Nghề Đóng Vai Phản Diện

Chương 13: Cực kỳ khó chịu



Hai xe một trước một sau lần lượt dừng lại.

Bùi Minh Sơ ở phía sau, nhìn Bùi Thanh bế Mạc Doãn ra khỏi xe, động tác thuần thục, khéo léo và cẩn thận. Từ việc bế ra khỏi xe cho đến đặt xuống, giữa y và Mạc Doãn đã hình thành một sự ăn ý ngầm tự nhiên.

Người khác có thể không biết, nhưng trong mắt Bùi Minh Sơ, đây rõ ràng là một cặp đôi thân mật.

"Đừng nói với Bùi Thanh."

Giọng nói run rẩy vang lên bên tai, mơ hồ cầu xin anh hãy giữ bí mật.

Bùi Thanh đã phát hiện ra ánh mắt của Bùi Minh Sơ, y lạnh lùng nhìn lướt qua, vẻ mặt Bùi Minh Sơ không có biểu hiện gì, nhưng anh không hề lộ ra sự thân thiện cố hữu mà y luôn chán ghét kia.

Sau gáy truyền đến cảm giác vuốt ve nhẹ nhàng, Bùi Thanh quay mặt lại, Mạc Doãn nhìn y lo lắng: "Vào thôi, tôi đói quá."

Bùi Minh Sơ lặng lẽ nhìn Bùi Thanh đẩy Mạc Doãn vào, anh đưa chìa khóa xe cho người hầu đang chờ bên cạnh, rồi dùng một tay cởi cúc áo khoác lúc bước lên cầu thang.

Sau khi thành phố bước vào tháng sáu, thời tiết ngày càng oi bức, cũng may là nhà Bùi được xây giữa lưng chừng núi, mùa hè cũng rất mát mẻ. Gió núi tự nhiên thổi qua đưa lại mang theo mùi thơm thoang thoảng của thực vật, Bùi Minh Sơ đang ngồi trên sân thượng tầng của mình, nhàn nhã hút thuốc, hướng mặt về phía những ngọn núi xanh.

Lúc người hầu bước tới, thấy anh đang hút thuốc thì ngẩn người ra.

"Cậu chủ..."

Bùi Minh Sơ quay lại.

"Đến giờ ăn tối rồi ạ."

Bùi Minh Sơ quay lại, rít thêm một ngụm từ nửa điếu thuốc trong tay nói: "Tôi biết rồi."

Đồ ăn chuẩn bị cho bữa tối rất thanh đạm tươi nóng khiến lòng người cảm thấy thoải mái, hương vị cũng rất ngon, nhưng dường như Bùi Cánh Hữu không có tâm trạng hưởng thụ ăn uống thì phải, chỉ ăn qua loa vài miếng rồi ngừng, có lẽ nguyên nhân là vì cuộc đàm phán với Hợp Đạt đã không diễn ra suôn sẻ như mong muốn của ông.

Bùi Cánh Hữu bảo ông muốn đi ra ngoài một chút, lúc đứng lên chân có hơi run rẩy.

Bùi Minh Sơ quan tâm hỏi vài câu thì Bùi Cánh Hữu xua tay nói không sao. Bùi Minh Sơ thu lại tầm mắt, tình cờ nhìn thấy Mạc Doãn đang ngồi nghiêng một bên đối mặt với mình. Đôi mắt Mạc Doãn lóe lên, rồi lập tức cúi xuống đầu như muốn lảng tránh.

Bùi Minh Sơ sững người, liếc nhìn chóp tai đỏ bừng của Mạc Doãn.

Ăn xong, Bùi Thanh đẩy Mạc Doãn rời đi, Bùi Minh Sơ đưa chiếc khăn đã lau tay cho người hầu, đứng dậy nhìn hai người, tầm mắt anh đột nhiên chững lại khi Bùi Thanh đẩy Mạc Doãn qua cửa.

Người hầu gấp khăn chuẩn bị dọn bàn, thấy Bùi Minh Sơ đứng lặng rất lâu, đành phải lên tiếng nhắc: "Cậu chủ?"

