Ngày Yên Nghỉ

Chương 57



Edit + Beta: V

“Hóa ra, Tiểu Mai đều nhớ những chi tiết trên cơ thể mà tớ nói, nếu không thì sao cậu có thể vẽ tớ…”

“Gần giống như đúc năm đó được cơ chứ.” Vinh Quý yêu thích vuốt ve bức vẽ, cậu vui lắm: “Nhưng mà gầy hơn tớ năm đó một chút.”

Sau đó…

“Tôi chỉ tham khảo nguyên lý phục chế xương sọ 3D mà thôi.” Tiểu Mai tàn nhẫn nói ra sự thật.

“Diện mạo ban đầu của mấy xác khô trong bảo tàng lịch sử đều dùng loại nguyên lý này để phục chế đấy.” Anh còn bổ sung một câu.

Xác khô… Vinh Quý bị đả kích trầm trọng.

Ngay sau đó…

“Tôi tiến hành vẽ dựa theo sự phù hợp giữa khung xương và trọng lượng, hình thể trong bức vẽ này đang ở trạng thái cân nặng tiêu chuẩn.” Tiểu Mai lại nói.

Hình thể trong bức vẽ là cân nặng tiêu chuẩn, mà cậu lại vừa mới nói hình thể trong bức vẽ gầy hơn mình năm đó một chút, vậy khác nào đang nói…

Cậu thừa cân hở!

Sao có thể!

“Đó là cơ bắp! Cơ bắp đó! Tớ không có nặng đâu à nha! Tuyệt đối…” Vinh Quý đầy lý lẽ phản bác.

Nhưng Tiểu Mai chỉ xoay người lại đi vào phòng.

Dọn dẹp xong, hai người máy chuẩn bị đi làm như mọi khi, nhưng mà, hôm nay bọn họ lại có thêm một việc nữa.

“Dời ghế sô pha lại đây, sau đó đặt cơ thể của tụi mình ở đó đi, để phơi nắng á!” Vinh Quý đề nghị.

Trong phòng có một cái ghế sô pha, nhưng cái ghế này lớn hơn cơ thể của hai người một chút, bình thường bọn họ vẫn ngồi cái ghế do Tiểu Mai làm, còn ghế sô pha kia thì để đó không dùng.

Hôm nay lấy hai cơ thể ra, Vinh Quý bèn muốn cho cơ thể hai người sử dụng chiếc ghế sô pha này.

“Dù chỉ là ánh đèn nhưng chắc cũng có tác dụng như ánh mặt trời nhỉ? Tớ cảm thấy cơ thể tụi mình hơi tái nhợt đó.” Vinh Quý nói xong thì trông mong đứng bên cạnh cơ thể, cậu còn ôm cái đầu của mình nữa.

Vinh Quý đã nói vậy rồi thì hết cách, Tiểu Mai đành phải qua ôm hai chân cơ thể của cậu.

Cơ thể Vinh Quý vẫn hơi cứng ngắc, để cậu có thể “ngồi” trên sô pha mà hai người máy tốn không ít sức lực, tuy tư thế người vẫn còn hơi cứng đờ, nhưng miễn cưỡng cũng có thể coi như đang “ngồi” rồi.

Cơ thể Tiểu Mai thì mềm mại hơn nhiều, ngoại trừ lạnh như băng ra thì gần như không quá khác biệt so với người bình thường.

Thế là cơ thể hai người ngồi một cách lạ lùng trên ghế sô pha.

Một cơ thể gầy đét như một cái xác khô, một cơ thể khác thoạt nhìn giống người bình thường nhưng lại không nhúc nhích mà đang lẳng lặng nhắm mắt lại…

Trông vô cùng kỳ lạ, Tiểu Mai thầm nghĩ.

Nhưng mà…

“Trông tương thân tương ái ghê ta ~” Vinh Quý vươn tay, nhẹ nhàng sửa sang lại tóc của Tiểu Mai rồi cười ha hả.

