Nghe Cái Bút Nói Rằng Anh Thầm Yêu Em?

Chương 59



Hình ảnh trước mắt thực sự quá mức kích thích, trái tim bé nhỏ ngây thơ của Hướng Vi hoàn toàn không có cách nào chấp nhận. Cô đứng ngốc ở cửa bảy tám giây gì đó, sau đó như giật mình tỉnh dậy, vội vàng xoay người, mặt mày đỏ bừng, trong lòng rối như tơ vò.

AAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!

Nhị Hắc, mày là đồ lừa đảo.

Kẻ lừa đảo Nhị Hắc nào đó mặt không đổi sắc, tiếp tục diễn xuất: “Aizzzz, trời lạnh thế mà lại không đắp chăn, không có bệnh cũng lạnh thành bệnh mất.”

“…” Hướng Vi: Giang Thành thực ra có ốm đâu, rõ là mày muốn lừa đảo…

“Lừa cô cái gì nào???” Nhị Hắc nhướn máy: “Cô tưởng ta vui lòng cho cô xem thân thể chủ nhân nhà ta miễn phí thế à?”

Xem thân thể… miễn phí…

Trong đầu Hướng Vi không kìm được mà lại hiện ra những hình ảnh không thể miêu tả được, mặt lại càng nóng hơn.

Nhị Hắc: “Chủ nhân nhà ta chắc chắn là đang phát sốt rồi.” 

Nó cố ý nhấn mạnh hai chữ “phát sốt”.

Hướng Vi chỉ nghĩ nó đang nói dối nên mới vô tình nhấn mạnh, cũng không thèm để ý, cô liếc nó một cái kiểu “mày cứ bốc phét đi”.

“Ta không có lừa cô nha. Với trạng thái này của cậu ta thì chắc chắn là sốt rồi. Không tin cô sờ thử xem, nhiệt độ cơ thể cậu ta chắc chắn phải 40 độ rồi.”

Sờ… thử…

Hình ảnh hiện tại trong đầu cô…

Nhiệt độ cơ thể của Giang Thành có phải 40 độ không thì cô không biết, nhưng nhiệt độ cơ thể cô đã là 400 độ rồi đây này.

Trong lòng Hướng Vi cực kỳ mâu thuẫn, hai bên vai có hai bản sao mini đang cãi nhau kịch liệt. Một đứa bảo chắc chắn Nhị Hắc lừa cô, đừng có để mắc mưu. Nhưng đứa còn lại thì bảo lỡ Giang Thành ốm thật, lỡ may Nhị Hắc không nói dối.

Trong lòng đấu tranh một hồi, Hướng Vi bỗng nhiên nghe thấy tiếng sột soạt từ phía sau lưng. Mắt cô lập tức sáng ngời, lập tức hỏi Nhị Hắc: Giang Thành tỉnh rồi à?

“Không phải.” Nhị Hắc cười bỉ ổi: “Chỉ là trở mình thôi.”

Trở mình…

Lật người…

Hướng Vi cảm thấy hình như máu đang tập trung ở mũi cô rồi.

Khi nãy, cô mở cửa ra thì Giang Thành quay mặt về phía cô, mấy cái đường cong hoàn mỹ ở eo thì nhìn không sót miếng nào, hai chân thon dài kẹp lấy chăn, một cái bị che khuất, một cái duỗi ra, tư thế trông cực kỳ quyến rũ…

Lại còn vừa vặn che kín chỗ nào đó không thể mô tả.

Nếu giờ xoay người…

Hướng Vi ôm 0.01% kỳ vọng, hỏi Nhị Hắc: Anh ấy quay về hướng nào thế?

Nhị Hắc: “…” Đến câu này cũng hỏi ra miệng được, cô gái này đang lạc quan hay cố gắng lạc quan vậy.

Nhị Hắc ra vẻ “cô bỏ ý định đấy đi”, sau đó bĩu môi chế nhạo cô: “Hóa ra trong đầu cô có nhiều hình ảnh 3D thú vị đấy.”

Hình ảnh 3D.

3D.

Hướng Vi chịu không nổi nữa, bước nhanh về phía phòng ngủ, bối rối dựa vào cửa, tim đập nhanh cực kỳ.