Bùi Minh Sơ thản nhiên quay lại nhìn cô, "Dạo này trời nóng lên rồi, nhớ đem thêm trái cây cho Tiểu Doãn."

"Dạ cậu chủ."

Bùi Minh Sơ lên lầu tắm rửa. Trên núi ban đêm gió lớn, ban công rèm cửa được kéo hờ lên cao, Bùi Minh Sơ hiếm khi cảm thấy có chút khó chịu suy nghĩ vẩn vơ trong lòng như bây giờ.

Cội nguồn của sự khó chịu này chắc chắn là do cuộc gặp gỡ với Mạc Doãn chiều nay.

Đầu tiên, anh tự nhận mình đã làm chuyện không được minh bạch rõ ràng cho lắm, thừa dịp Bùi Thanh rời đi để yêu cầu Đinh Mặc Hải "giả truyền thánh chỉ", dùng danh nghĩa Bùi Cánh Hữu gọi Mạc Doãn đến.

Anh làm như vậy vì không muốn Bùi Thanh biết anh đã nói chuyện riêng với Mạc Doãn, tránh lại xung đột với y.

Hiển nhiên, Mạc Doãn cũng có ý nghĩ tương tự, không muốn Bùi Thanh biết hai người đã lén lút gặp nhau.

Nhưng thái độ, vẻ mặt và ánh mắt của Mạc Doãn khi nói chuyện dường như còn mang theo ý nghĩa khác.

Tựa như lần gặp riêng lần này của hắn và Bùi Minh Sơ có điều gì đó không thể nói, không được rõ ràng... Tất cả những hành vi kỳ lạ của Mạc Doãn trước đó nháy mắt hiện lên trong đầu anh...

Suy nghĩ của Bùi Minh Sơ chững lại một lúc, anh cau mày, châm một điếu thuốc khác, nhưng lần này anh không hút mà chỉ kẹp điếu thuốc giữa các ngón tay, ngửi mùi thuốc lá để lấy lại bình tĩnh.

*

Cuộc đàm phán hợp tác giữa Hữu Thành và Hợp Đạt cuối cùng cũng thất bại, Bùi Cánh Hữu giận tím mặt, nốc thẳng hai viên thuốc trong văn phòng, "Thì ra cố tình nhì nhằng như vậy là muốn chơi chúng ta."

Bùi Minh Sơ không hề ngạc nhiên, vẻ mặt vẫn rất thản nhiên: "Một núi không thể có hai hổ, hy vọng hợp tác từ đầu vốn đã rất mong manh."

Bùi Thanh là người bận rộn nhất trong chuyện này nhưng chỉ lạnh lùng buông một câu: "Nếu không đạt được thỏa thuận hợp tác thì chúng ta đành phải đi con đường khác."

Bùi Cảnh Hữu cười lạnh một tiếng, trên mặt hiện ra vài phần tàn nhẫn, sắc bén: "Vậy chúng ta thanh toán cả nợ cũ lẫn nợ mới luôn đi."

Sự kiện 829 sắp tròn 1 năm đang đến gần, Mạc Doãn lại lên hot search. Vài tấm ảnh hàng ngày của hắn ở trường, nhà Bùi và công ty bị rò rỉ trên mạng. Nhìn vào đó thì thấy rõ ràng cuộc sống sinh hoạt của hắn khá ổn định bình lặng, lúc nào cũng tươi cười hiền lành, so với dáng vẻ đau khổ trong buổi họp báo một năm trước thì cứ như hai người hoàn toàn khác nhau.

Sau một năm cải chính ở Hữu Thành, thói quen xấu chèn ép nhân viên đã được Bùi Minh Sơ thay đổi hoàn toàn. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, Hữu Thành bỗng nổi tiếng xuất sắc. Ngược lại, hàng loạt tin đồn gây bất lợi cho Hợp Đạt tràn ngập trên mạng, bao gồm cả những khoản tiền quyên góp chưa được thực thi, cố ý bồi dưỡng truyền thông để tấn công ác ý vào Hữu Thành, vân vân và mây mây... dư luận hai bên bắt đầu choảng nhau vô cùng khốc liệt.

