Ngày Yên Nghỉ

Chương 33



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Vân

Beta: V

Chính Tiểu Mai đã ôm đầu của cậu từ dưới ghế ra.

“Tiểu Mai, cậu đặt đầu của tớ lên chỗ ngồi của người vừa rồi đi, còn cậu thì ngồi bên cạnh, ừm… một chỗ cũng đừng lãng phí, cậu đặt cơ thể của tớ lên đi.” Dù chỉ còn lại một cái đầu nhưng Vinh Quý vẫn vênh mặt, hất hàm mà chỉ huy Tiểu Mai làm việc.

Hai người máy nhỏ nghênh ngang chiếm hết chỗ của ba người đàn ông lúc nãy.

Dường như người bên cạnh bị biểu hiện dũng mãnh vừa rồi của Vinh Quý làm hết hồn, nên thỉnh thoảng có ánh mắt lia qua đánh giá hai người. Tiểu Mai làm lơ những ánh mắt này, anh đã quen được người khác nhìn chăm chú như vậy rồi, nhưng biểu hiện của Vinh Quý còn ghê hơn anh nữa!

Rõ ràng chỉ là một người máy, thậm chí là một người máy đầu lìa khỏi thân, nhưng đầu Vinh Quý đặt riêng một chỗ làm người ta cảm thấy cực kỳ khí phách ~

Cuối cùng cũng tìm được chỗ ngồi, và sau đó cũng không có ai muốn giành chỗ với bọn họ nữa, vậy nên tối hôm đó, hai người Tiểu Mai và Vinh Quý thuận lợi nghe được một vài thường thức về thành phố này.

Nói như thế nào đây nhỉ…

Eni là thành phố khoáng sản, chỉ cần 1 điểm tích lũy thôi cũng đủ để tiến vào, đây là một thành phố tự do đúng nghĩa.

Thành phố… lao động tay chân tự do.

Không yêu cầu bằng cấp, không giới hạn điểm tích lũy nên bất kỳ ai cũng có thể đến đây làm việc, nhưng ở đây chỉ có một công việc đó là thợ mỏ.

Khoáng sản nơi này thuộc quyền sở hữu của nhiều người khác nhau, những gì họ đào được đều phải nộp lên toàn bộ. Nhưng các thợ mỏ cũng không phải là không được trả công, họ có thể lấy được điểm tích lũy hoặc tiền, nhưng tất nhiên sẽ không nhiều.

Khi đạt đến một số điểm tích lũy nhất định, họ có thể đến thành phố khác để tìm kiếm cơ hội.

Mọi người đều cần thẻ thông hành, điểm trong đó đại diện cho các quyền hạn khác nhau, họ có quyền sử dụng các loại tài nguyên công cộng, và con đường đến các thành phố khác cũng nằm trong đó.

Đối với Vinh Quý và Tiểu Mai, những người nông dân chỉ có được 1 điểm tích lũy mà nói thì Eni chính là lựa chọn duy nhất.

Nhưng mà điểm tích lũy không phải dễ kiếm, người bình thường phải đào mỏ khoảng năm năm mới đủ điểm để đến thành phố tiếp theo. Cho dù là thợ mỏ có thâm niên, thu thập được những khoáng sản có giá trị thì bọn họ cũng phải mất chừng ba năm.

Những người có thể đến quán rượu Dora và dành được một chỗ để nghe ngóng tin tức thì thường là những thợ mỏ có ba năm kinh nghiệm.

Cuối cùng, Tiểu Mai cõng cơ thể Vinh Quý, tay ôm đầu của cậu rời khỏi quán rượu.

Vinh Quý dùng một tay còn lại cầm hai tờ giấy: Đó là đơn xin làm thợ mỏ mà hai người vừa nhận được ở quán rượu.



Tay trái và hai chân của cậu đều không còn, trong lúc đánh nhau, cậu coi những thứ đó là vũ khí để quất hoặc ném nên tất cả đều tan nát cả rồi.

“Tóm lại, thật tốt quá, tụi mình đã biết cách để kiếm điểm tích lũy rồi.” Dù vậy nhưng cậu vẫn lạc quan.

Vinh Quý được Tiểu Mai ôm vào ngực, giọng nói của cậu vẫn vui vẻ như trước.

Xung quanh không có ai khác mà chỉ có hai người bọn họ, trên con đường chật hẹp chỉ có tiếng bước chân “xoành xoạch” của Tiểu Mai.

Đúng lúc này…

“Tại sao?” Phía trên bỗng vang lên giọng nói của Tiểu Mai, là anh đang nói chuyện với cậu.