Suốt ngày nói thẩm mỹ của mình có vấn đề, nhưng thật ra thẩm mỹ của tên nhóc này cũng rất có vấn đề đó nhỉ?

Tiểu Mai thầm nghĩ, anh tiếc chữ như vàng nên không thốt ra một lời nào cả.

Sau khi sắp xếp cho cơ thể xong xuôi, bọn họ lại cố định tấm màn tránh cho “ánh mặt trời” làm tổn thương hai cơ thể trên sô pha. Nhưng cân nhắc một hồi, Vinh Quý vẫn hơi lo lắng, cậu bảo Tiểu Mai kéo ghế sô pha lùi về sau một tí, bảo đảm hai cơ thể chỉ ngồi gần chứ không tiếp xúc trực tiếp với “ánh mặt trời”, cẩn thận chu đáo cả buổi thì cậu mới hoàn toàn yên tâm.

May là bọn họ sống ở nơi này một thời gian rồi, trị an gần đó cũng tốt, bình thường cũng không có ai đến nhà tìm hai người nên Vinh Quý mới yên tâm đặt cơ thể quý giá của hai người lên đó.

“Bye bye, hai người trông nhà cẩn thận nha ~” Vinh Quý đứng trước cửa vẫy tay về phía hai cơ thể.

Tiểu Mai đang cầm chìa khóa: “…”

“Tiểu Mai, khóa cửa đi ~” Vinh Quý nói.

Tiểu Mai khóa cửa kỹ càng.

Cậu đưa Tiểu Mai đến xưởng rèn theo thường lệ, sau khi nhìn anh vào cửa rồi thì cậu mới vội vã đến nơi hẹn với Lily.

Nhưng vận tốc của Đại Hoàng chỉ có 20 km/h, dù Vinh Quý có sốt ruột như thế nào đi chăng nữa thì Đại Hoàng vẫn duy trì tốc độ, vững vàng tiến về phía trước.

May là cậu không đến muộn, lúc tới nơi hẹn thì cậu thấy Lily đang ở ven đường, cô cũng vừa mới đến.

Lúc nhìn thấy Lily, mấy nam người lùn xung quanh đều nhìn cô chằm chằm, nhưng cô chẳng thèm để ý đến ánh mắt của người khác mà đi thẳng đến phía trước.

Khi nhìn thấy Vinh Quý, Lily cười chào hỏi rồi vờ lạnh lùng mở cửa xe bên trái Đại Hoàng, sau khi xác nhận xung quanh không có ai nhìn mình nữa thì cô mới thở phào một hơi.

Ngó nghiêng trái phải một thoáng, cô mừng rỡ nói với Vinh Quý: “Người nhìn tớ hôm nay gấp ba trước kia đó!”

“Chúc mừng cậu ~” Vinh Quý lập tức cười ha ha.

Dù cho luôn được hoan nghênh, nhưng các nữ người lùn vẫn rất để ý vẻ ngoài của mình, càng được hoan nghênh thì đó chính là lời ca ngợi tốt nhất dành cho bọn họ. Được Vinh Quý chỉ điểm và mỗi ngày làm mẫu cho Tiểu Mai vẽ, bốn cô người lùn nhận thấy cử chỉ và cách ăn mặc trước đây của mình vẫn chưa ổn cho lắm. Vậy nên bây giờ, chẳng những các cô đều thay đổi cách ăn mặc mà ngay cả hành vi, cử chỉ cũng càng tao nhã hơn.

Số người ngưỡng mộ tăng lên hằng ngày chính là minh chứng tốt nhất!

“Lily, cậu hợp với tóc dài đấy ~ đợi sau khi tóc cậu dài rồi thì sẽ trông càng đẹp mắt hơn.” Vinh Quý nói.

“Ừm.” Lily nghiêm túc gật đầu, tỏ vẻ mình đã nhớ kỹ.