Cuộc chiến dư luận chỉ là đội quân tiên phong mà thôi, hai bên ngươi tranh ta đoạt, không biết đã đốt bao nhiêu tiền nhưng nhất quyết phải đá đối phương ra khỏi cuộc chơi.

Bởi vì lên hot search nên Mạc Doãn không muốn đi cùng Bùi Thanh đến công ty nữa. Thấy Bùi Thanh khó chịu ra mặt, Mạc Doãn còn phải an ủi ngược lại y: "Tôi biết chuyện này anh cũng không thể làm chủ được. Dù sao thì cũng sắp khai giảng rồi, tôi chỉ ở nhà nghỉ ngơi hai ngày thôi."

Bùi Thanh nắm tay hắn đưa lên môi vân vê, động tác thật trân trọng.

Mạc Doãn tiễn Bùi Thanh ra cửa, vẫy vẫy tay. Bùi Thanh ngồi trong xe nhìn ra sau lớp kính cửa sổ, dịu dàng nói: "Chờ tôi quay lại."

Mạc Doãn gật đầu cười: "Ừm."

Xe Bùi Thanh vừa lái đi, Mạc Doãn quay xe lăn quay lại thì thấy Bùi Minh Sơ đang đi xuống lầu. Mặc dù đang là giữa hè nhưng Bùi Minh Sơ vẫn mặc áo sơ mi và quần dài, áo cài đến tận nút trên cùng, trông rất nghiêm nghị và đoan chính.

Mạc Doãn vừa chạm mắt anh liền nhanh chóng quay mặt đi tránh né, cứ như nhìn thấy Bùi Minh Sơ là làm chuyện trái với lương tâm vậy.

Bùi Minh Sơ dừng chân trên cầu thang.

Mạc Doãn đã quay xe lăn về phía phòng mình.

"Tiểu Doãn."

Xe lăn dừng lại.

Mạc Doãn đang ở hướng chếch sang một bên so với Bùi Minh Sơ, hắn không ngẩng đầu lên, cứ đứng yên tại chỗ như bị đóng đinh.

Tiếng bước chân dần dần đến gần, Bùi Minh Sơ đã đến chỗ Mạc Doãn. Kể từ lần cuối gặp riêng nhau, anh không nói chuyện với Mạc Doãn nữa. Bình thường anh vốn đã rất bận rộn, không có nhiều thời gian để giao tiếp với Mạc Doãn, nay còn cố ý tránh né nên hai người càng có ít cơ hội chuyện trò.

Bùi Minh Sơ gọi hắn lại, xin lỗi Mạc Doãn vì cuộc chiến dư luận đã ảnh hưởng đến hắn.

Đội ngũ quan hệ công chúng của công ty đương nhiên sẽ thông báo cho anh biết, dù sao địa vị của anh hoàn toàn không giống Bùi Thanh.

Bùi Minh Sơ lập tức bày tỏ sự phản đối.

Nhân viên quan hệ công chúng bối rối: "Ý của tổng giám đốc Bùi là 'Nuôi binh ngàn ngày, dùng trong một giờ' ạ!"

Bùi Minh Sơ trầm ngâm một lát: "Tôi tìm ông ấy nói chuyện."

Kết quả cuối cùng vẫn như vậy.

Bùi Minh Sơ không thể tranh cãi được với người cha đang ôm ngực, trông cứ như sắp lên cơn đau tim bất cứ lúc nào, sắc mặt Bùi Cánh Hữu tái nhợt, "Minh Sơ, cha biết con là người dễ mềm lòng, nhưng có một số chuyện kiêng kị nhất là điều đó. Nếu hiện giờ Mạc Doãn đã được xem là một trong những thành viên trong gia đình chúng ta, thì tại sao không thể hy sinh vì gia đình được chứ?"