Tinh thần Vinh Quý chấn động: Không biết có phải do bị dọa đến choáng váng hay không, mà từ khi cậu bắt đầu đánh nhau thì Tiểu Mai vẫn luôn sững sờ, một câu cũng không nói. Cậu vẫn luôn lo rằng đứa nhỏ này bị dọa sợ!

Biết đặt câu hỏi, đây chính là chuyện tốt!

Cậu lập tức đưa “mắt” nhìn lên.

“Tại sao lại đánh nhau? Lần trước lúc xém đụng nhau, không phải cậu nói là không muốn gây chuyện sao?” Nếu không nói đầy đủ thì tên ngốc này sẽ không hiểu, vậy nên hiếm khi Tiểu Mai nói một câu dài.

Quả nhiên, trong nháy mắt Vinh Quý đã hiểu.

“Lúc đó khác, bây giờ khác, anh ta nói vậy với tớ thì không sao, hơn nữa lúc đó quả thật là tớ đã đứng không đúng vị trí. Nhưng anh ta không được nói cậu như vậy.”

“Tớ không thể đứng nhìn bạn mình bị người khác bắt nạt được!”

Vinh Quý thản nhiên thừa nhận mình tiêu chuẩn kép.

“Hơn nữa…” Vinh Quý bắt đầu phân tích: “Lúc đó trước mặt nhiều người như vậy, nếu như chúng ta nhịn thì sau này tất cả mọi người đều có thể bắt nạt chúng ta. Con người chính là như vậy, cái thói hư tật xấu này… tớ không tin bây giờ nó đã được thay đổi.”

“Tuy rằng năm đó tớ tranh cãi nên bị người ta đoạt tiền, nhưng bởi vì biểu hiện lúc ấy của tớ quá kiên cường, kết quả là từ đó về sau có rất ít người dám bắt nạt tớ. Dù tớ chỉ là diễn viên quần chúng nhưng cũng rất ít người dám kiếm chuyện với tớ. Cho nên, lúc không nên nhịn thì không thể nhịn, tình huống vừa rồi chính là như vậy.” Vinh Quý nhiệt tình chỉ bảo cho Tiểu Mai.

Nhưng mà…

“Cậu đừng sợ nha. Lúc đó không phải là con người thật của tớ đâu, thật ra tớ rất lễ phép đó ~” Cứ mỗi lần nói về chuyện trước kia thì Vinh Quý đều nói không dứt, cứ tiếp tục bla bla bla: “Vừa rồi nhìn tớ rất khí thế đúng không? Có nguyên nhân cả đấy.”

“Do kỹ thuật diễn của tớ tốt á ~”

“Lúc trước khi làm diễn viên quần chúng, tớ đã từng đóng rất nhiều vai đàn em của nhân vật phản diện, là loại liều mạng đánh nhau ấy. Bởi vì diễn quá tốt nên sau đó có vai diễn như vậy thì rất nhiều người nhớ đến tớ.”

“Không gạt cậu đâu, thật ra bí quyết để đánh thắng thường xuyên chính là: Khi còn nhỏ, bởi vì tớ sợ bị người ta bắt nạt nên không ít lần xem phim xã hội đen rồi nghiền ngẫm kỹ thuật diễn của tên côn đồ mà mọi người sợ nhất. Lúc đánh nhau, tớ chỉ cần bắt chước khí thế đó thì chưa kịp đánh đối phương đã chạy hết rồi!” Vinh Quý càng nói càng đắc ý, càng lúc càng vui vẻ.

“Tuy rằng thứ khiến tớ đắc ý nhất chính là ca hát, nhưng không thể không nói, kỹ thuật diễn của tớ cũng rất tốt đó nha.”

Một người cũng có thể tự trò chuyện rất vui vẻ, trên cả quãng đường chỉ còn âm thanh ríu rít của Vinh Quý.

Tiểu Mai vẫn không nói gì.

Bạn bè à?

Anh lặng lẽ nghĩ.

Mình bị người ta kiếm chuyện thì không sao, nhưng không thể nhìn bạn mình bị như vậy ư?

Anh vẫn im lặng.

Cho đến khi giọng của Vinh Quý ngày càng yếu dần, lúc cậu ngừng nói thì không khí xung quanh yên tĩnh lại trong nháy mắt.

Không, thật ra cũng không phải là yên tĩnh không một tiếng động – thành phố này luôn có tiếng máy móc vận hành ở tần suất thấp và tiếng gõ không ngừng.

Tại thành phố của thợ mỏ, vì để kiếm một ít điểm tích lũy hoặc tiền mà vẫn luôn có thợ mỏ làm việc không kể ngày đêm.

