Ngày Yên Nghỉ

Chương 4



Edit + Beta: V

Người máy cũng không đáp lại lời chúc của Vinh Quý mà quay lại lục mấy cái máy tính vứt lung tung dưới đất lên. Vinh Quý nhìn mà không hiểu gì cả, và cậu cũng không có hứng thú tìm hiểu.

Cơ thể người máy không đủ cao nên cậu bèn quan sát xung quanh một phen, sau đó kéo một cái thùng máy làm bệ đỡ rồi đứng trước "quan tài" chứa cơ thể mình và đối phương.

Nhưng muốn đạt tới chiều cao có thể bao quát cả cơ thể thì hơi khó khăn, vậy nên cậu không thể không nhón chân lên để nhìn.

Bàn chân vốn rớt ra ngoài cũng đã được trả về chỗ cũ, đối phương nhét rất thô lỗ, cách lớp thủy tinh trong suốt trên quan tài Vinh Quý có thể nhìn thấy chân mình đang tạo thành một tư thế vừa khiếm nhã, vừa không thoải mái xíu nào cả.

Vinh Quý cũng không thể phê bình người ta đối xử lung tung với cơ thể cậu được, bởi vì tư thế của cơ thể người nọ trong quan tài còn bết bát hơn nhiều! Cậu có thể tưởng tượng được người máy kia lạnh mặt ném cơ thể của mình lung tung như ném quần áo vào trong đó.

Vinh Quý vốn định đẩy tủ đông ra để điều chỉnh tư thế của mình rồi thuận tiện sửa lại tư thế của đối phương cho đẹp một xíu. Nhưng ngay khi cậu vừa chạm vào nắp tủ, chưa kịp dùng lực thì không biết tại sao người máy kia lại phát hiện ra hành động của cậu, giọng nói cứng nhắc lập tức vang lên phía sau.

"Tốt nhất là cậu đừng động vào, bây giờ không khí ở ngoài đều có độc, cơ thể bên trong tủ đông có một lớp tinh thể bao quanh nên trong thời gian ngắn có thể tránh chất độc trong không khí tạo thành tổn thương đối với cơ thể. Nhưng nếu vượt quá thời gian hạn định thì lớp tinh thể kia sẽ tan ra, lúc đó thì đành chịu."

"Sao cậu không nói sớm chớ!" Vinh Quý vội vàng thu tay về, cậu sợ mình không khống chế sức lực tốt lại làm dời nắp tủ nữa. Vinh Quý còn kéo thùng máy làm bệ đỡ ra rồi nhìn quanh tủ đông một lần, sau khi cẩn thận xác nhận tủ đông hoàn toàn khép kín thì cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó, cậu cũng không biết mình nên làm gì, rảnh rỗi quá nên Vinh Quý quay lại xem người máy kia. Cậu nhìn thấy đối phương gõ vào những máy móc cỡ lớn trông như máy vi tính rồi dỡ từng linh kiện bên trong xuống. Một đống lớn nằm lẻ loi ở đó, tiếp đến anh lại nhắm vào tủ đông phía sau.

"Tới đây hỗ trợ đi." Đối phương kêu cậu một tiếng, Vinh Quý lập tức đi qua.

"Lát nữa tôi ném đồ xuống, cậu ở dưới nhớ tiếp lấy." Người máy kia nói.

Vinh Quý vội vàng gật nhẹ đầu, sau đó cậu nhìn thấy đối phương bắt đầu leo lên.

Có lẽ do cơ thể người máy sử dụng không tốt lắm nên tư thế leo lên của đối phương hơi khó coi, nhìn kỹ còn thấy hơi buồn cười nữa. Lúc đầu Vinh Quý muốn cười lắm, nhưng nghĩ lại bộ dạng bây giờ của mình y chang người ta thì cậu hết muốn cười.

Người máy nhỏ ngửa đầu lên, vô số ô vuông như thiên la địa võng xuất hiện trong tầm mắt của cậu, mỗi ô vuông là một tủ đông, có lẽ bên trong từng có một người gặp phải cảnh ngộ giống như Vinh Quý.

