Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 190: Anh sẽ không ghét bỏ cô



Nói xong lời này, Bùi Ninh Hinh cảm thấy thật là bội phục trí thông minh của mình.

Người trong xã hội hiện tại có ai mà không muốn mình khỏe mạnh sống lâu trăm tuổi, nhất là người đàn ông kiêu ngạo như Lưu Thiên Hàn, dù sao thì ít nhiều gì chắc cũng sẽ có bệnh thích sạch sẽ.

Nếu như anh biết là Nhan Nhã Tịnh đã bị loại người như Ngô Minh Triết chạm vào, chắc chắn anh sẽ xem Nhan Nhã Tịnh như là rác rưởi.

Nhưng có ai ngờ, nghe thấy lời này của cô ta mà Lưu Thiên Hàn trông có vẻ như cuồng sạch sẽ không chỉ không xem Nhan Nhã Tịnh là rác rưởi mà vứt bỏ, thay vào đó anh còn ôm Nhan Nhã Tịnh chặt hơn nữa.

Trên người Nhan Nhã Tịnh dính đầy bùn đất, thật bẩn thỉu, nhưng Lưu Thiên Hàn vẫn không thấy bẩn, anh cẩn thận lau vết dơ trên mặt Nhan Nhã Tịnh. Bộ dạng dịu dàng như thế, nào có chút gì giống với diêm la sống khiến người Vân Hải vừa nghe đã sợ đến mặt cắt không còn giọt máu.

Phản ứng này của Lưu Thiên Hàn rõ ràng là không giống bình thường.

Bùi Ninh Hinh gấp gáp dậm chân, cô ta quyết tâm tiếp tục nói: “Cậu Lưu, anh có nghe thấy tôi nói chuyện không hả! Những người trong giới đều biết Ngô Minh Triết có loại bệnh đó, Nhan Nhã Tịnh đã làm với Ngô Minh Triết, chắc chắn là bây giờ cô ta cũng đã có bệnh rồi, anh không thể bị Nhan Nhã Tịnh làm hại được.”

Nghe thấy lời này của Bùi Ninh Hinh, ba Ngô gấp đến độ muốn xé rách miệng Bùi Ninh Hinh, nhà họ Ngô bọn họ đúng là số đen tám kiếp mới có đứa con dâu não tàn như là Bùi Ninh Hinh.

Lúc đầu cậu Lưu đã tức giận lắm rồi, cô ta còn thêm mắm dặm muối như thế, cậu Lưu đồng ý bỏ qua cho nhà họ Ngô mới là lạ đó.

“Bùi Ninh Hinh, cô câm miệng lại cho tôi.” Ở trước mặt Lưu Thiên Hàn, ba Ngô cũng không thể ra tay với Bùi Ninh Hinh, chỉ có thể lạnh lùng quát lớn.

“Ba à, con đâu có nói sai đâu, Nhan Nhã Tịnh đã làm với anh cả rồi, chắc chắn là cô ta đã bị bệnh, con không thể để Nhan Nhã Tịnh hãm hại cậu Lưu được. Cậu Lưu, tôi nói lời này là thật sự muốn tốt cho anh.”

Ba Ngô muốn nói vài câu giúp Ngô Minh Triết, nhưng mà ông ta không biết nên nói như thế nào mới tốt, dù sao thì tối hôm nay Nhan Nhã Tịnh vẫn luôn ở trong phòng Ngô Minh Triết, giữa hai người bọn họ đã làm cái gì, ông ta cũng không biết.

Bùi Ninh Hinh vẫn còn đang tiếp tục nói: “Cậu Lưu, anh phải tin tưởng tôi, tốt nhất là bây giờ anh nên đưa Nhan Nhã Tịnh đến bệnh viện kiểm tra xem cô ta có bị nhiễm bệnh đó không. Cậu Lưu, tôi thật sự lo lắng cho anh sẽ bị Nhan Nhã Tịnh lây bệnh.”

“Cút!”