“Chủ nhân nhà ta thực sự phát sốt rồi.” Nhị Hắc chân thành chỉ tay lên trời để thề: “Nếu ta lừa cô thì ta vĩnh viễn cũng không thể phi thăng được.”

Lời thế này thực sự độc.

Hướng Vi nhìn Nhị Hắc, ánh mắt nó là sự kiên định hiếm thấy.

“Mày nói cho tao biết đã, anh ấy quay hướng nào?” Hướng Vi vẫn không từ bỏ ý định.

Nhị Hắc: “Dĩ nhiên là nằm ngửa ra rồi, chứ úp xuống là gãy mất á.”

Gãy mất…

Gãy…

Hướng Vi: “……”

Ngôn ngữ thực sự phong phú quá rồi, những từ dùng để miêu tả có rất nhiều, nhưng tại sao nó toàn chọn những từ tượng hình tượng thanh vậy?

Cũng không phải đang đọc truyện tranh?

Trong đầu nhỏ của Hướng Vi toàn là những hình ảnh mà thiếu nhi không nên xem, người nóng bừng đến mức muốn bốc cháy. Cô không dám ra khỏi cửa phòng ngủ nữa, cả người cuộn lại ngay phía sau cửa.

Hướng Vi bây giờ so với con rùa đen rụt đầu chỉ khác mỗi cái mai rùa thôi.

Nhị Hắc cạn lời nhìn cô gái rùa trên mặt đất: “Người ta nói là người phát sốt có thể bị ngốc đi đấy. Cô thực sự không sợ bạn trai cô bị hỏng luôn à?”

Hướng Vi: “……”

Đồ yêu tinh này ăn nói lẻo lự thực sự, hay do sống lâu quá?

“Là phát sốt nên bị hỏng đầu óc.” Hướng Vi sửa lời của nó.

Nhị Hắc biết mình sai nhưng không sửa, chỉ cười cười không nói gì.

Hướng Vi cuộn người lại, trong lòng thì đau khổ giãy dụa, thực sự cô không yên tâm với sức khỏe của anh ấy.

Bốn mùa ở thành S không giống như Nam Thành, ở đây có bốn mùa rõ rệt, vào khoảng tháng chín đã bắt đầu có gió heo may lạnh lẽo. Nếu ngủ mà không có chăn thì vẫn có thể bị cảm lạnh.

Cuối cùng, sự quan tâm với Giang Thành đã chiến thắng sự sợ hãi.

Hướng Vi chậm rì rì bò ra khỏi cái mai rùa, cầm lấy chăn trên giường, sau đó cuộn lại ôm trước ngực, làm ra vẻ hành hiệp trượng nghĩa, đi từng bước một đến cửa phòng Giang Thành, trong lòng âm thầm suy nghĩ…

Đến khi cô đi vào trong phòng anh ấy, cô chỉ cần bỏ chăn lên người anh ấy là xong, che hết mấy cảnh xuân lộ ra ngoài, thế là không sao nữa rồi.

Nhưng mà, khi Hướng Vi mới đến cửa phòng ngủ thì đã nghe được âm thanh nhẹ nhàng trong phòng phát ra: “Vi Vi?”

Hở?

Anh ấy tỉnh rồi à?

Hướng Vi nhìn về phía Nhị Hắc: Anh ấy có mặc quần áo không?

Nhị Hắc nào đó đang mất mát vì đại sự sắp thành mà lại còn thất bại: “Mặc.”

Thật tốt quá!

Hướng Vi thở phào một hơi, bỏ cái chăn đang giơ cao lên, lộ ra cái đầu nhỏ, nhìn Giang Thành mà chột dạ hỏi: “Anh tỉnh rồi à?”

Giang Thành đang mặc quần áo, tay đang đặt ở cúc áo trên cổ tay, nghiêng người mở cửa. Nghe cô nói vậy thì gật đầu rồi hỏi: “Em cầm chăn làm gì?”

“À.. em… bởi vì rằng thì là…” Hướng Vi cuộn chăn thành một cục, ôm chặt vào lòng, nhìn phần ngực nửa che nửa hở và xương quai xanh hoàn mỹ của Giang Thành mà lén nuốt nước miếng, ấp úng nói: “Em… em…”

Giang Thành nhìn cô gái đang đỏ bừng mặt đứng đối diện mình, anh khe khẽ cười, kiên nhẫn chờ cô bốc phét tiếp.