Bùi Minh Sơ nói: "Ngài đã hỏi ý kiến của cậu ấy chưa?"

"Đương nhiên rồi," Bùi Cánh Hữu nói, "Cậu ta rất hiểu chuyện, vừa nói cái đã đồng ý ngay."

Bùi Minh Sơ hơi giật mình, trong suy nghĩ của anh, Mạc Doãn tuyệt đối không muốn cho người khác thấy vết sẹo cũ của mình để thu hút sự chú ý và sự đồng cảm rẻ tiền. Nhắm mắt cũng có thể thấy Mạc Doãn là một chàng trai rất kiêu ngạo và bướng bỉnh, đối với nhà họ Bùi, Mạc Doãn lúc nào cũng trưng ra dáng vẻ mình đang ăn nhờ ở đậu, không mấy thân thiện với mọi người, ngoại trừ với Bùi Thanh...

Nghĩ đến Mạc Doãn có thể vì Bùi Thanh mà hy sinh, Bùi Minh Sơ khẽ cau mày, trong lòng dâng lên một loại cảm giác khó tả.

"Không sao đâu," Mạc Doãn cúi đầu nói: "Không sao hết, dù sao thì chuyện cũng đã qua rồi."

Bùi Minh Sơ trầm mặc một lát, nói: "Anh còn có một chuyện muốn hỏi ý kiến ​​của em."

*

"Không muốn tôi ở cùng em thật à?"

Mạc Doãn lắc đầu: "Hôm nay tôi muốn ở một mình."

Bùi Thanh nhìn xung quanh, không biết tại sao, nhưng y luôn cảm thấy hôm nay nhà cũ của nhà họ Mạc có vẻ sạch sẽ và sáng sủa hơn trước thì phải. Vừa theo Mạc Doãn bước chân vào nhà là y đã cảm giác được ngay, nhưng có lẽ là trời đang nóng, ánh nắng chói chang đã tạo thành ảo giác.

Bùi Thanh nhìn Mạc Doãn, "Sau khi xong việc tôi đón em nha?"

Mạc Doãn gật đầu: "Được."

"Có chuyện gì thì cứ gọi cho tôi."

"Ừm."

Di ảnh và tro cốt đã được đặt trên bàn, bên cạnh là một ít đồ ăn mà Bùi Thanh mang theo, Mạc Doãn đẩy xe lăn đến bàn để đốt giấy vàng mã.

Chiếc quạt trần trên đầu quay chầm chậm, thổi làn khói trên bàn bay tứ tán.

Mạc Doãn nhìn những bức ảnh trên bàn.

Có lẽ sức mạnh của thế giới này quá mạnh, thời điểm văn bản phẳng ban đầu được kích hoạt, ký ức bối cảnh truyền đến cho hắn cũng vô cùng chân thực, như thể hắn thực sự là người nhà của cặp vợ chồng xa lạ này ở thế giới này hơn mười năm...

Dường như điều đó đã tác động nhẹ đến hắn, khiến hắn, một đứa trẻ mồ côi không có khái niệm gì về gia đình, đột nhiên cũng cảm thấy lòng đau âm ỉ.

An giấc ngàn thu đi nhé.

Mạc Doãn cúi đầu đặt giấy vàng mã xuống, vẻ mặt không hiền lành yếu đuối như thường lệ mà thờ ơ và bình tĩnh.

Tất cả bọn họ rồi cũng sẽ được chôn cùng với hai người.

Trong nhà nồng nặc mùi bụi giấy, Mạc Doãn đang nhìn thất thần thì bị tiếng gõ cửa cắt đứt dòng suy nghĩ, hắn đặt giấy vàng mã trong tay xuống, đẩy xe lăn ra mở cửa.

Người ngoài cửa chính là Bùi Minh Sơ.

Hôm nay anh mặc đồ đen, trông rất nghiêm túc và trang trọng.