“Nhưng mà…” Dù có vui đấy, nhưng cô vẫn ưu sầu.

“Người được hoan nghênh nhất vẫn là… những cô làm búa chính ở xưởng rèn ấy, cơ bụng bọn họ rất phát triển nên mặc áo hở rốn rất đẹp, tớ không thể so với họ được.”

Không phải tất cả nữ người lùn đều chọn làm việc ở xưởng rèn, tuy họ có yêu thích đấy, nhưng vấn đề nằm ở tài năng bẩm sinh.

Ví dụ như, Mary và Lily chủ động lựa chọn làm nghề nông và chăn nuôi, tuy làm việc mà mình yêu thích, vẻ ngoài cũng không chênh lệch mấy so với các nữ người lùn khác, nhưng so về mức độ hoan nghênh thì vẫn sẽ thua, nguyên nhân là vì cơ bụng.

“Hóa ra cậu cũng thích cơ bụng hở, phải nói sớm với tớ chứ ~ tớ cực kỳ có kinh nghiệm về mảng này đấy!” Vấn đề vẻ đẹp hình thể không thể làm khó được Vinh Quý, huống chi cơ bụng là cái mà cậu am hiểu nhất. Lily vừa hỏi là cậu lập tức lên tinh thần ngay.

“Thật sao? A Quý à, ngay cả rèn luyện cơ bụng cậu cũng biết luôn á? Trời ạ… tớ cho rằng chỉ có rèn sắt mới có thể luyện ra cơ bụng hoàn mỹ cơ…” Lily chấn động.

Vinh Quý cười he he.

Vì vậy hôm nay, chủ đề nói chuyện của hai người đều tập trung vào cơ bụng. Đợi đến khi mấy nữ người lùn khác biết được tin tức này thì bọn họ ào ào nhờ Vinh Quý chỉ luyện cơ bụng.

Và khoảng thời gian sau đó, trên bức vẽ của Tiểu Mai có thêm bốn nữ người lùn với cơ bụng ngày càng rõ nét.

Đồng thời, có rất nhiều nam người lùn tìm anh vẽ, không chỉ ở mỗi xưởng rèn anh đang làm việc mà giữa trưa nghỉ ngơi, các nam người lùn ở xưởng rèn xung quanh đều tìm trăm phương nghìn kế nhờ Tiểu Mai vẽ cho mình.

Mà người lùn này lại kéo đến càng nhiều người lùn khác.

Nghe nói Tiểu Mai phải hoàn thành 3.000 bức vẽ, các nữ người lùn còn động viên bạn bè, thân thích của mình đến cho anh vẽ, phù sa không chảy ruộng ngoài, tuy có thể tìm được người vẽ giùm, nhưng nếu đã quen Tiểu Mai thì bọn họ nguyện ý tìm anh để vẽ.

Mặt khác, vào cuối tuần, Vinh Quý và Tiểu Mai không ở nhà cả ngày mà đi mở sạp ở trong thành phố, bọn họ không thu tiền, chỉ cần vẽ hai bức thì đưa người ta một bức. Có lẽ Tiểu Mai vẽ đẹp, cũng có thể do tiếng hô hào của Vinh Quý nên việc kinh doanh của bọn họ tốt lắm.

Sau khi dọn sạp họ cũng không rảnh rỗi, Vinh Quý bày cơ thể của mình và Tiểu Mai ra, đây chính là người mẫu tốt nhất.

Mặc dù sự nghiệp vẽ tranh không mang đến cho họ nhiều điểm tích lũy, nhưng lại khiến vật tư dự trữ trong nhà hai người nhiều hơn không ít. Có các loại vật liệu, nhiều hơn nữa là đồ ăn, mỗi ngày đều có chất dinh dưỡng cung ứng nên cơ thể Tiểu Mai đã khôi phục lại như lúc đầu, còn cơ thể Vinh Quý thì cũng không gầy đét như trước nữa.