Hướng Vi nào đó vốn đã não ngắn, bị Giang Thành nhìn như thế thì lại càng hoảng hốt, nhìn ngó lung tung một hồi trong phòng anh, đến khi nhìn thấy cái chăn trên giường anh thì bỗng nhiên sáng mắt lên.

“Em muốn đổi chăn với anh.” Hướng Vi giống như mới vừa túm được cọng rơm cứu mạng vậy.

“…” Nhị Hắc: “Không ngờ cô lại là một fuck girl.”

Fuck… fuck girl.

Hướng Vi:… Tao làm sao cơ?

Hướng Vi nghi ngờ nhìn về phía Nhị Hắc, nhưng không đợi được Nhị Hắc trả lời thì cô đã nghe Giang Thành nói:

“Em muốn…chăn mà anh đã từng ngủ?”

Hướng Vi: “…” Hóa ra fuck girl nghĩa là như này ấy hả.

Cái giọng điệu sung sướng này… mấy cái dấu chấm bỉ ổi này…

Rõ ràng là anh cố ý trêu chọc cô.

Có thể nói chuyện nghiêm túc được không?

Hướng Vi quyết định phải xử lý người bạn trai thích đặt dấu ba chấm bậy bạ này một hồi, cô phản kháng: “Mấy lời này đều không dài, anh có thể nói một hồi không?”

Mặc dù những lời này khi xuất hiện trong đầu Hướng Vi đều tràn đầy hùng tâm tráng khí, nhưng nói ra miệng thì…

Thành kiểu yếu đuối nũng nịu.

Giang Thành cảm thấy khá vui khi trêu chọc bạn gái mình, nụ cười lại càng vui vẻ, trong đôi mắt đen tràn đầy ý cười. Anh nhanh nhẹn khuy nốt mấy cúc áo cuối, sau đó quay người về phía cô nói: “Không được.”

“…” Ơ, thế mà lại bị từ chối rồi. Hướng Vi chợt cảm thấy người bạn trai hoàn mỹ nào đó của mình hình như có chút vô liêm sỉ.

“Vì sao chứ?” Cô hỏi.

Giang Thành nhìn cô một hồi rồi mới chậm rãi trả lời: “Vì anh hay bị khó thở…”

Hướng Vi: “…………………………”

“Ha ha ha ha ha ha…… Hẳn là hay bị khó thở…. Ha ha ha ha.” Nhị Hắc bị khả năng tán gái của chủ nhân nhà mình thuyết phục, nó tốt bụng nhắc nhở Hướng Vi: “Nhị Vi à, cô chấp nhận đi, cô không đối đầu được với chủ nhân nhà ta đau.”

“…” Hướng Vi: Còn không phải mấy người ỷ đông hiếp yếu à?

“Ta không có mà.” Nhị Hắc tỏ vẻ vô tội: “Ta là đồng đội của cô mà.”

Ha ha ha.

Hướng Vi: Đồng đội gian tế do quân địch phái đến ấy hả?

“…” Nhị Hắc: “Cô nghĩ là tôi lừa cô à?”

Hướng Vi không nói gì nữa, chỉ âm thầm liếc nó kiểu “mày có lừa tao hay không thì tự mày biết”.

Nhị Hắc: “Ta thực sự không có lừa cô nha, ta đã bảo rồi, rõ ràng là chủ nhân nhà ta bị sốt, là BỊ SỐT.”

Hướng Vi: “……………………”

Sự tin tưởng giữa người và yêu tinh chính thức tan vỡ.

Mà sự tin tưởng giữa người với người…

Cũng tràn đầy nguy cơ.

Hướng Vi nhìn về phía người bạn trai “hay bị khó thở” nào đó, quyết định phải diễn cho xong vở kịch này. Cô cười dịu dàng: “Đang còn trẻ mà nói mấy câu đã khó thở, đây là vấn đề về thể lực rồi. Thành ca ca thân mến, anh cần phải tập luyện mấy hoạt động tốt cho hô hấp, như kiểu vận động nhiều nhiều oxy ấy.”

Giang Thành bị giọng nói của Hướng Vi trêu chọc, nghe mấy tiếng “Thành ca ca” kia thì người nóng bừng lên.

Sao lại có thể như thế nhỉ?