Mạc Doãn ibvm lặng tránh sang một bên, Bùi Minh Sơ bước vào thắp hương cho cha mẹ Mạc Doãn xong thì kéo ghế sang một bên ngồi xuống. Anh nhặt giấy vàng mã Mạc Doãn bỏ đó, ngước mắt lên nói: " Công ty có chút vấn đề nên anh tới muộn một chút."

"Không sao."

Mạc Doãn quay lại bàn, cầm một xấp giấy vàng mã khác lên.

Bùi Minh Sơ thả một tờ xuống, ngọn lửa phừng lên liếm láp tấm giấy rồi nuốt chửng nó, để lại hơi nóng trên đầu ngón tay.

Hai người im lặng hóa vàng mã, Bùi Minh Sơ ngồi cách xa Mạc Doãn một khoảng, trong nhà không có điều hòa, cửa sổ mở toang, không khí bên ngoài ùa vào, trời rất nóng. Trán Bùi Minh Sơ toát mồ hôi, anh nhìn về phía Mạc Doãn, hai má của Mạc Doãn cũng đỏ bừng, trong đôi mắt đen láy phản chiếu ánh lửa nhàn nhạt, mồ hôi từ thái dương chảy ra, thoạt trông có một chút sức sống trẻ trung.

Tính tình Mạc Doãn hiền lành yếu đuối khiến người ta luôn cảm thấy hắn vô hại đáng thương, luôn thiếu một chút gì đó khẳng khái mạnh mẽ.

Có lẽ trước đây cũng đã từng có.

Bùi Minh Sơ nghĩ đến tấm ảnh ID trên giấy báo của trường không quân.

Khi đó, Mạc Doãn hẳn cũng rất hăng hái phấn chấn.

Một cảm giác tội lỗi, thương cảm, thương hại và những cảm xúc khác xen lẫn bóp nghẹt trái tim Bùi Minh Sơ.

Anh không thể giả vờ rằng mình không hề có trách nhiệm trong chuyện này.

Anh đã tận hưởng tất cả những điều tốt đẹp của nhà họ Bùi, anh là cậu chủ cả của nhà họ Bùi, làm sao anh có thể thoái thác rằng tội ác mà con quái vật tiền tài khổng lồ này đã làm không liên quan gì đến mình chứ?

Bùi Minh Sơ đặt một tờ giấy xuống, nhìn cặp vợ chồng có nụ cười thận trọng và ngượng ngùng trong bức ảnh đen trắng.

Anh thầm hứa trong lòng.

Tôi sẽ đảm bảo cho em ấy đời này không cần phải lo lắng bất cứ điều gì cả.

Hóa hết vàng mã xong, Mạc Doãn cầm cây gậy bên cạnh khuấy tro để dập tắt tia lửa còn sót lại bên trong. Nhìn chóp mũi hắn lấm tấm mồ hôi, ánh mắt nghiêm túc, Bùi Minh Sơ mềm lòng nói: "Để anh làm cho."

"Không cần," Mạc Doãn thấp giọng nói, "Đừng làm bẩn quần áo."

"Không sao đâu."

Bùi Minh Sơ vừa nói vừa vươn tay ra, Mạc Doãn lập tức vung tay sang hướng khác để tránh, ngờ đâu đầu gậy vừa mới khuấy tro xong còn dính một ít tàn lửa, theo động tác của hắn bắn tóe ra xung quanh.

"Cẩn thận."

Bùi Minh Sơ phản ứng nhanh đứng phắt dậy, quay lưng về phía bụi bay, tay che hờ lên đầu Mạc Doãn.

Mạc Doãn tựa như bị hoảng kinh chưa lấy lại được tinh thần, cứ cầm gậy ngồi sững người ra, mãi đến khi Bùi Minh Sơ phủi bụi trên tay áo sơ mi, hắn mới đặt cây gậy xuống như vừa tỉnh dậy từ một giấc mơ. "Anh có sao không?"

"Không sao đâu." Bùi Minh Sơ tùy tiện dùng mu bàn tay xoa xoa ống tay áo.

"Để tôi xem."