Thật ra vẫn hơi teo tóp, nhưng cũng không quá mức như vậy.

Có lần đầu tiên sử dụng kỹ thuật phục chế xương 3D, Vinh Quý cũng không quá để ý đến diện mạo như quỷ của mình nữa, mỗi ngày cậu đều bày cho cơ thể mình mấy tư thế đẹp để Tiểu Mai vẽ thỏa thích.

Mỗi khi thấy mình trong bức vẽ khá hơn một chút thì cậu cũng thở phào một hơi.

Dần dần, bức vẽ trong phòng của Tiểu Mai càng ngày càng nhiều.

Nhưng Vinh Quý chú ý tới…

Anh không vẽ mình một lần nào cả.

Sau khi chú ý tới vấn đề này, Vinh Quý không nói thẳng ra. Chỉ là sau khi dọn sạp và đến thời gian vẽ cố định, lúc Tiểu Mai xách ghế ngồi ở phòng khách theo thói quen thì Vinh Quý kéo cơ thể mình sang một bên.

“Hôm nay Reya làm thịt một con heo rừng, cô ấy có cho chúng ta một ít, cộng thêm một bình dầu lớn và tinh dầu mà Kiki tặng tớ, tụi mình có thể dùng nó làm một bình dầu xoa bóp lớn đó ~ hôm nay tớ thử cho cơ thể mình trước xem.” Vinh Quý chìa ra một bình mỡ heo rừng lớn trong tay, cậu nói.

Dứt lời, Vinh Quý bắt đầu xoa dầu lên cơ thể mình.

Nhờ thời gian huấn luyện thủ công gần đây mà cậu đã có thể khống chế sức lực tốt hơn rồi, nếu như trước đây thì đúng là cậu không thể xoa bóp cho mình mà không có Tiểu Mai được.

Vinh Quý xoa bóp bên cạnh, vì vậy bày trước mặt Tiểu Mai chỉ có…

Chỉ có cơ thể của anh mà thôi.

Vinh Quý cố ý chậm rãi xoa bóp, cậu định kéo dài thời gian. Cậu vừa xoa bóp vừa lén lút ngó động tác của Tiểu Mai, sau khi khựng lại một chốc, cuối cùng anh cũng cầm bút lên vẽ. Thấy vậy, Vinh Quý nhẹ nhàng thở ra.

Thật ra, cậu cũng không biết vì sao mình lại thở phào như vậy nữa.

Vinh Quý vừa xoa bóp vừa quan sát Tiểu Mai, vất vả đợi đến khi anh buông bút xuống thì cậu lập tức bỏ cơ thể mới xoa bóp được nửa của mình xuống rồi chạy qua.

Sau khi chạy đến trước người Tiểu Mai, rốt cuộc Vinh Quý cũng thấy được thành phẩm, và…

Vinh Quý nghiêng đầu: “Kỳ ta, rõ ràng là cậu vẽ rất giống, nhưng… sao tớ lại thấy không đẹp bằng người thật nhỉ?”

Là một người không nghiên cứu gì về hội họa, Vinh Quý không thể giải thích một cách chuyên nghiệp được, cậu chỉ có thể nghĩ đến chuyện điều chỉnh tư thế và dời đạo cụ.

Cậu bôi dầu trong tay lên cơ thể của mình (← để không lãng phí một giọt), sau đó lập tức dời cơ thể của Tiểu Mai. Công tác di dời này tốn cả buổi trời, đợi đến khi cậu vất vả bày xong tư thế mà mình coi ổn thì chợt thấy Tiểu Mai đã đặt bút vẽ rồi.

Hình ảnh cơ thể Tiểu Mai vẫn cứng ngắc và u ám, còn dáng vẻ của người máy nhỏ thì lại linh hoạt, nhìn kỹ còn thấy hơi đáng yêu nữa ~

Từ từ…

Tìm đạo cụ làm gì nữa? Cậu chính là đạo cụ tốt nhất!

