Ngày Yên Nghỉ

Chương 45



Edit: Linh

Beta: V

Nữ người lùn mang một cái khẩu trang cực ngầu, như vậy càng làm tôn lên đôi mắt to tròn của cô ấy.



Tay chân của cô rất nhỏ, thoạt nhìn tựa như một bé gái, có điều bộ ngực phập phồng kia tuyệt đối không phải thứ mà một bé gái có thể có được.

Loli ← nhất thời, đây là từ duy nhất hiện lên trong đầu Vinh Quý.

“Tiểu Mai ơi, nhanh lên! Mau lái qua đó đi ~” Thật ra cậu cũng không có ý gì đâu, mà tại trên con đường này chỉ có mỗi xe của bọn họ, không có đối thủ khác cạnh tranh. Đây là cơ hội hiếm có, Vinh Quý sáng mắt lên, cậu lập tức bảo Tiểu Mai tăng tốc chạy tới.

Đáng tiếc, tốc độ của Đại Hoàng quá chậm, hơn nữa các xe khác cũng được trang bị radar, đợi đến khi hai người Vinh Quý lái tới thì đã sớm có một… hai… ba… tổng cộng bốn chiếc xe đã dừng ở cạnh nữ người lùn.

Công việc lại bị nhỡ rồi − Vinh Quý thở dài.

Nhưng không đợi cậu than thở xong thì cửa xe bên cậu đột nhiên bị mở ra.

Hai bím tóc, mắt to, đeo khẩu trang cực ngầu… người mở cửa xe chính là nữ người lùn vừa nãy đứng ở ven đường ngoắc xe.

Cô bỏ qua bốn chiếc xe cạnh mình và đi đến chỗ bọn họ bên này.

“Trên xe các cậu còn chỗ không?” Tầm mắt nữ người lùn nhanh chóng lướt qua bên trong xe, cô hơi nhíu mày: Trong xe chỉ có hai chỗ ngồi, sau thùng xe chứa đầy đồ vật, bởi vì quá đầy mà có mấy món choãi sang cả chỗ ngồi.

Thoạt nhìn thật sự không còn chỗ ngồi nào cả.

“Ơ?” Vinh Quý vẫn còn đang xuất thần trước sự xuất hiện đột ngột của nữ người lùn, ngay sau đó cậu lại bị khách hỏi.

Xem đi, luôn miệng nói muốn chở khách kiếm tiền, thế mà cậu lại không nghĩ coi trên xe còn vị trí nào rống nữa không – Tiểu Mai không nói một lời, anh chỉ tiếp tục đặt tay trên vô lăng và chuẩn bị vòng xe rời đi.

Ngay lúc này: “Đương nhiên là còn chỗ rồi!” Ống kính thu hình ảnh nhấp nháy, Vinh Quý lớn tiếng nói và sau đó…

Tiểu Mai chợt phát hiện cánh tay của mình tự nhiên giơ lên, sau đó “loảng xoảng” một tiếng, trước mắt anh bỗng xuất hiện một cái đầu to.

Trên tóc loang lổ màu vàng, hai vật giống ống kính làm thành đôi mắt, bởi vì va chạm nhiều lần nên mặt ngoài trông hơi gồ ghề, lồi lõm…

Đây là cái đầu to của Vinh Quý.

Vinh Quý tựa như một viên đạn nhỏ, cậu vô cùng tự nhiên kéo ra cánh tay của Tiểu Mai ra, sau đó nhảy lên đùi anh và ngồi xuống.

Một tay Vinh Quý ôm chặt cổ Tiểu Mai, cậu dùng cánh tay trái thô sơ của mình chỉ về vị trí ngồi trước đó, nhiệt tình nói: “Còn chỗ này, cô mau tới ngồi đi ~”

Nhìn Vinh Quý nhiệt tình tiếp đón mình, lại quay sang thấy Tiểu Mai đang bị cậu ép tới mức sắp rụng rời thì nữ người lùn hiếm khi do dự một chút.

“Không cần khách khí, mau ngồi xuống đi ~” Lúc này, Vinh Quý bèn giở bản lĩnh, cậu thuần thục tháo một vài linh kiện trên người mình xuống, sau đó nhàn nhã ngồi trong lồng ngực Tiểu Mai, điều chỉnh một vị trí thoải mái mà không cản tầm nhìn của anh xong thì cậu bèn vỗ chỗ ngồi bên cạnh, nói.