Mạc Doãn nắm lấy vạt áo anh, cau mày lo lắng nói: "Lưng anh thế nào rồi? Có bị bỏng không?"

"Không sao, không bị thương."

Chiếc áo sơ mi mùa hè mỏng, Bùi Minh Sơ cảm thấy lưng hơi nhói đau, nhưng anh không muốn làm Mạc Doãn lo lắng nên nắm lấy cổ tay Mạc Doãn để hắn buông anh ra, "Không cần nhìn, chỉ dính một ít bụi thôi."

"Không được, để tôi nhìn xem." Bàn tay Mạc Doãn kiên quyết nắm lấy quần áo của anh, "Quay lại cho tôi nhìn một chút thì tôi mới yên tâm."

Bùi Minh Sơ đang đứng còn Mạc Doãn đang ngồi, tầm mắt hai người một cao một thấp vốn dĩ không thể nhìn nhau, Mạc Doãn ngẩng đầu lên nói, Bùi Minh Sơ quay đầu lại nhìn, cứ như vậy, ánh mắt họ chạm vào nhau.

Bùi Minh Sơ nhìn thấy sự quan tâm lồ lộ ra bên ngoài không thèm che giấu trong đôi mắt trong veo sạch sẽ của Mạc Doãn, —— mà cũng có lẽ đã quá muộn để che giấu, Bùi Minh Sơ vừa nhìn hắn, Mạc Doãn lập tức quay đi.

Không khí trong phòng nhất thời có chút trì trệ.

Nơi làn da tiếp xúc nóng rực một cách khác thường.

Bùi Minh Sơ nhẹ nhàng kéo cổ tay của Mạc Doãn, ngón tay của Mạc Doãn nhẹ nhàng buông quần áo của anh ra, nắm chặt vào xe lăn.

Giống như có chuyện là trốn thoát ngay lập tức.

Bùi Minh Sơ nhìn hắn dùng sức nắm chặt tay, trầm mặc một lát, bình thản nói: "Thật sự không có sao hết."

Mạc Doãn "ừm" một tiếng rồi lại cúi đầu, để hai cái xoáy tóc đối mặt với Bùi Minh Sơ. Bùi Minh Sơ nhúc nhích mấy ngón tay, muốn chạm vào tóc của Mạc Doãn, nhưng rồi lại thôi.

"Anh có muốn ở lại ăn tối không?" Mạc Doãn cứng ngắc nói.

"Có tiện cho em không?"

"Nếu anh không ngại."

Mạc Doãn im lặng cầm bát đĩa trên bàn, quay người sang một bên bồn nước, Bùi Minh Sơ nhấc chân theo sau: "Để anh làm cho."

Bùi Minh Sơ xắn tay áo rửa chén, Mạc Doãn đợi ở bên cạnh, luôn cúi đầu, như thể mình vừa phạm sai lầm gì vậy.

Bữa ăn đã được Mạc Doãn chuẩn bị vào buổi sáng với sự giúp đỡ của đầu bếp nhà Bùi.

Bùi Minh Sơ nói: "Em làm ngon lắm."

Mạc Doãn ngẩng mặt lên, mỉm cười với anh.

Ăn trưa xong, Bùi Minh Sơ thu dọn chén dĩa, Mạc Doãn đẩy xe lăn về phòng.

Căn phòng lại phủ một lớp bụi bặm, nhưng may là sách đã được cất vào kệ sách nên lấy ra vẫn rất sạch sẽ.

Mạc Doãn mở một cuốn sách, lật qua hai trang, bên trong có mấy tờ giấy, hắn mở ra, vuốt nhẹ mấy chữ trên đó.

Bùi Minh Sơ đứng ở phía sau hắn, từ trên cao nhìn thấy đó là một tờ giấy báo điểm có chữ ký của cha mẹ Mạc Doãn.

Bùi Minh Sơ đưa tay ra, do dự một chút rồi sau đó đặt lên vai Mạc Doãn, nhỏ giọng nói: "Thành tích rất tốt."