Vinh Quý buông bức vẽ xuống rồi lập tức chạy về phía ghế sô pha, cậu đặt mông ngồi lên chân của Tiểu Mai, tìm được tư thế thoải mái dựa vào ngực cơ thể anh xong thì bèn vẫy tay với người máy bên kia: “Nào, chính là tư thế này, cậu bắt đầu vẽ đi!”

Tiểu Mai: “…”

Kể từ hôm nay, Tiểu Mai bị ép mỗi ngày phải vẽ mình.

Anh vẽ trong bao lâu thì Vinh Quý làm “đạo cụ” bấy lâu, mỗi khi đến lúc này, Vinh Quý không khỏi nghĩ đến khoảng thời gian cậu làm người mẫu cho tạp chí. Quay chụp cả ngày mà chỉ có mỗi một tấm được chọn, chắc là tính nhẫn nại của cậu được luyện từ khi đó nhỉ?

Và…

Cậu còn rất mốt nữa đó ~

Vinh Quý bày ra đủ loại tư thế cho cơ thể Tiểu Mai và mình, nguồn cảm hứng đến từ tất cả bìa tạp chí thời trang lớn mà cậu đã xem qua trước đó, thỉnh thoảng cũng có kiểu dáng cậu tự phát minh nữa.

Mỗi ngày trần truồng cũng không nói quá, cơ mà hơi đơn điệu một chút nên Vinh Quý may nhiều quần lót cho Tiểu Mai ← nếu như không phải kỹ thuật không đủ, vải vóc lại đắt thì cậu còn muốn may những quần áo khác. Đáng tiếc điều kiện trong nhà và năng lực của cậu chỉ có vậy nên Vinh Quý chỉ có thể làm quần lót mà thôi.

Cũng may giá trị nhan sắc của Tiểu Mai quá xuất sắc, mặc đồ lót do Vinh Quý làm mà vẫn có khí chất, miễn cưỡng có thể cứu cả bức vẽ. Nếu không, chỉ riêng việc vẽ người máy tả tơi và quần lót cũng tả tơi kia thì cả cái bức tranh này xem như bỏ luôn.

Tiểu Mai: … Anh cảm thấy cơ thể mình sẽ bị giày vò tả tơi theo quá.

Tóm lại, dưới sự chỉ huy của Vinh Quý, bài tập vẽ tranh buồn tẻ trở nên vô cùng náo nhiệt, mỗi ngày đều vẽ ào ào, và nhiệm vụ vẽ 3.000 bức nhanh chóng được hoàn thành.

Trên thực tế, bọn họ còn hoàn thành vượt mức nữa.

Trừ phần đưa cho người mẫu ra, cuối cùng bọn họ đếm được 3.685 bức vẽ.

Tất cả đều được Vinh Quý để trong cây kẹp vẽ, cậu dựa theo trình tự thời gian sắp xếp xong xuôi, mỗi 30 bức thì để chung một cây, vậy sẽ có 123 cây kẹp vẽ!

Vào cuối tuần khi nhiệm vụ hoàn thành, Vinh Quý lập tức kéo Tiểu Mai đến trung tâm thi chứng chỉ để giao bài tập.

Khoang sau của xe chứa đầy kẹp vẽ, Tiểu Mai ngồi ở vị trí phó lái, còn Vinh Quý thì ngồi ở chỗ điều khiển, sau đó…

Đại Hoàng vững vàng lái xe.

Úi chà ~ hoàn mỹ quá chừng.

Lúc Đại Hoàng lái xe, Vinh Quý ngâm nga hát ở bên cạnh, còn Tiểu Mai thì ngồi im lặng ở đó. Nhưng tay anh không nhàn rỗi, không phải gần đây bọn họ thu được rất nhiều vật liệu sao? Vậy nên anh dùng những vật liệu này để chế tạo một ngón tay.

