lại là người thường xuyên bị lạc.”

“Đường này không được thì đi đường khác, đi hết một lượt chắc chắn sẽ tìm được đường ra ngoài, nhỉ?”

=-=

Ra là vậy, thì ra là kinh nghiệm tổng kết được của người bị mù đường lâu năm sao?

Tiểu Mai dời mắt khỏi Vinh Quý, anh đứng dậy, nhẹ nhàng phủi đất cát trên người, sau đó âm thanh không trầm không bổng vang lên: “Nói đúng ra, không chỉ có bốn phương hướng, mà là sáu.”

“Ngoài những hướng Đông Nam Tây Bắc ra thì trên và dưới cũng là những hướng có thể xem xét.”

Tiểu Mai ngồi xổm xuống, anh đưa tay vào sông Đen rồi im lặng một hồi lâu. Vinh Quý không dám quấy rầy anh, cậu biết, mỗi khi Tiểu Mai làm tư thế này tức là anh đang làm chuyện quan trọng. Nhưng cậu vô cùng tò mò, cực kỳ muốn biết tình huống bên dưới nên cậu trộm cắm giắc của mình lên người Tiểu Mai.

Đối với người máy thì đây chính là cách chia sẻ tài nguyên, chỉ cần Tiểu Mai không phản đối thì Vinh Quý có thể nhìn thấy những gì mà Tiểu Mai thấy. Quả nhiên, giây tiếp theo, trong đầu cậu xuất hiện một “bản đồ” cực kỳ tuyệt diệu.

Giọng của Tiểu Mai lập tức vang lên bên tai cậu: “Đây là bản đồ được vẽ lại thông qua thiết bị Sonar [*]. Phía trước chúng ta đúng là chỉ có nước sông, nhưng ở dưới sông còn có một con đường, con đường kia rất sâu, đi theo nó sẽ tới nơi khác rộng lớn hơn.”

[*] Sonar là một kỹ thuật sử dụng sự lan truyền âm thanh để tìm đường di chuyển, liên lạc hoặc phát hiện các đối tượng khác ở trên mặt, trong lòng nước hoặc dưới đáy nước, như các cá, tàu bè, vật thể trôi nổi hoặc chìm trong bùn cát đáy.

“Cậu nói là… có đường ở dưới sông sao?” Mặc dù nghe hơi đau đầu nhưng Vinh Quý cũng nắm được vấn đề chính.

“Không sai, dưới sông có một khúc quanh hình chữ U, đi theo khúc quanh đó là có thể ra khỏi chỗ này.” Tiểu Mai khẳng định nói.

“Trời ạ…” Cậu tập trung tinh thần nhìn bản đồ trước mắt. Nhưng đối với một tên mù đường thì bản đồ bình thường đã khó hiểu rồi, bản đồ phức tạp như này cậu càng nhìn càng mù tịt!

“Chẳng lẽ lúc trước người nhà của Tiểu Mai cũng phải lặn xuống nước mới ra ngoài được hả?” Vinh Quý ngơ ngác nói.

Tiểu Mai không hé răng, anh rút giắc cắm của Vinh Quý ra, sau đó đi về hướng đuôi xe. Anh cũng có nghĩ qua vấn đề Vinh Quý hỏi, nhưng chỉ thầm nghĩ qua duy nhất một lần mà thôi.

“Tôi không cần biết đường đi của người khác, tôi chỉ quan tâm đường đi của mình mà thôi.” Tiểu Mai lạnh lùng nói rồi kiên định quay lưng lại với Vinh Quý. Vừa nãy anh đã nói ra ý nghĩ thật sự của mình, bất kể là quá khứ, hiện tại hay tương lai, anh chưa từng thay đổi.



Đáng tiếc, Tiểu Mai đã không còn là Tiểu Mai của trước đây. Nếu như anh nói câu đó bằng cơ thể nhân loại thì có thể xây dựng hình tượng vô cùng hiệu quả qua các tính từ như “kiên định”, “chói lóa”, thậm chí là “vĩ đại”. Nhưng tiếc là, bộ dáng hiện tại của anh là người máy, còn là người máy thô sơ sứt sẹo nên thoạt nhìn rất buồn cười.

