Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 509: Đánh cho nhan an bảo răng rơi đầy đất



Để chứng minh với Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ, Chu Tử Hào còn cười thật luôn, nó ngoác cái miệng ra, cười to ba tiếng.

Thực ra trông Chu Tử Hào cũng rất đẹp trai, nhưng nói ra lời này thực sự khiến người ta tức giận, trẻ con đều không muốn tin hoặc thừa nhận rằng người ba anh hùng trên đời trong lòng mình đã không còn nữa. Nghe thấy tiếng cười của Chu Tư Hào, Nhan An Mỹ tức đến mức suýt thì khóc.

“Chu Tử Hào, tôi nói cho cậu biết, ba tôi chưa chết! Ba tôi vẫn còn mạnh khỏe! Lát nữa ba tôi sẽ hát cùng với tôi! Ba tôi đẹp hơn ba cậu gấp vạn lần! Hứ!” Nhan An Mỹ kiêu ngạo nâng cằm lên, vành mắt đỏ ửng, tràn ngập vẻ tủi thân.

Đúng thật là ba cô bé vẫn còn sống, nhưng ba đã không còn nhớ cô bé, không còn nhớ anh trai với mẹ nữa rồi.

Ba còn muốn kết hôn với người khác, rất có thể sau này còn trở thành ba của người khác nữa!

“Ha ha ha!”. Truyện Teen Hay

Chu Tử Hào hoàn toàn không tin lời Nhan An Mỹ nói: “Ba cậu đã bị đâm chết rồi, còn hát thế nào được! Nhảy ra từ dưới lòng đất mà hát à? Nhan An Mỹ, cậu thừa nhận đi, cậu chính là một đứa trẻ không có ba!”

Nói rồi, Chu Tử Hào còn giương nanh múa vuốt làm mặt quỷ với Nhan An Mỹ.

“Chu Tử Hào, ba tôi vẫn còn sống!” Toàn thân Nhan An Bảo lạnh lẽo, nói gằn từng câu từng chữ với Chu Tử Hào.

Chu Tử Hào nguýt mắt lườm: “Cậu nói ba cậu vẫn còn sống, có giỏi thì cậu bảo ba cậu nhảy từ dưới đất lên đi, để mọi người chúng tôi cùng xem?”

“Tôi nghe mẹ tôi nói rồi, tang lễ của ba cậu đã được tổ chức, cậu và Nhan An Mỹ đều là những đứa mồ côi ba!”

Lần này Nhan An Mỹ thực sự bị Chu Tử Hào khiến cho tức tới bật khóc, cô bé đỏ bừng mắt, hung hăng nhìn chằm chằm Chu Tử Hào: “Tôi nói rồi, ba tôi vẫn còn sống! Tôi sẽ để cậu gặp ba tôi nhanh thôi!”

“Ha ha ha ha! Nhan An Mỹ, cậu cứ khoác lác đi! Cậu xem, cậu khoác lác bay tận lên trời rồi!”

“Nhan An Mỹ khoác lác! Nhan An Mỹ khoác lác! Ha ha ha ha!”

Nhan Nhã Tịnh cứ đứng khựng người tại cửa vào cánh gà. Nghe tiếng cười khoa trương của Chu Tử Hào, cô đã quên mấy phải đi vào ngăn cản Chu Tử Hào tiếp tục cười nhạo hai đứa nhỏ.

Vành mắt Nhan Nhã Tịnh đỏ ửng, hóa ra, sau khi anh Lưu xảy ra tai nạn xe, ở nơi mà cô không nhìn thấy, hai đứa nhỏ lại bị người khác cười nhạo châm chọc như vậy ư!

Cô biết trẻ con là ngây thơ vô tội nhất, những lời mà Chu Tử Hào nói có thể cũng không có quá nhiều ác ý, nhưng mỗi lần cậu ta nói lời này đều làm tổn thương tới hai đứa nhỏ.

“Tôi không khoác lác! Ba tôi thực sự còn sống!” Nhan An Mỹ không thích gào thét to tiếng, nhưng chuyện liên quan tới ba cô bé, cô bé buộc phải đấu tranh cho bằng được.

Khuôn mặt nhỏ tuấn tú của Nhan An Bảo hiện vẻ phẫn nộ rõ ràng: “Chu Tử Hào, đừng có ăn nói lung tung, nếu không tôi tuyệt đối không tha đâu!”

“Nhan An Bảo, cậu đang đe dọa tôi đấy à?”

Chu Tử Hào đắc ý giương cằm lên, trên người hiện rõ vẻ không dễ chọc: “Cái đồ mồ côi ba như cậu mà cũng dám đe dọa tôi à? Có tin tôi bảo ba tôi đánh cậu răng rơi đầy đất không!”

Mấy từ mồ côi ba này của Chu Tử Hào quá khó nghe, cho dù Nhan An Bảo có bình tĩnh hơn đi nữa cũng không nhịn được.

Nắm đấm nho nhỏ của cậu bé siết chặt lại, lao về phía Chu Tử Hào.

Thực ra Nhan An Mỹ hy vọng anh trai mình có thể đánh Chu Tử Hào một trận ra hồn, nhưng Chu Tử Hào lớn hơn chúng một tuổi, nắm đấm cũng lớn hơn nhiều, cô bé càng sợ anh trai mình phải chịu thiệt hơn.

“Anh à, chúng ta đừng quan tâm tới loại người vô lý này! Chúng ta đi tập luyện đi, mẹ sắp đến rồi! Chúng ta không thể để mẹ nhìn thấy anh đánh nhau với người khác được.”