Ánh mắt của anh dừng lại trên ánh mắt tinh nghịch của cô, trong lòng ngứa ngáy như có móng vuốt nhỏ cào cấu trái tim nhỏ bé. Khi nghe đến hai chữ “vận động” kia thì anh cúi đầu cười nhẹ, tràn đầy hàm ý mà nói: “Được rồi, thế em có yêu cầu gì không?”

Hướng Vi:???

Người phải vận động là anh ấy, sao lại hỏi cô nhỉ?

Hay ý anh ấy là yêu cầu tập luyện như thế nào ấy hả?

Hướng Vi nhớ trước kia có từng nghe thầy giáo dạy thể dục nói muốn tập thể dục thì ít nhất phải 30 phút, thế là cô đáp: “Mỗi lần ít nhất là 30 phút.”

30 phút? Giang Thành cau mày: “Hóa ra em kỳ vọng với anh thấp vậy à?”

“Đây là mặt bằng chung mà, nếu anh có nhiều sức thì lâu hơn một chút cũng được.” Hướng Vi nói, cô cảm thấy khá kỳ lạ khi Giang Thành lại làm ra vẻ bị tổn thương sâu sắc.

Giang Thành nghe thế thì mắt sáng lên, khàn giọng hỏi: “Tùy anh muốn làm gì thì làm à?”

Mấy cái chữ “muốn làm gì thì làm” này thực sự… nhưng Hướng Vi không hề nhận ra. Cô liếc anh một cái rồi thản nhiên nói: “Dĩ nhiên rồi, người vận động là anh mà.”

Giang Thành hơi chớp mắt, ý vị nói: “Ai vận động cũng chỉ mang tính chất tương đối thôi.”

“???”Hướng Vi nghe không hiểu.

“Thế mức độ như nào vậy?” Giang Thành lại hỏi.

“Tần suất á..” Hướng Vi vừa nghĩ vừa nói: “Em nghĩ là càng nhiều càng tốt, nhưng mà vì thời gian có hạn nên ít nhất là ba ngày một lần nha.”

“Ba ngày một lần?” Giang Thành: “Em chắc chắn không phải là một ngày ba lần?”

“Em cũng không biết.” Vì cô cũng chỉ đoán mò, Hướng Vi nói tiếp: “Anh cảm thấy thích hợp là được mà.”

“Thế thì chúng ta…” Giang Thành hơi ngập ngừng, sau đó vui vẻ nói tiếp: “Càng nhiều càng tốt nhé.”

“Vâng ạ.” Hướng Vi gật gật đầu, tự động bỏ qua mấy lời khó hiểu trong lời nói của Giang Thành.

Nhưng cô cũng nhanh chóng nhận ra có chỗ không thích hợp…

Sao lại là… “chúng ta”?

Cô có đồng ý tập thể dục với anh ấy à?

Khoan đã.

Anh vừa nói: “Ai vận động cũng mang tính chất tương đối.”

Sau đó anh nói “chúng ta.”

Không lẽ ý anh ấy là…

Anh ấy muốn vận động với cô?

“!!!!!!!@#%¥&*&@#……”

Bây giờ, trong đầu Hướng Vi giống như cuộn băng tua lại cảnh quá khứ.

Một ngày ba lần.

Mỗi lần 30 phút trở lên.

Muốn làm gì thì làm.

Hướng Vi: “@#%¥&*&@#……”

Cô không nghĩ đến việc Giang Thành đã phát hiện ra việc cô vào phòng anh, chỉ là thuận miệng bốc phét thôi, tại sao đề tài lại chuyển đến phần thiếu nhi không nên nghe rồi.

Nhị Hắc nói không sai, thực sự cô không chơi lại được Giang Thành đâu.

Bây giờ chỉ có thể…

Giả ngu.

Nghĩ đến cách này, Hướng Vi ôm chặt chăn hơn, bày ra vẻ thản nhiên nói: “Em mua bữa sáng cho anh rồi.” Sau đó len lén lùi ra ngoài, ý đồ muốn chuồn khỏi hiện trường.

Giang Thành nhìn rõ mấy hành động nhỏ của Hướng Vi, anh cong môi đáp: “Chờ đã.”