Mạc Doãn ngẩng đầu mỉm cười, vẻ mặt trong sáng hiếm thấy: "Tôi lúc nào cũng học giỏi mà." Thế nhưng sự ngây thơ hồn nhiên đó chỉ thoáng qua như một cái chớp mắt, hắn quay người đi, đặt bảng điểm trở về chỗ cũ, "Bây giờ lại không nhớ nổi rất nhiều kiến thức từ hồi trung học nữa." Hắn cất sách vào kệ, lấy một cuốn khác ra, Bùi Minh Sơ rút tay lại nói, "Chuyện này bình thường mà, não của con người chỉ ghi nhớ những gì quan trọng nhất cho bản thân trong thời điểm hiện tại."

Mạc Doãn lật sách hỏi: "Kệ sách này dễ lắp đặt không?"

"Rất dễ."

Bùi Minh Sơ trả lời xong thì hỏi lại: "Em muốn mua một cái lắp thử không?"

Mạc Doãn ngẩng đầu lên, lại mỉm cười: "Nó đâu phải Lego, tôi cũng đâu phải là trẻ con."

"Thật ra lắp ráp cũng là một loại thú vị mà, em có thể thử xem."

"Không, tôi bận lắm."

"Hử? Em bận gì vậy? À đúng rồi, Lão Đinh có nói là hiện giờ em có thể làm rất nhiều việc ở công ty?"

"À, đều là..."

Mạc Doãn đang nói thì đột nhiên ngưng bặt, mãi một lúc sau mới nói tiếp: "...Học nhiều thì sẽ biết."

Bùi Minh Sơ thả tay xuống bên người, vẻ mặt trầm ngâm: "Sau khi khai giảng vẫn nên tập trung vào việc học."

Mạc Doãn nói "Ừm".

"Nếu không hiểu chuyện trong công ty thì có thể hỏi anh."

"Khi nào thì hỏi được?"

Mạc Doãn vội hỏi rồi lại cúi đầu xuống.

Bùi Minh Sơ vốn muốn nói rằng khi nào hắn rảnh rỗi thì có thể đến thư phòng của anh, nhưng nhìn cách Mạc Doãn cúi đầu, lời trên môi anh lại đổi thành "Lúc nào cũng được."

Căn phòng lại trở nên yên tĩnh, Mạc Doãn ấn lòng bàn tay lên cuốn sách, những ngón tay mảnh khảnh trắng trẻo, hơi cong lên, ánh nắng mùa hè gay gắt khiến căn phòng đầy bụi bặm, Bùi Minh Sơ thích sự yên bình và tĩnh lặng, nhìn thấy cảnh tượng này anh hơi nhíu mày.

Kể từ lần cuối anh dọn dẹp, hình như đã lâu không có người đến đây nên lại có nhiều bụi như vậy.

Mạc Doãn và Bùi Thanh thường xuyên qua đây, hai người không bao giờ dọn dẹp ư? Ở đây chỉ có phòng khách là xem như vẫn có thể chứa được người, chẳng lẽ Mạc Doãn chưa bao giờ cho Bùi Thanh vào phòng của mình...

Bùi Minh Sơ nghĩ đến đây thì dòng ý thức đột nhiên bị cắt ngang, Mạc Doãn gọi anh khiến anh tỉnh người.

"Sắp đến giờ rồi," Mạc Doãn có vẻ xấu hổ, "Đã đến lúc phải đi rồi."

Bùi Minh Sơ nói: "Ừ."

Anh đút hai tay vào túi, quay người ra ngoài như đang suy nghĩ điều gì đó, Mạc Doãn đi theo anh ra cửa, Bùi Minh Sơ nói: "Anh cõng em xuống." Anh ra vẻ muốn khom lưng, nhưng Mạc Doãn lại giữ chặt tay anh, xe lăn lùi về phía sau. Một lúc sau, hắn mới xấu hổ lí nhí giải thích: "Không cần đâu, Bùi Thanh..." Giọng hắn trầm khàn và khô khốc, "... sắp đến đón tôi rồi."