Lưu Thiên Hàn nhìn Bùi Ninh Hinh giống như là nhìn một kẻ thiểu năng, sự lạnh lẽo trong giọng nói của anh khiến Bùi Ninh Hinh nháy mắt im miệng lại.

Đối với Lưu Thiên Hàn, Bùi Ninh Hinh không phải thiểu năng thì là gì nữa, nếu như Nhan Nhã Tịnh thật sự ngoan ngoãn để Ngô Minh Triết muốn làm gì thì làm, thế thì cô cần gì phải nhảy từ trên lầu xuống?

Không biết có phải là do ảo giác của Bùi Ninh Hinh hay không, lúc này cô ta cảm thấy trên người Lưu Thiên Hàn tràn ngập sát khí, dường như là chỉ cần búng tay một cái là đã có thể khiến thế giới này máu chảy thành sông.

Nhất là cái nhìn lúc nãy của Lưu Thiên Hàn, Bùi Ninh Hinh chỉ cảm thấy như có một đôi tay vô hình đang bóp chặt cổ cô ta, làm cho cô ta không thở nổi.

Đương nhiên Bùi Ninh Hinh không cam lòng cút đi như thế, nhưng cô ta lại càng sợ Lưu Thiên Hàn của hiện tại hơn, cô ta không cam lòng trừng mắt nhìn Nhan Nhã Tịnh, nhưng sau đó vẫn nhanh chóng đi vào trong phòng khách.

“Cậu Lưu, em không có để Ngô Minh Triết chạm vào em.”

Nhan Nhã Tịnh không muốn để Lưu Thiên Hàn hiểu lầm cô, cô nhỏ giọng nói.

Cùng lắm thì Ngô Minh Triết cũng chỉ chạm vào tay cô, chỉ chạm như thế thật sự không thể bị lây cái loại bệnh đó.

Thật ra Nhan Nhã Tịnh cũng rất lo lắng, cô là bác sĩ, cô đối xử với tất cả bệnh nhân ngang hàng nhau, nhưng mà trên thế giới này vẫn còn một nhóm người có cái nhìn khác đối với người mắc phải loại bệnh đó, thậm chí tránh như tránh tà, cô thật sự sợ cậu Lưu sẽ nghi ngờ cô cũng vì bệnh đó mà xa lánh cô.

Không phải có một câu nói là thà giết lầm còn hơn bỏ sót à, một người giống như cậu Lưu sao có thể dùng thân thể khỏe mạnh của mình mà mạo hiểm được chứ.

Lưu Thiên Hàn không nói gì, chỉ dùng đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chú vào gương mặt nhỏ nhắn của Nhan Nhã Tịnh, anh không nói lời nào, trong lòng Nhan Nhã Tịnh lại càng thấp thỏm hơn nữa, không phải là cậu Lưu không tin lời cô đó chứ?

Một giây sau, Lưu Thiên Hàn đột nhiên lại cúi mặt xuống, dành tặng cho Nhan Nhã Tịnh một nụ hôn sâu.

Có nhau trong lúc hoạn nạn, đó chính là hương vị thâm tình nhất.

Lồng ngực Nhan Nhã Tịnh liền rung động, cậu Lưu đã lựa chọn tin tưởng cô.

Cô từng bị Tô Hoành lừa gạt rằng loại bệnh đó có thể truyền qua tuyến nước bọt, cho dù sau này có học y, nhưng mà có một vài thứ trong tiềm thức vẫn không thể nào thay đổi được.

Hốc mắt cô nóng lên, cậu Lưu hôn cô mãnh liệt như thế, điều này đã chứng minh anh tin tưởng cô trong sạch.

Hoặc là nói cho dù cô có khả năng bị bệnh đó thì anh cũng sẽ không ghét bỏ cô.

Trên tay Nhan Nhã Tịnh dính đầy bùn đất, nhưng mà lúc này cô vẫn không thể kiềm chế nổi mà vươn tay ra nắm lấy tay anh, mười ngón tay đan chặt vào nhau.

Trên thế giới này chắc chắn sẽ có một người như thế, sẽ khiến cho bạn quên cả ngày tháng, mọi thứ trên đời này dường như đều không bằng người đó, khiến bạn chỉ muốn nắm chặt tay người đó, cùng người đó răng long đầu bạc.