Được rồi, ở đây vốn không có ngày đêm.

“Thật sự xin lỗi.” Sau một khoảng thời gian ngắn im lặng, Vinh Quý lại mở miệng.

Cậu mở miệng xin lỗi.

“Thật sự xin lỗi, tớ làm hỏng cơ thể rồi, có rất nhiều bộ phận bị hư hại đúng không? Chắc khó sửa lắm… chúng ta lại không đủ nguyên liệu…” Hiếm khi Vinh Quý hạ giọng như vậy, cậu tràn ngập uể oải nói: “Chúng ta cần điểm tích lũy, vậy mà lúc này tớ lại liều lĩnh làm bản thân bị hư, không thể làm việc được. Tiểu Mai, cậu giúp tớ sửa lại cơ thể tàm tạm để tớ có thể làm việc là được. Tớ muốn đến thành phố khác, tớ muốn có điểm tích lũy…”

“Tớ muốn đến thành phố thực sự, tớ không muốn cả đời làm thợ mỏ.”

Những lời cuối cùng này, Vinh Quý nói rất nhỏ.

Tuy nhiên ngay cả như vậy, trong lời của cậu chỉ có ý xin lỗi vì đã làm hư cơ thể mà Tiểu Mai làm cho mình chứ không hối hận điều gì cả.

Vinh Quý không hề hối hận chuyện đánh nhau với người khác vì Tiểu Mai.

Cậu nói xong thì bầu không khí lại trầm xuống, sau đó cậu nghe được giọng nói chậm rãi của Tiểu Mai.

“Không sao, điểm tích lũy tôi sẽ kiếm, cơ thể tạm thời không có cách nào khôi phục nguyên trạng cũng không sao. Đến lúc tìm được nguyên liệu thích hợp, tôi có thể làm cơ thể tốt hơn cho cậu.” Lúc nói những lời này, Tiểu Mai không biểu lộ gì cả, nhưng không biết tại sao Vinh Quý lại cảm thấy vẻ mặt của anh lúc này rất kiên định.

“Là loại có cơ bụng, có chân dài hở?” Cậu lập tức lấn tới.

“…” Tiểu Mai lại cạn lời.

“Không cầu 1,8 m, nhưng ít nhất phải 1,78 m nha!” Rõ ràng là âm thanh máy móc nhưng Vinh Quý lại có thể làm ra giọng năn nỉ.

Năn nỉ xong, Vinh Quý nhanh chóng thay đổi tần âm, giọng nói bỗng nhiên thấp lại, cậu nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Mai, những người đó nói người Metha… đó có phải là tộc nhân của cậu không? Họ nói tộc nhân của cậu không cao, là thật à? Tớ thấy nhà ở quê cậu đều rất thấp, các đồ nội thất cũng rất nhỏ, lúc ấy tớ đã đoán rằng là do chủ nhân của nó không cao, nhưng cơ thể của cậu lại rất cao…”

Nghĩ cái gì thì nói cái đó, Vinh Quý nói hết thắc mắc của mình ra.

Tiểu Mai im lặng một lúc, ngay khi Vinh Quý phát hiện hình như mình đã hỏi vấn đề không nên hỏi thì Tiểu Mai mở miệng nói: “Ừ, bọn họ rất thấp, làn da màu xanh lá cây, tướng mạo rất bình thường, sống ở tầng dưới cùng của lòng đất, là chủng tộc mà mọi người đều xem thường.”

Ừm… vậy thì… không phải là thần lùn [*] sao?

[*] Một nhân vật thần thoại trong văn hóa dân gian Bắc Âu.

Theo miêu tả của Tiểu Mai, trong đầu Vinh Quý phác họa ra một đám thần lùn.

Nhưng tướng mạo của Tiểu Mai không hề giống thần lùn mà?

Cậu lại hồ đồ nữa rồi.

Hơn nữa, cậu hồ đồ nói những lời này ra.

“Ừ, tôi được nhặt về. Khi đó tôi còn rất nhỏ, tuy rằng rất nhỏ nhưng mà vóc dáng đã gần giống với họ lúc trưởng thành rồi. Bọn họ tưởng tôi là tộc nhân bị bạch tạng nên nhặt tôi về.”

“Sau đó…” Vinh Quý không biết sống chết mà tiếp tục hỏi.

“Sau đó tôi càng lớn càng cao.” Nói xong câu đó, Tiểu Mai không tiếp tục nói một câu nào với Vinh Quý về vấn đề này nữa.

Đó có lẽ là lý do mà Tiểu Mai bị bỏ rơi.