Tuy cảm thấy cảnh tượng trước mắt hơi kỳ dị một chút, nhưng có lẽ hình ảnh đối phương quyết đoán tháo dỡ linh kiện trên người mình xuống để nhường chỗ quá mức dọa người, vậy nên cuối cùng nữ người lùn vẫn ngồi lên vị trí ban đầu của Vinh Quý.

Thuyết phục khách xong, lúc này Vinh Quý mới chú ý tới tư thế của mình và Tiểu Mai.

Nhìn thấy cánh tay trái của Tiểu Mai vẫn đang ôm mình, Vinh Quý săn sóc đặt tay anh lên vô lăng, vừa xê dịch vị trí, cậu vừa nói với Tiểu Mai: “Tớ đã ngồi vững rồi, chắc chắn lắm, cậu không cần căng thẳng ôm tớ như vậy nữa đâu!”

Tiểu Mai: “…”

Rõ ràng là cậu kéo tay tôi đặt trên eo của mình đó?

Với lại…

Tôi không căng thẳng chút nào cả.

Nhìn Vinh Quý vô cùng tự nhiên ngồi giữa hai chân mình, Tiểu Mai… Tiểu Mai cũng không biết nên dùng từ ngữ gì để hình dung tâm trạng hiện tại của mình nữa.

Cho nên cuối cùng, anh chỉ có thể vặn lại ốc vít bị Vinh Quý nới lỏng khi nãy, sau đó giả bộ bình tĩnh khởi động xe.

Nhưng trước khi xe được khởi động, bỗng nhiên có bốn người đàn ông to lớn xông đến và chặn xe bọn họ lại.

Vinh Quý tập trung nhìn vào bốn chiếc xe mở cửa ở phía trước, vị trí ghế lái thì trống không, chẳng lẽ…

Đây là mấy người điều khiển bốn chiếc xe đã đoạt khách của họ trước đó hả ta?

Vinh Quý chớp mắt, cậu chưa hiểu tình hình lắm.

Chẳng lẽ khách đã lên xe rồi mà bọn họ còn muốn cướp lại à?

Với lại… làm vậy không phải là cướp đoạt sao?

Trong lúc Vinh Quý đang cân nhắc thì lấy một nam người lùn cường tráng dẫn dầu, rốt cuộc bọn họ cũng nói ra ý đồ chặn xe của mình:

“Chúng tôi cũng muốn lên xe!”

“Đúng, đúng, mau dọn chỗ cho chúng tôi đi.”

“Ngồi sau thùng xe cũng không sao, tóm lại, hai cậu nhanh dọn chỗ đi!”

“Nếu sau thùng xe không tiện thì ghế lái cũng được! Mau mau mau! Mau nhường chỗ ngồi!”

Nghe yêu cầu của bốn người họ xong, nếu có miệng thì nhất định miệng của Vinh Quý sẽ càng lúc càng mở lớn.

Việc làm ăn của bọn họ khi nào thì trở nên tốt như vậy? Hay là bốn chiếc xe của mấy nam người lùn kia đều cùng hỏng một lúc?

Dung lượng não quá nhỏ, kiến thức lại không tốt, Vinh Quý nghĩ hoài mà cũng không rõ chuyện gì đang xảy ra nữa.

Tiểu Mai thì khác.

Anh thoáng nhìn nữ người lùn đang ngồi ở chỗ trước đó của Vinh Quý và nhanh chóng hiểu ra mục đích đến đây của bốn nam người lùn kia, thấy Vinh Quý đang ngồi ngẩn người thì anh bèn nâng tay trái lên chỉ nóc xe.

“Hết chỗ rồi, nếu nhất định muốn ngồi thì lên nóc xe đi.”

“Hả? Trên nóc xe có chỗ ngồi à?” Nam người lùn cường tráng Giáp vội vàng nhảy lên nhìn.

Nóc xe có thể miễn cưỡng xem như bằng phẳng, nó được khảm một đống lớn thủy tinh vỡ ← Đây là tấm ám quang hấp thu vật chất trong đêm tối, hầu như xe nào cũng có, chỉ có điều tấm ám quang của xe này quá nát, vừa nhìn thôi cũng thấy đau mông rồi.