Ngoại trừ ngón tay này ra, lúc đang làm việc và vẽ tranh, anh đã hoàn thành một bàn tay và bốn ngón tay khác. Hôm nay làm xong một ngón tay cuối cùng này thì cùng ngày, anh có thể lắp tay mới cho Vinh Quý.

Đi qua đường cái, ngõ hẻm đầy tiếng “leng keng”, Đại Hoàng chở hai chủ nhân vững vàng đến chỗ tổ chức thi trước đó.

Lấy hết mấy cây kẹp vẽ ở trong xe ra, mà hình như hơi chậm…

Vinh Quý và Tiểu Mai cùng nhau chuyển.

Ngay cả như vậy, sức của bọn họ vẫn quá nhỏ, qua lại ba lượt mới chuyển hết tất cả kẹp vẽ đến trước mặt giám khảo.

Khi hai người chuyển mớ kẹp vẽ cuối cùng đến thì tình cờ đụng mặt người lùn che mặt đến thi cùng với Tiểu Mai hôm bữa.

Hiển nhiên, anh ta cũng đến đây để “giao bài tập”.

Anh ta một mình cõng trên lưng bao đồ như núi, mạnh ghê – Vinh Quý thầm nghĩ.

Sau đó, hai thí sinh bày bài tập của mình trước mặt giám khảo, lần này giám khảo không bảo Vinh Quý đi nữa.

Ông ta cầm bức vẽ của hai người, sau đó lập tức kêu trợ lý đến đây. Tranh của mỗi người được đặt ở mỗi bên, trợ lý đặt bức vẽ của hai người trên một cái bục máy, đó là một loại máy móc vô cùng kỳ lạ. Một mặt là cái hòm lớn đựng tranh, bên cạnh có thứ gì đó trông như đường ray vậy, sau khi máy được khởi động thì những bức vẽ kia được cố định lại, thông qua đường ray đó mà bắt đầu di động về phía trước.

Đường ray di chuyển ra sau bức tường, cũng không lâu lắm, bức tranh đầu tiên đột nhiên xuất hiện trên bức tường sau lưng giám khảo! Sau đó là bức thứ hai, bức thứ ba…

“Oa!” Vinh Quý kinh ngạc.

Hóa ra đây đúng là một cái máy chiếu à? Không… nó khác với máy chiếu đèn, những bức họa này được treo lên thật, chẳng lẽ gọi nó là máy di chuyển tranh à?

Đây là thứ cần thiết để triển lãm tranh – Vinh Quý thầm nghĩ.

Thí sinh bên cạnh vẽ đúng 3.000 bức tranh, còn Tiểu Mai thì nhiều hơn một chút nên thời gian xem xong cũng lâu hơn. Đợi đến khi tất cả bức vẽ được treo lên rồi thì bức tường kia trông cực kỳ đồ sộ.

Khó trách gian phòng này lại lớn và cao như vậy, có thể nó chuyên dùng để treo tranh – Vinh Quý tiếp tục nghĩ.

Lúc Vinh Quý ngửa đầu quan sát bức vẽ trên tường thì giám khảo cũng xoay người lại, ông ta chắp tay sau lưng và đứng im, hiển nhiên là đang giám định và thưởng thức những bức họa này.

Đợi đến khi xem xong thì ông ta cũng xoay người lại, nói: “Cậu không qua, và cậu qua.”

Những lời này nói với hai thí sinh, nửa vế đầu là nói với người lùn bên cạnh Tiểu Mai, và nửa vế sau là nói với Tiểu Mai.

“Không công bằng! Chất lượng tranh vẽ của hai người chúng tôi không khác biệt quá lớn, chẳng lẽ bởi vì cậu ta vẽ nhiều hơn tôi nên mới được thông qua à? Rõ ràng quy định 3.000 bức…” Thí sinh bên cạnh lập tức phản bác: “Hay là bên trong bức họa của cậu ta có nữ người lùn cho nên mới được thông qua?”