Mà hôm này, chỉ có vị trí của ô vuông chứa đựng cơ thể cậu là lỗ đen, bởi vì có mỗi tủ đông ở đó là bị lấy ra, còn những tủ đông khác thì vẫn nằm tại chỗ. Những tủ đông ấy không có bất kỳ dấu hiệu của nguồn năng lượng nào cả, cũng không có ai quản lý, trông coi, chỉ vậy thôi cũng có thể biết được vận mệnh của chúng rồi.

Chết.

Suy nghĩ này khiến Vinh Quý bỗng dưng rùng mình, đó là một sự kính sợ đối với cái chết, đối với sinh mạng.

Sau đó, cậu vội vàng dời mắt sang nhìn người máy nhỏ đang leo lên. Anh bò vào một cái tủ đông nào đó, mỗi khi anh ném thứ gì xuống thì Vinh Quý đều tranh thủ chạy tới tiếp được.

Vinh Quý không biết tên mấy linh kiện đó, mỗi lần tiếp được đều giống nhau. Cậu cẩn thận đặt chúng sang một bên, tuy không hiểu mỗi linh kiện dùng để làm gì, nhưng cậu dựa theo ngoại hình của chúng mà phân loại ra.

Một lát sau, người máy phía trên lại ném thứ gì đó xuống, Vinh Quý nhanh nhẹn tiếp được, vừa nhìn thì thấy – đó là một cái chân nhìn rất quen mắt.

Cậu nhìn cái chân máy đang cầm trên tay, lại nhìn xuống chân của cơ thể mình hiện tại.

"Chân của tôi mất rồi." Quả nhiên, âm thanh cứng nhắc của đối phương vọng xuống.

Người máy Vinh Quý: 囧

Ngay sau đó, phía trên lại vang lên giọng của đối phương.

"Đỡ tôi." Nương theo âm thanh kim loại lạnh như băng, Vinh Quý nhìn thấy cơ thể máy của đối phương rơi tự do xuống. Không kịp nghĩ nhiều, cơ thể cậu theo phản xạ chạy tới vị trí rơi của đối phương.

Bình bịch.

Cơ thể Vinh Quý văng tá lả.

"Tại cậu đó! Tự nhiên cái nhảy xuống à!" Cơ thể Vinh Quý phân tán tứ tung, chỉ có đầu và nửa bả vai là còn dính lại, các bộ phận khác đã sớm vỡ thành linh kiện mà ngay chính cậu cũng không nhận ra, hoặc là mấy bộ phận hỏng hóc, rỉ sét.

Nhìn thấy "vết tích" này, Vinh Quý tức giận.

"Nhất định là cậu, cậu xài vật liệu không đạt tiêu chuẩn cho tôi phải không!" Cậu phẫn nộ nói.

"Vấn đề thứ nhất, không phải tự nhiên mà tôi nhảy xuống, tôi có báo cho cậu rồi." Người máy đầu sỏ kia đã sớm đứng dậy, bởi vì bị thiếu một cái chân nên bước đi hơi lung lay, nhưng anh đã nhanh chóng học được cách đứng bằng một chân.

"Vấn đề thứ hai, tôi không phải nhảy xuống, mà là rơi xuống. Lúc tôi rơi xuống ắt hẳn cậu đã cân nhắc đến khả năng có thể xảy ra rồi chứ." Sau khi vỗ bụi bặm bám trên người xuống, anh bắt đầu làm cho mình một cái chân mới. Lắp ráp chân xong, anh lại làm cho Vinh Quý một cơ thể mới.

Năng lực hành động của người máy nhỏ rất mạnh, ngay sau đó, cơ thể mới của Vinh Quý thành hình.

Cậu tuyệt đối không nói mình hơi hâm mộ đối phương đâu, Vinh Quý nói nốt: "Cậu vừa lắp chân của tôi vào người cậu đó."

"Vậy à? Muốn tôi dỡ xuống rồi đổi lại không?" Đối phương vừa hành động mau lẹ vừa nói chuyện với Vinh Quý.

"Không cần, chân cậu dễ nhìn hơn một xíu, cậu xem đi, cậu toàn lựa vật liệu cao cấp cho mình không à..." Vinh Quý nhỏ giọng nói.