“Đương nhiên là không còn chỗ, đó là nơi duy nhất còn chỗ trống mà thôi.” Tiểu Mai bình tĩnh nói.

“Thu phí như chỗ ngồi phía dưới, các anh có thể không ngồi.” Anh tiếp tục nói.

“Ngồi, ngồi, ngồi! Ai nói không ngồi!” Nam người lùn Ất hét xong, cứ như sợ người khác sẽ chiếm chỗ vậy, anh ta chạy nhanh về xe của mình rồi dứt khoát gỡ ghế lái xuống, lại cầm thêm một cái dây an toàn và chạy tới chỗ xe của Tiểu Mai, sau đó dùng dây an toàn cố định ghế lái ở trên nóc xe.

Thông minh!

Đôi mắt của những nam người lùn khác cũng sáng lên, trông bầu vẽ gáo dỡ ghế lái của mình xuống, sau đó nhanh chóng lắp thêm bốn chỗ ngồi rộng rãi ở trên nóc xe ~

Vinh Quý sợ hãi lắng nghe âm thanh vang lên trên đỉnh đầu.

Tuy rằng là người lùn, nhưng dù sao họ cũng là bốn người lùn trưởng thành và cường tráng đó! Dường như những người lùn này được trời phú cho sức mạnh, trên người bọn họ toàn là cơ bắp, cơ bắp cuồn cuộn luôn ấy!

Nhưng mà, hình như chỉ có cậu là người lo lắng mà thôi, còn Tiểu Mai thì bình tĩnh khởi động xe, cô gái người lùn cũng lấy một quyển sách trong balo phía sau ra đọc.

Thấy những người khác bình tĩnh như vậy thì mắt Vinh Quý đảo điên cuồng, cậu nhìn vóc dáng của ba người trong xe lúc này:

Đương nhiên người lùn nhất là cậu, vì để không cản trở tầm mắt của Tiểu Mai nên cậu đã gỡ bánh xích ra, chỉ giữ lại các bộ phận cơ thể là đầu và xe tải cẩu nhỏ.

Tiếp theo là Tiểu Mai.

Và cô gái người lùn lại cao nhất trong bọn… sau lưng cô ấy là chiếc búa lớn.

Phù…

Dù nóc xe có sập xuống thì vẫn còn cô gái người lùn và chiếc búa lớn này, bọn họ vẫn an toàn.

Suy nghĩ cẩn thận xong, rốt cuộc Vinh Quý cũng có thể bình tĩnh giống như hai người kia.

“Đại Hoàng của chúng tôi ngồi thoải mái không?” Sau khi bình tĩnh thì Vinh Quý bắt đầu dò hỏi cảm nhận của khách hàng.

Cậu hỏi cô gái người lùn ngồi gần nhất.

Cô ấy rất kiêu ngạo, chỉ lạnh lùng nhìn cậu một cái, sau đó miễn cưỡng gật đầu.

“Thoải mái là tốt rồi.” Vinh Quý hơi yên tâm một chút, sau đó cậu lại hỏi bốn người khác trên nóc xe.

“Ha ha ha ha ha ~ tầm nhìn trên nóc xe không tồi xíu nào, lần đầu tiên tôi được ngồi trên nóc xe đấy. Bạn nữ gì đó ơi, cô có muốn lên đây trải nghiệm một lần không?” Bốn nam người lùn trên nóc xe cũng tỏ ý vừa lòng, không những thế, bọn họ còn nhiệt tình mời một hành khách khác lên ngắm cảnh, thái độ này ~ thật sự rất là nồng nhiệt.

Cô gái người lùn không thèm để ý đến anh ta.

Vinh Quý: =.=

“À ờ… xin hỏi quý khách muốn đến đâu vậy? Để chúng tôi sắp xếp đưa hàng… à không, đưa người theo thứ tự.” Vinh Quý tiếp tục thu thập thông tin của khách hàng.

“Thành phố Yedham, các cậu đến cổng thành phố thì thả tôi xuống là được.” Người thứ nhất trả lời chính là nữ người lùn, phương thức nói chuyện lạnh lùng giống như Tiểu Mai, có lẽ ở cùng anh một thời gian dài nên Vinh Quý không hề cảm thấy đây là thái độ lạnh lùng mà ngược lại, cậu còn cảm thấy cực kỳ thân thiết.