Thấy anh ta nói một tràng kháng nghị, giám khảo người lùn lập tức duỗi tay ra.

“Yên tâm, đừng vội.” Dứt lời, ông ta dùng tay kia làm động tác tương tự, có lẽ đang ra hiệu cho trợ lý bên cạnh. Bức tường treo đầy tranh chợt biến thành màu đen, sau đó…

Hai bức họa cực lớn chiếm gần hết mặt tường bỗng được đặt song song với nhau.

Bên trái là bức vẽ của thí sinh người lùn, và bên phải là bức vẽ của Tiểu Mai.

Vinh Quý nhớ rõ bức họa này: Nhân vật trên đó là cậu – một người máy tả tơi và xấu xí, đây đúng là bức vẽ đầu tiên của Tiểu Mai!

Nhưng mà…

“Đây là bức họa đầu tiên mà hai cậu vẽ, nó dựa theo thời gian mà sắp xếp, và sau đây, tất cả bức họa của hai cậu sẽ được treo trên tường.” Lão người lùn nói như thế.

Sau đó, chiếu theo lời ông ta, bức họa của hai thí sinh lần lượt xuất hiện trên mặt tường.

Đúng như kháng nghị của thí sinh người lùn kia, trình độ vẽ tranh của hai người không khác biệt lắm. Tuy Tiểu Mai vẽ đẹp, nhưng nếu thí sinh người lùn kia dám báo danh thi chứng chỉ thợ rèn cấp ba thì hẳn phải có tài năng của mình. Bức tranh mà hai người vẽ trông rất thật, điểm khác duy nhất chính là nội dung.

Thí sinh người lùn không tìm quá nhiều người mẫu, lật qua lật lại chỉ có mấy người, nhưng tư thế vẫn có sự thay đổi.

Còn tranh Tiểu Mai vẽ có nội dung phong phú hơn, lúc đầu người mẫu là một người máy rách rưới, sau đó biến thành các nữ người lùn, và tiếp theo là nam người lùn, lão người lùn, trẻ em… cuối cùng còn có khung xương… cuối cùng của cuối cùng còn có một mỹ nhân lộ nửa mặt khiến người ta như ngừng thở.

Vinh Quý nhìn một cách mê mẩn: Nhìn kìa ~ cậu giỏi ghê á, rõ ràng diện mạo thấy ghê, sau đó chỉ dựa vào điều chỉnh tư thế mà lại khiến khí chất tăng lên không chỉ một bậc thôi đâu. Cùng là cậu, nhưng sao tờ thứ nhất khó coi, mà đến tờ cuối cùng lại đáng yêu như vậy cơ chứ?

Còn có thi thể giống xác khô nữa… à không, là cơ thể chứ, về sau nhìn ổn hơn bức đầu tiên nhiều.

Cơ bụng của Lily cũng luyện được không tệ, bức họa hở rốn cuối cùng kia cũng khá đẹp đó chớ ~

Cuối cùng Mary cũng cởi khẩu trang ra, hóa ra cô ấy có gương mặt em bé, mà mặt em bé thì có làm sao? Cũng rất đáng yêu mà ~

Còn có cả Kiki, Jack…

Jack là ai? Jack là đồng nghiệp của Tiểu Mai á, là búa chính ở xưởng rèn anh làm. Anh ta là một nam người lùn cường tráng, có lẽ do vậy nên trong số các bức họa mà Tiểu Mai vẽ cho đồng nghiệp thì tranh của anh ta là nhiều nhất. Hơn nữa, anh ta cũng có hứng thú bày tư thế giống cậu, đổi qua đổi lại để Tiểu Mai vẽ nhiều thêm mấy bức, vậy mà, Lily có xem qua tranh vẽ anh ta à nha…

Vinh Quý vừa xem vừa liên tưởng đến mọi người bên trong bức họa, cậu càng nghĩ càng cười vui vẻ.