Nhan Nhã Tịnh nhắm mắt lại, để mặc cho nước mắt chảy xuống môi hai người, cô cẩn thận hôn đáp lại Lưu Thiên Hàn, mang theo lời hứa hẹn thành kính.

Cô không muốn phải quan tâm ánh mắt của người ngoài cùng với những lời gièm pha.

Cái nhìn của người khác hoàn toàn không thể so sánh với sự ấm áp mà mình có được.

Cậu Lưu, em sẽ không buông tay anh ra, trừ phi anh không cần em nữa.

Thật ra trong lòng Bùi Ninh Hinh vẫn còn ôm theo chút hy vọng, có lẽ là Lưu Thiên Hàn sẽ cho Nhan Nhã Tịnh thể diện lúc cô ta ở đó, sau khi cô ta đi rồi thì Lưu Thiên Hàn sẽ bắt đầu ghét bỏ Nhan Nhã Tịnh đúng không?

Dù sao thì Nhan Nhã Tịnh và người đàn ông mắc căn bệnh đó ở cùng trong một phòng lâu như thế, là đàn ông bình thường, ai mà đồng ý chào đón cô chứ.

Mang theo niềm hi vọng này, lúc Bùi Ninh Hinh đi đến chỗ rẽ, cô ta đã chậm rãi quay đầu lại.

Khi nhìn thấy cảnh tượng đó trên bãi cỏ, Bùi Ninh Hinh kinh ngạc đến nỗi cằm muốn rơi xuống.

Lưu Thiên Hàn lại hôn Nhan Nhã Tịnh.

Nếu như bị rách da hay sao đấy, chẳng lẽ anh không sợ bị truyền nhiễm hả?

Hai người đang ôm hôn nhau trên bãi cỏ, người đàn ông tuấn tú như thần, mặc dù trên mặt của cô gái dính đầy bùn đất, nhưng điều này cũng không làm mất đi sự xinh đẹp hoạt bát trên người cô. Bọn họ ôm chặt lấy nhau, chính là bức tranh đẹp nhất trên đời này.

Không cần phải nói Bùi Ninh Hinh ghen tị với Nhan Nhã Tịnh, nhưng mà lại càng hận cô hơn.

Cô ta đã đi hơn nửa đời người, bạn trai, chồng cô ta đều là những người tệ bạc, dựa vào cái gì mà Nhan Nhã Tịnh - người cô ta ghét nhất lại có thể có được hạnh phúc mà cả đời này cô ta cũng không thể chạm tay vào?

Ghen tị giống như là một con rắn độc quấn lấy lòng người, có làm như thế nào cũng không thể thả ra, Bùi Ninh Hinh hoảng hốt nghĩ sao cô ta đối với Nhan Nhã Tịnh từ chán ghét lại biến thành không đội trời chung rồi?

Cô ta cũng không hiểu, nhưng mà nếu đã không đội trời chung, thế thì cô ta sẽ không để cho Nhan Nhã Tịnh có cuộc sống tốt hơn, tuyệt đối sẽ không?

Lúc nãy nhảy xuống từ lầu hai, thật ra thì Nhan Nhã Tịnh vẫn bị ngã đau, cơn đau này làm nhiệt độ cơ thể trên người cô lạnh lại trong chốc lát, nhưng bây giờ lại hôn Lưu Thiên Hàn, vất vả lắm tác dụng của thuốc trong cơ thể mới ổn định lại, vậy mà bây giờ nó từ từ dâng trào.

Nếu như là người đàn ông khác ôm cô, hôn cô, chắc chắn cô sẽ dùng hết sức lực toàn thân mà đẩy ra, nhưng mà bây giờ người đang ôm cô lại là cậu Lưu, là người đàn ông mà cô muốn sống chung đến cuối đời.

Cho nên bây giờ cô không muốn phải đẩy anh ra, cô chỉ muốn thuận theo lòng mình, chủ động làm nữ bá vương một đêm.