Người máy đang cầm chân của Vinh Quý trong tay: "..."

Vinh Quý lại đứng lên, ngay khi cậu đang làm quen với cơ thể vừa được lắp ráp xong thì đối phương lại chạy đi thu thập mớ linh kiện khi nãy. Không biết anh tìm đâu ra một tấm vải vừa bẩn vừa rách rưới, rồi lấy linh kiện mà Vinh Quý đã phân loại tốt khi nãy trộn lẫn với linh kiện lúc trước tìm được, sau đó cho toàn bộ vào tấm vải rách rồi buộc chặt lại, ném lên trên tủ đông chứa cơ thể của hai người.

"Ơ, tấm vải bẩn như vậy, đồ vật nặng như thế sao lại ném lên mặt tôi chớ!" Vinh Quý đau lòng nhảy dựng lên, bởi vì cái bao đó vừa hay rớt ngay vị trí khuôn mặt của cậu bên trong "quan tài".

"Hơn nữa, cái bao này cột cũng không chắc chắn, cậu không để ý phương pháp buộc gì cả." Vinh Quý lấy cái bao xuống, cậu sửa sang lại linh kiện bên trong xong rồi lại cho vào. Cậu sắp xếp rất tốt, cái bao xém xíu đựng không xuể nay lại dư dả thêm không ít không gian. Cuối cùng, cậu cầm phần vải dư hai bên buộc lại rồi cột lên trên tủ đông, Vinh Quý còn buộc một chiếc nơ con bướm xinh đẹp cho nó nữa.

Người máy cũng không phản đối chuyện Vinh Quý tự ý sắp xếp lại đồ vật trong bao, sau khi cậu làm xong thì anh mới mở miệng: "Chuẩn bị rồi chưa? Vậy đi thôi."

"Đi? Đi đâu cơ?"

"Không biết, nhưng chúng ta phải rời khỏi chỗ này cái đã."

Hai người tiến hành một cuộc đối thoại không có ý nghĩa gì cả, vừa nói chuyện, hai người máy phân ra mỗi người một đầu nâng tủ đông lên. Cái bao đặt trên tủ thuận theo đó mà rơi xuống, nhưng cũng may là Vinh Quý buộc rất chắc chắn. Cuối cùng, chiếc bao được treo ở trung tâm của tủ đông, còn tủ đông thì trông như một đòn gánh vững chắc vậy.

Cẩn thận nâng quan tài của mình... à không, tủ đông chứ, dưới sự dẫn dắt của người máy kia, Vinh Quý đi về phía trước.

"Cảnh tượng bên ngoài ra sao vậy?" Bây giờ, Vinh Quý mới nhớ đến vấn đề này.

"Không biết."

"Có nhiều người không?"

"Không biết."

"À ờ... cậu tên gì vậy?" Tương tự, đến giờ Vinh Quý mới nhớ phải hỏi tên người ta.

"Aishive · Messertal, tôi cho phép cậu gọi tôi là Aishive."

"A Thập (đồng âm)?

"Aishive."

"A Thập?"

"... Quả nhiên, năng lực ngôn ngữ của cậu rất kém cỏi."

"Bị cậu phát hiện rồi, ha ha, tiếng Anh của tôi không chuẩn cho lắm, giáo viên tiếng Anh nói tôi phát âm như tiếng Nga vậy đó, nói không chừng tôi là thiên tài tiếng Nga đấy! Vậy... tôi gọi cậu là Tiểu Mai nhé?"

"Cảm ơn, cậu gọi tôi là A Thập thì hơn."

Cứ vậy, hai người máy vừa trò chuyện "thân mật" vừa nâng tủ đông đi về phương xa vô định.

Bọn họ mang theo cơ thể của mình, tựa như hai người đang nâng quan tài đi về phía vận mệnh không ai biết trước.



Tác giả có lời muốn nói:

Cảm mạo, sốt nhẹ, sổ mũi.



Đây là trạng thái lúc này của tại hạ.

= =,,,

Là một đôi với CP này.



V: Anh Mười ơi:))))