Với tư cách là một người bình thường, cậu có thể thấy sự “náo nhiệt” ở trong đó.

Mà với tư cách là dân chuyên, thí sinh người lùn thấy càng rõ hơn.

“…” Sau khi im lặng xem hết bức cuối cùng, anh ta bèn quay người rời khỏi phòng.

Trong phòng chỉ còn lại hai người Vinh Quý và giám khảo.

Mãi đến khi bức tranh cuối cùng biến mất trên mặt tường thì mặt tường màu đen kia mới rút đi, lại lộ ra bức tường đầy tranh phía sau.

Tiểu Mai không nói gì.

“Xem ra, cậu cũng hiểu vì sao mình thông qua rồi phải không.” Giám khảo người lùn nhìn Tiểu Mai, khẽ cười.

Anh im lặng, cũng không gật đầu, ánh mắt vẫn còn nhìn lên bức tường tranh.

“Lúc đầu, hai người các cậu vẽ không khác gì nhau cả.” Giám khảo cũng không quấy rầy anh, ông ta nói: “Vô cùng chuẩn xác, rất thật… đây là điều kiện chung, cũng là điều kiện cần đối với thợ rèn.”

“Và bức tranh thứ mười mở ra, hai người các cậu đã có sự khác biệt.”

“Bức tranh của cậu đã có hồn hơn, và cậu biểu đạt nó ra trên bức vẽ của mình, vì thế, bản chất của nó cũng bất đồng với người khác rồi.”

“Dù để thí sinh kia và cậu vẽ cùng một người thì hai cậu cũng sẽ vẽ khác nhau.”

“Nếu là thợ rèn cấp một thì thí sinh kia nhất định có thể thông qua, nhưng đối với thợ rèn cấp ba thì nội dung cuộc thi không chỉ có mỗi chuẩn xác và thật không thôi, mà còn phải có hồn nữa.”

“Đưa linh hồn vào mỗi trang bị mình thiết kế là tố chất cần thiết để thông qua cuộc thi này. Cũng chính vì thế cho nên cậu ta rớt, và cậu đạt.”

“Chúc mừng cậu, cậu có thể đến phía sau nhận chứng chỉ thợ rèn của mình.” Dứt lời, giám khảo lập tức rời đi.



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Rốt cuộc viết đến lúc thông qua cuộc thi rồi, tới đây mà viết gián đoạn thì không ổn cho lắm, nên tôi dứt khoát viết cho xong luôn.

Có độc giả Chíp Chíp từng hỏi, đại khái là không phải thẩm mỹ của Tiểu Mai hỏng bét sao? Nhưng sao anh lại biết vẽ tranh.

Hình như hỏi vậy đấy, bạn ấy luôn phát hiện bug trong đây nhỉ, còn có phục bút nữa, đúng là một koo nhang có ánh mắt sắc bén.

Vì vậy cho nên, tôi cũng phát hiện ra.

Thật ra chính là vì nguyên nhân này, bởi tình cảm của Tiểu Mai thay đổi, mới đầu cậu ấy chỉ có thể làm một cái máy chụp ảnh, cậu ấy vẽ Vinh Quý rất xấu, vì Vinh Quý vốn xấu thiệt (suỵt). Mà cuối cùng lại vẽ Vinh Quý đáng yêu hơn, bởi vì trong mắt Tiểu Mai, Vinh Quý ngày càng đáng yêu.

Tiểu Mai rất thích hợp với cuộc thi này đấy ~

Cuối cùng, chúc mừng Tiểu Mai thông qua cuộc thi, có thể đi kiếm tiền rồi!



V: Tui cũng không gián đoạn mà ngồi ê mông mấy tiếng đọ:))))