Nghe Được Tiếng Lòng Của Tổng Tài Mặt Lạnh

Chương 124: Những Viên Đá Ném Xuống Hồ



Liễu Hồng Hạnh sao lại có thể không nghe ra được ý so sánh ngầm của Thái Cẩn Ngôn cơ chứ. Bà ta cũng biết “Ha Ha nhà tôi” mà Thái Cẩn Ngôn nhắc tới một cách trìu mến kia là ai, à nhầm, là loài vật gì. Cơn giận dữ bốc lên khiến gương mặt của Liễu Hồng Hạnh vặn vẹo. Nhưng bà ta còn chưa kịp phát tác thì Thái Cẩn Ngôn đã nói tiếp:

- Còn nữa, ai nói với bà là Triệu Chân Tâm không tôn kính trưởng bối? Bà không có mắt nhìn thì cũng phải có mũi để ngửi, có tai để nghe chứ? Triệu Chân Tâm đối xử với anh trai của cậu ấy như thế nào, khắp thành phố này ai cũng đều biết. Còn về người lớn của nhà tôi, Chân Tâm chỉ cần đến thắp hương cho mẹ của tôi là đủ rồi. Người mà Triệu Chân Tâm kết hôn là tôi chứ không phải nhà họ Vạn của mấy người. Đừng có bất cứ ý đồ gì muốn ép Triệu Chân Tâm về đó chịu đựng sự ngột ngạt của các người. Nếu không, tôi sẽ không khách sáo nữa đâu. Thái Cẩn Ngôn này nói được làm được.

Nói rồi, Thái Cẩn Ngôn quay người bước vào phòng họp. Phương Hiệp Hòa nhanh chóng đi theo Tổng giám đốc của mình. Tay của anh còn rất “khéo léo” và “hiểu lòng người” mà đóng sầm cánh cửa phòng họp lại ngay trước mũi của Liễu Hồng Hạnh. Dù sao thì hiện tại bà ta cũng chẳng có tư cách vào bên trong căn phòng này để tham dự cuộc họp.

Quả nhiên Liễu Hồng Hạnh tức giận đến run người. Bà ta hung hăng giơ cao cái túi đang cầm trong tay muốn ném xuống, nhưng rồi lại luyến tiếc không nỡ ném mà hậm hực rời đi. Chân vừa bước, hai mắt của Liễu Hồng Hạnh vừa đảo quanh để quan sát xem có ai đang chú ý đến bà ta hay không. Dĩ nhiên là chẳng có ai chú ý đến cả. Dù sao bây giờ Thái Cẩn Ngôn đã nắm toàn bộ quyền quản lý tập đoàn Thắng Lợi rồi, nhân viên trong công ty đều là những người từng cùng hắn vượt qua không ít gian khổ, nào có ai muốn chú ý đến một kẻ chẳng giúp ích gì được cho công ty mà lại còn thường xuyên phá rối như bà ta cơ chứ. Liễu Hồng Hạnh chỉ có thể xám xịt cụp đuôi mà rời khỏi công ty trong ê chề giận dữ.

Dù vậy, nhưng điều mà Liễu Hồng Hạnh vừa nói vẫn có chút ít tác dụng. Điếu đó khiến cho Phương Hiệp Hòa tức đến muốn mài răng. Khó khăn lắm anh mới tạm giải quyết xong một vấn đề khiến Tổng giám đốc bị “sang chấn tâm lý” thì Liễu Hồng Hạnh lại đến gây rối. Bây giờ thì hay rồi, mặt Thái Cẩn Ngôn trong suốt buổi họp đã trở lại sự lạnh ngắt u ám như trước rồi.

Từ sau khi kết hôn, Thái Cẩn Ngôn đã vô cùng khắc chế bản thân để giữ cho mối quan hệ giữa hắn và Triệu Chân Tâm luôn yên ả như mặt hồ.

Nhưng mà… những lời của Liễu Hồng Hạnh chẳng khác gì những viên đá xấu xí mà đứa trẻ hư hỏng nào đó ném xuống mặt hồ yên ả mà Thái Cẩn Ngôn đã rất cố gắng giữ gìn kia.

Thái Cẩn Ngôn biết cách công ty không xa, có một quán cà phê vẽ biểu tượng chibi chó mèo. Hắn cũng biết cái quán đó là do Triệu Chân Tâm và Vương Thiên Bích hợp tác với nhau mở ra. Lúc vẫn còn đang khởi nghiệp, Thái Cẩn Ngôn nhiều lần bị mọi người xung quanh gây khó dễ. Mỗi lần như thế, Thái Cẩn Ngôn đều tự an ủi mình bằng cách đi tới quán cà phê chó mèo kia, tìm một chỗ kín đáo ngồi xuống. Cà phê ở nơi đó khá ngon, vào trong miệng của Thái Cẩn Ngôn lại càng ngon hơn khi hắn thường xuyên tưởng tượng đó là do Triệu Chân Tâm tự tay pha chế. Ghế ở quán cũng khá êm ái, Thái Cẩn Ngôn tựa lưng vào không chỉ có thể thư giãn được phần nào mà còn có thể hình dung, có lẽ Triệu Chân Tâm cũng đã ngồi lên một vài lần, trên ghế ấm áp có khi là còn vì vương chút thân nhiệt của cậu. Thỉnh thoảng, có vài lần may mắn, Thái Cẩn Ngôn còn trông thấy Triệu Chân Tâm đến giúp Minh Nga pha chế thức uống và quản lý quán nước. Những lần ấy, Thái Cẩn Ngôn nấp sau những chậu kiểng, nhìn xuyên qua kẽ lá quan sát và ngắm nhìn Triệu Chân Tâm thoăn thoắt di chuyển trong quán, sáng bừng và ấm áp chẳng khác gì tia nắng mặt trời.

Trong suốt một quãng thời gian vất vả bôn ba khởi nghiệp đó, Thái Cẩn Ngôn chỉ cần nghĩ đến quán nước này, nghĩ tới những điều ấy, thì đã có thể ổn định lại không ít tâm tình phiền não. Dù vậy hắn vẫn chưa một lần dám chạm mặt trực tiếp với Triệu Chân Tâm trong quán cà phê đó. Thế nên, mãi cho đến lúc Thái Cẩn Ngôn mở miệng đề nghị kết hôn với Triệu Chân Tâm thì cậu vẫn không hề biết rằng đã có một gã cún to ngốc nghếch nấp trong góc khuất mà nghĩ ngợi linh tinh và len lén ngắm nhìn cậu từ rất lâu, rất lâu.

Kỳ thật, sâu bên trong nội tâm của Thái Cẩn Ngôn luôn tồn tại một sự tự ti rất nặng nề. Thế nên, hắn chỉ có thể dùng sự lạnh lùng của mình để ngụy trang. Và đặc biệt, mỗi lần gặp chuyện có liên quan đến Triệu Chân Tâm, sự tự ti âm thầm ấy lại kéo Thái Cẩn Ngôn chìm xuống, khiến hắn sẽ tự mình giẫm vào trong vũng bùn. Trong thâm tâm của Thái Cẩn Ngôn, hắn mãi mãi chỉ là một thằng thất học nhặt ve chai bẩn thỉu chỉ dám đứng từ xa ngưỡng mộ bé thỏ con đáng yêu, trong sáng. Hắn vừa vô cùng khao khát muốn cậu quay lại một lần để nhìn thấy hắn nhưng đồng thời hắn lại không dám đến gần cậu, sợ sẽ khiến cậu bị bản thân vấy bẩn theo.