Nghe thấy Nhan An Mỹ nói như vậy, Nhan An Bảo mới thu lại nắm đấm.

Nhan An Bảo vung nắm tay với cậu ta, cho dù không đánh lên, nhưng đối với đại ca lớp như Chu Tử Hào cũng là sự khiêu khích rõ ràng rồi.

Thân là đại ca lớp, Chu Tử Hào rất cần thể diện, tuy rằng không có mấy ai chú ý tình hình bên phía bọn họ nhưng cậu ta vẫn cảm thấy bị Nhan An Bảo vả vào mặt.

“Nhan An Bảo, cậu muốn đánh nhau chứ gì! Có tin bây giờ tôi đánh cho cậu răng rơi đầy đất không!”

Nói rồi, Chu Tử Hào giơ nắm đấm với Nhan An Bảo.

Động tác của Nhan An Mỹ nhanh hơn Chu Tử Hào, cô bé bảo vệ ở đằng trước Nhan An Bảo, dáng vẻ không hề sợ hãi: “Chu Tử Hào, cậu đừng có hòng bắt nạt anh tôi! Có giỏi thì cậu đánh tay đôi với tôi đi!”

“Nhan An Mỹ, cậu tránh sang một bên cho tôi! Chuyện của đàn ông với nhau, con gái đừng có xen vào!” Chu Tử Hào vẫn còn chút bản lĩnh đàn ông: “Nếu như cậu lo chuyện bao đồng, tôi không ngại đánh cả phụ nữ đâu!”

“Chu Tử Hào, cậu dám đụng vào An Mỹ thử xem?” Nhan An Bảo kéo Nhan An Mỹ ra đằng sau: “Không phải cậu muốn đánh nhau sao? Nhan An Bảo tôi chiều cậu đến cùng!”

“Anh!”

Nhan An Mỹ vô cùng nôn nóng, cô bé ra sức kéo lấy cánh tay Nhan An Bảo, sợ cậu bé thực sự đánh nhau với Chu Tử Hào, bị Chu Tử Hào đánh cho mình đầy thương tích.

Nhìn trông Nhan An Bảo gầy hơn Chu Tử Hào rất nhiều, nhưng nếu như thực sự đánh nhau, cậu bé chưa chắc đã thua Chu Tử Hào.

Thịnh Vân Hiên mời huấn luyện viên võ thuật riêng cho cậu bé, hơn nữa cậu bé còn có thiên phú thông minh. Loại nhóc con như Chu Tử Hào, đừng nói là một người, dù là mười người cậu bé cũng không bị thiệt được.

Chỉ là vì bình thường cậu bé không thích gây chuyện thị phi nên mới không quan tâm tới sự khiêu khích của Chu Tử Hào, nhưng hôm nay Chu Tử Hào quá đáng quá, cậu bé không muốn nhịn nữa!

“Nhan An Bảo, cậu còn thực sự dám đánh nhau với tôi à!” Chu Tử Hào quệt mũi: “Được, tôi sẽ đánh cho cậu có muốn khóc cũng khóc không ra!”

Nói rồi, Chu Tử Hào giơ nắm đấm lên, đấm mạnh về phía mặt Nhan An Bảo.

Đương nhiên Nhan Nhã Tịnh không thể trơ mắt nhìn Nhan An Bảo bị đánh được, cô đi nhanh tới muốn ngăn Chu Tử Hào lại, nhưng động tác của Lưu Thiên Hàn càng nhanh hơn, trong chớp nhoáng nắm đấm nóng rực của Chu Tử Hào đã bị bàn tay to lớn của anh nắm chặt lại.

“Này, chú là ai! Chú buông tôi ra!”

Chu Tử Hào tức đến mức mũi nhăn hết cả lại, cậu ta cố gắng muốn rút nắm đấm ra khỏi tay Lưu Thiên Hàn, nhưng sức lực của cậu ta quá yếu so với Lưu Thiên Hàn, cậu ta không rút ra được.

“Ba...”

Có thể do thường hay bị nói là đứa mồ côi ba, trong lòng quá tủi thân, nên lúc này Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ cũng quên mất gọi Lưu Thiên Hàn là bác hai, mà đồng thanh gọi ba giống như trước đây.

Ba?

Chu Tử Hào sững sờ, không phải ba của Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ chết rồi sao? Sao bọn họ vẫn còn có ba nữa?

Dáng người Lưu Thiên Hàn cao ráo, Chu Tử Hào tốn sức ngẩng đầu lên, mới nhìn rõ khuôn mặt của Lưu Thiên Hàn.

Nhìn gương mặt cao quý giống hệt Nhan An Bảo kia, Chu Tử Hào suýt chút nữa thì giật mình kêu thành tiếng.

Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ không nói dối, ba của bọn họ, thực sự vẫn còn sống!

Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ nhìn nhau, hai đứa mãi mới nhận ra rằng ban nãy mình vừa mới gọi nhầm.

Nhan An Bảo căng thẳng siết góc áo, nếu như ba không thừa nhận mình là ba của bọn họ, sau này Chu Tử Hào chắc chắn sẽ càng đắc ý hơn! Hơn nữa còn có càng nhiều người cười nhạo bọn chúng là những đứa trẻ mồ côi ba!

Tuy rằng khuôn mặt lạnh lùng kia của Nhan An Bảo không có biểu cảm gì rõ rệt, nhưng mức độ căng thẳng của cậu bé không hề ít hơn Nhan An Mỹ.

Cậu bé thực sự sợ ba sẽ nói một câu rằng, tôi không phải ba của các cháu.