“…” Hướng Vi nhanh chóng làm ra vẻ mình không hề chạy trốn, quay đầu lại cười cười: “Anh không đói bụng à, em đói lắm rồi.”

Giang Thành: “Hồi nãy em bảo là em muốn đổi chăn với anh.”

Không ngờ anh vẫn nhớ được câu nói bốc phét của cô. Hướng Vi không tình nguyện gật đầu mà nói: “Anh không muốn đổi thì thôi ạ, chăn này của em…” 

“Anh muốn đổi.” Giang Thành ngắt lời cô, sau đó đi về phía cô cầm lấy chăn, quay người đặt lên giường rồi cuộn tròn chăn của mình đặt vào tay cô.

Hướng Vi ngơ ngác ôm chăn của Giang Thành đưa, cảm nhận được trên chăn vẫn có hơi ấm cơ thể anh, mặt mũi đỏ bừng bừng.

Nhưng tâm trạng cô đã rối bời thì chớ, lại còn có kẻ muốn thêm dầu vào lửa: “Uiii chu choa, đây là cái chăn mà chủ nhân nhà ta ĐÃ TỪNG NGỦ NUDEEEEE à nha.” Nhị Hắc cười phớ lớ bên tai cô.

Hướng Vi: “………………” Cô không bao giờ dám nhìn thẳng cái chăn này nữa.

Cả chủ nhân của nó nữa.

Sau khi trải chăn xong, cô còn ngồi trong phòng ngủ xây dựng tâm lý một hồi rồi mới ra ngoài gặp Giang Thành.

Mặc dù anh khá bận nhưng vẫn thong thả ngồi đợi cô ở bàn ăn, ánh mắt anh nhìn theo cô từ phòng ngủ đến phòng ăn, đợi cô ngồi xuống thì mới lấy ly sữa đậu nành cắm ống hút vào rồi đưa cho cô.

“Em cảm ơn.” Hướng Vi nhận ly sữa, còn chưa kịp uống ngụm nào thì đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại.

Tên trên màn hình là…

Độc vương đại nhân.

Không sai đâu, hôm qua cô với Trần Việt trở thành bạn thân thì cô đã đổi tên ghi nhớ trong danh bạ của cậu ta thành “Độc vương đại nhân” để có thể nhắc nhở bản thân mình cẩn thận lời ăn tiếng nói, đừng để người ta nói mấy câu chặn họng. Dù sao thì bạn thân với nhau thì sẽ phải liên lạc với nhau, mà liên lạc thường xuyên thì khả năng bị tức chết cũng cao lên thêm.

Hướng Vi nhấn nút nghe: “Alo.”

Bên kia ngay lập tức vang lên tiếng hỏi thăm thân thiết của Trần Việt: “Hello, Hướng Vi.”

“… Chào cậu.” Hướng Vi: “Cậu tìm mình có việc gì à?

Trần Việt: “Mình có việc muốn nói với cậu.”

Hướng Vi: “Cậu nói đi.”

Trần Việt: “Người mà hôm qua mình kể với cậu ấy, cái người hâm mộ mình ấy, hôm nay lại xuất hiện rồi.”

“…” Cô không ngờ sức hấp dẫn của Độc vương đại nhân lại có thể to lớn đến thế, cô hỏi lại: “Thế cậu tìm mình là để…?”

Trần Việt: “Thông báo.”

“Ơ.” Hướng Vi: “Thế cậu thông báo xong chưa?”

Trần Việt: “Xong rồi.”

“Thế thì tạm biệt.” Hướng Vi nói xong đã muốn cúp điện thoại, nhưng cô nghe Trần Việt gào to: “Chờ đã.”

Hướng Vi cúi đầu xuống, đưa điện thoại lại bên tai: “Còn có việc gì thế?”

Sau hơn một phút đồng hồ im lặng như mặc niệm, Trần Việt nghiêm túc nói: “Mình cảm thấy cậu đang khá lạnh lùng với mình.”

“…” Hướng Vi vội vàng giải thích: “Nếu cậu chỉ muốn thông báo, không cần mình đề xuất cho cậu biện pháp gì thì không cần nói nhiều mà, làm sao mà mình có cơ hội nhiệt tình với cậu được.”

“Cậu nói cũng đúng.” Trần Việt: “Thế cậu nghĩ chuyện này cần xử lý như nào?”

