Nghe Được Tiếng Lòng Của Tổng Tài Mặt Lạnh

Chương 133: Ghen Tị Và Tủi Thân



Nhìn Thái Cẩn Ngôn uống trà sữa ngon lành, Phương Hiệp Hòa không biết cảm xúc trong lòng của mình gọi là gì. Sau khi uống xong cốc nước, Thái Cẩn Ngôn cũng đã có thể quyết định, hắn liếc nhìn Phương Hiệp Hòa rồi nói:

- Tôi đi trước, nếu có việc gì thì anh gọi điện thoại cho tôi.

Phương Hiệp Hòa gật đầu ngay lập tức. Thái Cẩn Ngôn vội vã rời đi. Hắn phải dùng khí lực toàn thân của mình, mới có thể khống chế được, không để cho mình co cẳng chạy. Thái Cẩn Ngôn lái xe qua hai ngã tư đường, chẳng mấy chốc đã đến trước cửa quán cà phê. Thế nhưng khi nhìn xuyên qua cửa kính, trông thấy gương mặt thanh tú của Triệu Chân Tâm, hắn lại không dám bước vào.

Trong lúc đó, Triệu Chân Tâm cũng đã giúp nhân viên pha chế xong trà sửa, chuẩn bị đến công ty cùng Thái Cẩn Ngôn ra về như lời hẹn. Minh Nga vừa về tới là Triệu Chân Tâm bàn giao lại công việc ngay và thu xếp ra về. Vừa bước ra khỏi cửa, Triệu Chân Tâm đã trông thấy chiếc e ô tô quen thuộc đang đậu ở cách đó không xa. Cậu bước đến gần chiếc xe, gõ gõ vào cửa kính, mỉm cười hỏi thăm:

- Anh tan làm rồi à? Đợi tôi có lâu không? Sao anh không chờ tôi đến công ty mà đến đây?

Thái Cẩn Ngôn mở cửa cho Triệu Chân Tâm, trầm giọng đáp khẽ:

- Tôi muốn đến đón em!

Triệu Chân Tâm nghe câu nói đơn giản như thế mà lại cảm thấy trong lòng ấm áp. Cậu đặt Ha Ha xuống sàn xe ở băng ghế sau, còn cậu thì ngồi vào ghế lái phụ bên cạnh Thái Cẩn Ngôn và nhẹ giọng nói:

- Chúng ta về nhà thôi!

Thái Cẩn Ngôn trong lòng ngọt như ăn mật. Hắn khởi động xe mà trong đầu vẫn luôn âm vang giọng nói trong trẻo ấm áp của Triệu Chân Tâm. Chúng ta về nhà thôi. Rốt cuộc thì cũng có người cùng hắn đi về nhà. Cuối cùng thì hắn cũng đã có nhà rồi.

Lúc xe dừng ở trước cửa biệt thự, chú chó Ha Ha cảm thấy xe dừng lại thì lập tức kích động chồm lên, cào cào móng vuốt muốn ra ngoài khu vườn quen thuộc để chơi. Chú ta hưng phấn tới mức nhảy chồm tới phía ghế lái phụ rồi giương đôi mắt tròn xoe nhìn Triệu Chân Tâm. Miệng của chú vừa sủa gâu gâu vừa thè lưỡi liếm liếm Triệu Chân Tâm để bày tỏ sự nôn nóng.

Triệu Chân Tâm bất đắc dĩ vịn lấy đầu của Ha Ha, cậu nhẹ nhàng mở một chỗ nhỏ ở cửa xe ra, để nhắc nhở Ha Ha rằng mình muốn xuống xe. Cậu sợ mình mở cửa sẽ làm cho Ha Ha bị kẹp trúng. Làm xong rồi Triệu Chân Tâm mới cảm thấy buồn cười. Chẳng biết từ khi nào cậu đã xem Ha Ha như một đứa em nhỏ mà cư xử như đồng loại với chú ta luôn rồi.

Ấy thế mà Ha Ha rất thông minh, có thể hiểu được ý của “mẹ”. Chú ta ngoan ngoãn lùi trở lại băng ghế sau, chờ Triệu Chân Tâm xuống xe xong, mở cửa cho chú ta thì Ha Ha mới nhào tới như muốn ôm chầm lấy “mẹ”. Triệu Chân Tâm ôm Ha Ha xoa một trận, cậu quay đầu nhìn về phía Thái Cẩn Ngôn đang đứng một bên rồi nói:

- Hình như Ha Ha càng ngày càng thích tôi rồi này.

Thái Cẩn Ngôn nhìn Ha Ha đang chui đầu của nó vào ngực Triệu Chân Tâm, khóe miệng hắn không tự chủ được mà xụ xuống. Sau đó hắn vươn tay tới cầm lấy vòng cổ của Ha Ha mà nhấc chú ra khỏi người Triệu Chân Tâm. Động tác mạnh mẽ đó của Thái Cẩn Ngôn làm Ha Ha kêu lên ăng ẳng và khiến Triệu Chân Tâm giật mình. Cậu gắt khẽ:

- Anh nhẹ tay thôi. Đừng làm Ha Ha đau của tôi!

- ...

Thái Cẩn Ngôn nhìn Ha Ha đang vui vẻ vẫy đuôi lè lưỡi làm nũng với Triệu Chân Tâm, lại nhìn sự trìu mến mà Triệu Chân Tâm dành chó chú chó, trong lòng hắn bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác vừa ghen tị vừa tủi thân vô hạn. Bây giờ đối với Triệu Chân Tâm thì Ha Ha đã là “Ha Ha của cậu” rồi, vậy còn hắn? Hắn có được tính là “của cậu” không? Chắc là không rồi. Thái Cẩn Ngôn ngoài mặt lạnh ngắt mà trong lòng bừng bừng ngọn lửa không thể gọi tên là gì. Rõ ràng Triệu Chân Tâm vừa vì “Ha Ha của cậu” mà gắt gỏng với hắn đấy thôi. Rõ ràng là Triệu Chân Tâm bảo vệ Ha Ha, quan tâm Ha Ha, yêu thương Ha Ha,… mà chẳng thèm để ý gì đến hắn cả.

Triệu Chân Tâm buồn cười nhìn tảng băng ngốc nghếch nhà mình lại đi ghen tị với cả một chú chó nhỏ. Cậu đẩy đẩy Ha Ha vài cái, ra hiệu cho chú ta chạy đi chỗ khác chơi rồi cậu bước tới bên cạnh Thái Cẩn Ngôn. Đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của hắn, Triệu Chân Tâm thoàng ngượng ngùng như vẫn khẽ nói:

- Tôi không phải cố ý quát anh, tôi chỉ bị giật mình nên hơi to tiếng một chút thôi. Chúng ta vào nhà chuẩn bị ăn cơm được không? Tôi đói rồi!

Thái Cẩn Ngôn đờ đẫn gật đầu. Bàn tay của Triệu Chân Tâm đang nắm lấy tay hắn, dễ dàng dập tắt ngọn lửa không tên trong lòng của hắn. Không hiểu sao Thái Cẩn Ngôn nhìn Ha Ha đang tung tăng goài kia lại thấy “con trai” của mình đáng yêu hơn bao giờ hết.