Nhưng…

Nghĩ đến cơ thể của Tiểu Mai làm cho cả hai, lại liên tưởng đến lời nói của tên khốn lúc trước, rõ ràng kích thước của cơ thể này giống thần lùn mà!

Tiện tay làm cơ thể này, hoàn toàn không muốn trở về thân thể thật, Tiểu Mai muốn làm thần lùn sao?

Cái này…

Nguyện vọng ban đầu thì tốt, nhưng trình độ thẩm mỹ này cần phải sửa lại ngay!

Nghĩ xong, Vinh Quý tự cho là hiểu rõ, cậu nhanh chóng chuyển đề tài: “Hôm nay tớ thấy có người dùng cánh tay kim loại, có người chế tạo được cánh tay như thật luôn! Tiểu Mai ơi, Tiểu Mai à, tụi mình có thể tìm thấy vật liệu giống vậy không? Cậu không cần phải làm cho tớ thật giống với họ đâu, nhưng phải đẹp một chút nha ~ Ôi chao, cơ mà mắt thẩm mỹ của cậu rất đáng lo, đến lúc đó cơ thể của cậu cũng phải để tớ thiết kế một chút…”

Vì thế, tiếp theo lại là thời gian Vinh Quý thể hiện chuyên môn của mình.

Đêm nay, hai người vẫn nghĩ ngơi trong Đại Hoàng, trước khi tắt máy, Vinh Quý nhẹ giọng nói: “Tụi mình đều bị cha mẹ ruột bỏ rơi và được người khác nhận nuôi. Thật ra tớ được hai gia đình nhận lận, nhưng mà không lâu sau đó, bởi vì nhiều nguyên nhân mà họ đều đưa tớ trở về.”

“Lúc đầu tớ hơi oán giận họ.”

“Nhưng mà những oán giận đó nhanh chóng biến thành cảm kích.”

“Chính bởi vì họ trả tớ về nên tớ mới có được gia đình lớn nhất đó.”

“Họ sẵn sàng tiêu rất nhiều tiền để tớ có thể sống, dành thời gian chăm sóc tớ lâu như vậy.”

“Không thể có người nhà nào tốt hơn họ cả.”

“Tớ rất cảm kích hai gia đình kia vì đã mang tớ trở về.”

“Vô cùng cảm kích.”

“Tuy rằng không biết nói như vậy có được hay không, nhưng mà Tiểu Mai à, sớm muộn gì cậu cũng sẽ tìm được người nhà chân chính của mình thôi.”

“Bọn họ rời đi có lẽ vì muốn trả cậu về với người nhà của cậu đấy.”

“Sau này cậu cũng sẽ cảm kích bọn họ.”

Ánh đèn bên ngoài bãi đỗ xe vẫn sáng, một phần ánh đèn trắng lạnh lẽo chiếu vào trong xe làm cho mặt Vinh Quý trong xe hơi tối.

Lời của cậu khiến Tiểu Mai ngây người.

Sau đó, “đầu sỏ” của những lời vừa rồi chìm vào giấc ngủ.

Để lại một mình Tiểu Mai suy tư thật lâu.



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Xong canh ba!

Hôm nay, A Quý hiền lành tặng cho Tiểu Mai một chén súp gà ~

E hèm ~

Với cả, cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, cảm ơn vì sau khi lên VIP vẫn ủng hộ tôi, hãy tiếp tục theo dõi và góp ý cho tôi nhé các bạn độc giả!

(Có bình luận là tốt lắm rồi ~)

Tôi chỉ có thể kể tiếp câu chuyện của A Quý và Tiểu Mai cho mọi người thôi ~

Cúi đầu…



Lại thu hoạch được một bức ảnh chụp chung dự báo tương lai của Tiểu Mai và A Quý ~

By 洱巷_elin

Nếu xem không được thì vô Weibo của tôi nhé.



V: Chén súp gà mà chị Tang nói là Chicken soup for the soul – Súp gà cho tâm hồn, hình như là tuyển tập những câu chuyện ý nghĩa ấy, ở đây có thể hiểu là A Quý tặng cho Tiểu Mai một bài học, một điều gì đó ấm lòng:))))

“Tuy rằng không biết nói như vậy có được hay không, nhưng mà Tiểu Mai à, sớm muộn gì cậu cũng sẽ tìm được người nhà chân chính của mình thôi.”

Tự nhiên nhớ tới bài một túp lều tranh hai quả tim vàng quạ quý dzị:)))) tui là người không nói gì quá nghiêm túc được, chỉ nói là chương này cảm động lắm thoi.

Đây là hình minh họa thần lùn.