Hở? Hướng Vi kinh ngạc: “Cậu tin mình có thể giúp được cậu à?”

“Ừ, vì mấy cái kinh nghiệm yêu đương của cậu phong phú hơn của mình.”

Hướng Vi hơi cạn lời: “Kinh nghiệm yêu đương của mình không hề phong phú tẹo nào, mình cũng giống cậu mà, chỉ mới yêu một lần thôi.”

Trần Việt: “Nhưng cậu thành công rồi, còn mình thì không.”

“Được rồi.” Hướng Vi nghĩ nghĩ: “Cậu có ảnh của nữ sinh kia không?”

Trần Việt: “Đợi chút nhé.”

Một phút sau, Hướng Vi nhận được ảnh chụp mà Trần Việt gửi qua Wechat.

Hướng Vi phóng to ảnh, nhưng sau đó ngay lập tức sợ ngây người.

Cô gái này…

“Ảnh nhìn có rõ không?” Trần Việt hỏi lại.

Hướng Vi gật đầu: “Nhìn rõ lắm.”

Trần Việt: “Cậu có ý tưởng gì không?”

“Mình cảm thấy…” Hướng Vi mở loa ngoài, đưa điện thoại cho Giang Thành để anh nhận xét.

Giang Thành nhìn cô gái trên màn hình, nhận xét một câu đúng trọng tâm luôn.

“Có tướng phu thê.”

Hướng Vi nghe thế thì cuống cuồng gật đầu, đúng, đây chính là tướng phu thê, đúng là từ này.

Khí chất của cô gái này thực sự giống hệt Trần Việt.

“Mình cảm thấy cậu có thể cân nhắc một chút.” Hướng Vi nói với Trần Việt.

Trần Việt im lặng suy nghĩ một lúc: “Được, thế mình phải nói chuyện tử tế với người ta.”

“Nói… nói chuyện gì? Cậu đừng xúc động mà….”

Trả lời Hướng Vi là tiếng tút tút tút…

“……”

Xong rồi.

Lại có cô gái bị Độc vương đại nhân bắt nạt rồi.

Hướng Vi bỗng cảm thấy hối hận, tự nhiên hồi nãy lại nói lung tung.

Sau khi cất điện thoại, Hướng Vi im lặng cúi đầu uống sữa đậu nành, trong lòng nghĩ đến vụ của Trần Việt, lo lắng không biết cậu ta có làm ra vụ gì ầm ĩ không. Đang nghĩ ngẩn ngơ thì bỗng nhiên cô nghe Giang Thành ngồi đối diện nói nhẹ nhàng.

“Sáng nay lúc anh dậy thì thấy cửa phòng ngủ bị mở.”

Hướng Vi nghe thế, suýt nữa thì phun hết sữa trong miệng ra.

Chết rồi, hồi nãy trốn nhanh quá nên quên đóng cửa.

Thân mình còn lo chưa xong, thế mà hồi nãy cô còn lo việc của Trần Việt.

“Em có biết có chuyện gì không?” Giang Thành lại nói tiếp.

Hướng Vi: “……”

Vấn đề này cô từ chối trả lời.

Hướng Vi im lặng uống thêm một ngụm sữa đậu nành, bình tĩnh nói: “Chắc là bị gió thổi ra đấy.” 

“…” Giang Thành liếc nhìn cửa sổ đóng kín, ngoan ngoãn nói: “Gió hôm nay có vẻ hơi lớn thật.”

Hướng Vi: “Dạ…”

“Anh thực sự rất thích cơn gió mở cửa phòng anh hôm nay.” Giang Thành nói tiếp, giọng nói nghiêm túc như thể đang đọc diễn văn vậy.

Hướng Vi cảm thấy lời anh nói có ý gì đó, nhưng cô vẫn tốt bụng nhắc nhở: “Tốt nhất là về sau anh nên khóa cửa lại, đừng để… đừng để gió thổi mở cửa nữa.”

“Không cần đâu.” Giang Thành cười nhẹ, giọng nói trầm ấm: “Anh luôn hoan nghênh gió đến thị sát mà.”

“……………………”

Cô gái “gió” nào đó hôm nay mới đến thị sát một lần tỏ vẻ: Hình ảnh trong phòng quá quyến rũ, cô không dám xem lại lần thứ hai.

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!