Cậu bị bộ dáng buồn cười của Tiểu Mai làm cho ngơ ngác, sau đó Vinh Quý dùng cơ thể có cùng kích thước với anh chạy tới hỗ trợ.

“Không phải chỉ là sắp nhảy sông thôi sao ~ cậu còn nói câu thâm thúy như vậy làm gì?” Vinh Quý nhỏ giọng lẩm bẩm.

Sau khi dời một số bộ phận thì xe của hai người dần khác trước. Lỗ thủng trên thân xe lộ ra ngày càng nhiều, thân xe cũng bị nén lại, nhìn giống như…

“Tàu ngầm?” Nói thế nào thì Vinh Quý cũng là con trai, cậu đã từng ngó qua tin tức về phương tiện này vài lần.

“Không tính là tàu ngầm, chỉ là khoang chứa động cơ mà thôi.” Tiểu Mai dành thời gian đáp lại cậu, trên tay anh vẫn không ngừng việc. Nói xong, anh kêu Vinh Quý đem đồ vật cần cất giữ vào bên trong không gian nhỏ. Thứ đầu tiên cần bảo vệ chính là tủ đông của hai người, tiếp theo là đống đồ tả tơi của Vinh Quý, cuối cùng, Tiểu Mai để thùng dụng cụ của anh vào, bên trong lập tức bị nhồi đầy.

Vinh Quý trợn tròn mắt.

“Tụi mình ngồi ở đâu?” Vinh Quý ngây ngẩn cả người, cậu chỉ bản thân, xong lại chỉ Tiểu Mai.

Quên chuẩn bị chỗ cho bản thân sao? Chắc Tiểu Mai không phạm phải sai lầm này đâu ha?

Quả nhiên…

Tiểu Mai vừa cầm cọ đã đem ra trước đó, vừa cầm thùng sắt nhỏ rồi nói với Vinh Quý: “Không có đủ chỗ cho cơ thể hiện tại của chúng ta đâu. Chúng ta còn phải phụ trách việc đẩy xe xuống nước, sau đó trở thành một bộ phận của xe khi vào trong nước để xe có thể tiếp tục chạy.”

“Cái gì? Tụi mình sẽ trở thành cánh quạt hở?” Nghe Tiểu Mai tính toán xong, Vinh Quý trợn tròn mắt. Thiết kế của Tiểu Mai trước giờ đều rất đơn giản, anh sẽ xem xét tất cả những đồ vật hiện có, sau đó tận dụng hết giá trị sử dụng của chúng, cơ thể người máy của hai người cũng không ngoại lệ. Ngay từ đầu chế tạo, anh đã sớm thiết kế hai vị trí lắp động cơ cánh quạt sau xe sẵn rồi, chỉ cần lắp đúng vị trí thì hai người máy sẽ trở thành bộ phận của xe và đẩy xe đi tới.

Vinh Quý bị quét một lớp chống thấm nước, sau đó, trong quá trình phơi khô thì cậu nghe Tiểu Mai cẩn thận giảng giải những việc cần chú ý, Vinh Quý phải làm việc trong nước – bước đầu đã thạo môn “Làm thế nào để trở thành một cánh quạt tốt”. Ngay lúc vừa nhảy xuống, cậu linh hoạt lắp cơ thể vào nơi được chỉ định. Khi trong thân thể vang lên âm báo chính xác, cậu biết mình đã thành công rồi.

Vinh Quý nhẹ nhõm thở ra.

Tiếp đó, cơ thể sẽ không do cậu điều khiển nữa mà sẽ được sát nhập vào hệ thống khống chế của xe, cậu sẽ đóng vai trò là bộ phận đẩy. Vinh Quý nhìn Tiểu Mai bên cạnh, cậu phát hiện trạng thái của anh cũng giống cậu.

Thế là gánh nặng trong lòng được giải tỏa, cậu lại bắt đầu vui vẻ.



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Cảm ơn mọi người đã hỗ trợ khiếu nại cắt bỏ quảng cáo! Vất vả rồi!

Với cả,

Hy vọng mọi người đều bình an.

Cố lên!