“Còn các anh trên kia thì sao?” Vinh Quý hỏi bốn người trên nóc xe.

“Chúng tôi cũng đi thành phố Yedham! Cậu cứ thả chúng tôi cùng chỗ với cô gái ở dưới là được!” Bốn nam người lùn hết sức dễ chịu.

Lần đầu tiên nhận việc ghép xe, điểm đến của tất cả hành khách lại giống nhau, Vinh Quý cảm thấy cậu và Tiểu Mai thật sự may mắn quá chừng ~

Nghĩ đến đó, cậu giương đôi mắt nhỏ nhìn Tiểu Mai.

Đương nhiên là Tiểu Mai không có phản ứng rồi.

=.=

Chiếc xe con bon bon, chậm rãi di chuyển.

Cái chậm này á hả… là rất chậm.

Lúc này, Vinh Quý mới lo lắng vấn đề tốc độ của Đại Hoàng: Nếu trên xe chỉ có hai người bọn họ thì Đại Hoàng có đi chậm cũng không sao, nhưng hiện giờ xe đang chở khách, với tốc độ này của Đại Hoàng… có khi nào sẽ khiến khách hàng bỏ đi không?

Sợ khách tới tay rồi lại vụt mất, Vinh Quý hơi lo lắng một tẹo.

Đúng lúc này, nữ người lùn lại có yêu cầu: “Cứ lái như vậy, giữ nguyên tốc độ này, không cần tăng tốc đâu, tôi bị choáng khi xe chạy nhanh.”

Nữ người lùn rất vừa lòng với tốc độ của Đại Hoàng hở?

Vinh Quý sợ ngây người và đồng thời, gánh nặng trong lòng cũng được giải trừ, vì thế, cậu vỗ ngực, cam đoan nói: “Vậy cô cứ yên tâm đi! Tốc độ nhanh nhất của Đại Hoàng nhà tôi cũng chỉ có 20 km/h thôi, muốn tăng tốc cũng không tăng được!”

Chỉ có điều, nữ người lùn vừa lòng nhưng chưa chắc mấy nam người lùn vừa lòng. Nhớ đến bốn hành khách khác trên nóc xe, Vinh Quý suy nghĩ, dù sao cũng nói ra rồi, nếu đối phương không thể chấp nhận thì cũng hết cách. Thôi thì để người ta xuống xe sớm một chút, như vậy cũng không chậm trễ chuyện của họ, đúng không?

Vinh Quý cảm thấy mình đúng là một người tốt bụng.

Người tốt Vinh Quý nhanh chóng nói băn khoăn của mình cho bốn nam người lùn trên nóc xe biết, ai ngờ đối phương không những không để bụng mà ngược lại…

“Yên tâm, tôi cũng choáng khi xe chạy nhanh, cậu cứ chậm rãi mà lái.”

“He he he, xe đi chậm cũng tốt ~ có thể ngắm phong cảnh đẹp nè ~”

“Vậy à? Các cậu cứ từ từ mà lái, lái chậm càng tốt, tốt nhất là chậm lại một chút…”



Chậm lại một chút nữa à… vậy chẳng phải đó là tốc độ đi đường sao?

Nghe bốn hành khách nói, Vinh Quý ngẩn ngơ, nhưng nhờ đó mà cậu được uống một liều thuốc an thần.

Năm hành khách đều choáng khi xe chạy nhanh, đây đúng là những hành khách phù hợp với xe của bọn họ mà ~ nhìn trên đường xem, không có xe nào chạy chậm hơn Đại Hoàng của bọn họ hết á.

Cuối cùng cậu cũng không cần phải lo lắng người khác sẽ đoạt chuyện làm ăn của mình nữa.

Từ đầu đến cuối, Vinh Quý vẫn cho rằng cậu có thể nhận được đơn làm ăn này hoàn toàn là do duyên phận và may mắn.

Tiểu Mai: “…”

Anh liếc nhìn cậu một cái, sau đó lại gắn thêm một nhãn mác “không nhạy bén” cho Vinh Quý ở trong lòng.



Tác giả có lời muốn nói:

Cơ thể không thoải mái nên đăng chậm, thật sự xin lỗi.