Nghe Nói Em Thích Tôi

Chương 341



Đương nhiên Trình Chu Vũ không chịu nhường, lúc này cho dù kề dao lên cổ anh anh cũng tuyệt đối không để Đinh Ý Viên tức giận như vậy chạy mất.

Nhưng Chu Nhược Vân lại nghe không lọt lời nói này! Lại còn to tiếng với con trai bảo bối của bà! Cơn tức xông lên đầu cũng cực nhanh, không khỏi nhớ đến một hôm nào đó Trình Chu Vũ về nhà trên cổ toàn là vết máu, hôm đó Trình Chu Vũ lấy cớ trong khoa có thêm một con mèo hoang nhỏ, lúc anh ôm mèo bị mèo cào, bây giờ nghĩ lại, toàn là nói dối, bệnh viện sao có thể có mèo hoang? Không chừng chính là con mèo hoang không có giáo dục trước mắt cào! Còn muốn lấy dao “phế” người! Có gì không dám cào?

Lúc này, Chu Nhược Vân không ngồi yên được nữa, ném đôi đũa lên trên bàn, làm Bành Mạn ngồi bên cạnh sợ run cả người, căng thẳng nhìn Chu Nhược Vân.

Chu Nhược Vân cũng giận run người, đứng dậy xông qua kéo Trình Chu Vũ, “Để cho nó cút đi! Người phụ nữ thế này nhà chúng ta không chứa được!”

Lúc này Trình Chu Vũ sắp điên luôn rồi, “Mẹ! Mẹ ăn cơm đi! Chuyện của hai đứa con bọn con tự giải quyết!”

“Tự giải quyết?” Chu Nhược Vân cũng sắp điên rồi, một tay rằng cổ áo của Trình Chu Vũ ra, vết cào trên cổ lúc trước đã khỏi rồi, chỉ có mấy vết hơi sâu thì đã bong vảy, để lại dấu vết nhàn nhạt, “Là để cho nó phế mày đi à? Hay là lại cào thành thế này?”

Chu Nhược Vân càng nghĩ càng tức, con trai của mình, từ nhỏ đến lớn bà không nỡ chạm một ngón tay, lại bị cào thành như thế, cào xong con trai còn giấu giấu giếm giếm, người phụ nữ này thật quá độc ác? Sao có thể cần?

Trình Chu Vũ lại bị chiêu này của Chu Nhược Vân làm cho lúng túng, mặt phiếm hồng, muốn anh nói thế nào đây? Chẳng lẽ nói với mẹ đây là do con trai mẹ “hoạt động kịch liệt” với người ta à, lúc kích tình kìm lòng không đậu?

Đinh Ý Viên luôn lạnh mặt nhìn hai mẹ con nhà này diễn trò, nhìn thấy màn này, cũng nghĩ tới chuyện đêm đó, không khỏi cười lạnh, “Trình Chu Vũ, anh cũng thật sự là đồ khốn kiếp! Anh nhìn đi, hôm nay là tôi từ nhà anh đi ra! Nhưng anh, từ này về sau cuốn xéo trước mắt tôi!”

Trình Chu Vũ nghe xong cũng to cả đầu, lời này có ý gì? Ý là muốn chia tay sao?

Trong lòng cũng muộn phiền, gạt một cánh tay của Chu Nhược Vân đang túm lấy cổ áo mình ra, liều mạng ôm lấy Đinh Ý Viên đang xông ra ngoài, “Không chia tay! Có chết cũng không chia tay!”

Câu nói này cả ba người phụ nữ đều nghe thấy, ba tâm trạng khác nhau.

Bành Mạn mắt ngấn lệ, trong lòng như bị kim đâm, câu ‘có chết cũng không chia tay’ thực sự đâm vào trái tim cô ta.

Chu Nhược Vân thì bị thằng con trai không có ý chí làm cho tức điên người! Loại phụ nữ này, cái loại luôn quát tháo còn động chân tay với con trai này, lại có thể chỉnh con trai đến nỗi hèn nhát như vậy!

Đinh Ý Viên cũng không vì câu nói này mà cảm động, mà cảm thấy, trên đời này sao có người mặt dày mày dạn như thế chứ? Dựa vào cô, nhưng lại để mẹ anh ức hiếp cô như vậy, quả thực đáng đánh! Cô là người nói là làm, nói đánh là đánh!

Lập tức một cái tát vụt đến, đập vào đầu anh, “Anh buông ra cho tôi! Anh là đồ bất lực vô dụng! Tôi mù mắt mới đi theo anh!”

Vốn dĩ là lời nói tức giận, sau khi nói ra lại cảm nhận sâu sắc mình nói không sai tí nào! Anh chính là đồ vô dụng! Thấy vợ mình bị bắt nạt mà bó tay!

Bởi vì tức giận, nên cô nhấc chân dùng sức giẫm một cái lên chân anh.

<!-- pc_1 -->

Nhưng mà, dưới cơn tức cô đã quên mất, vì ở trong nhà nên cô đã cởi giày đi dép lê, mà sau khi kích động ngay cả dép lê cũng không đi, chân trần xông ra ngoài, cho nên, bàn chân bé nhỏ mềm mại của cô giẫm lên xương anh, giẫm đến đau chân mình, hình như còn bị trật khớp…

Đau thật đấy!

Đau đến nỗi cô không khỏi nhăn mặt méo miệng.

Trình Chu Vũ cực kỳ nhạy cảm, lập tức biết cô xảy ra chuyện gì, đau lòng ôm ngang người cô lên, vội vã đặt trên sô-pha, tự mình ngồi xuống bên chân cô, cởi tất của cô ra kiểm tra, vừa chuyên nghiệp nắm lấy bàn chân trắng nõn của cô nhẹ nhàng chuyển động, vừa ân cần dịu dàng hỏi, “Đau không em? Như vậy có đau không?”

Cô đang bực bội, chỉ nén giận không nói lời nào.

Trình Chu Vũ càng thêm sốt ruột, “Anh đã nói với em rồi! Tức giận thì tức giận, muốn đánh anh thì phải nói, anh tự đánh mình là được rồi, em đụng chân đụng tay cái gì chứ, kết quả còn tự đau tay, đau chân em!”

Đinh Ý Viên đã chịu sự uất ức to lớn, lấy chân đạp còn tự đau chân mình, cơn tức vẫn đang nghẹn, nghe vậy xong cũng không khách khí nữa, chỉ vào anh tức giận nói, “Anh đánh đi! Bây giờ anh tự đánh mình mấy cái đi! Xem anh còn dám làm mấy chuyện khốn kiếp này không!”

Trình Chu Vũ đuối lý, quả thực anh đã làm chuyện khốn kiếp, vì để bà xã không chạy mất, cũng chỉ có thể giơ mặt ra cho mình vài cái tát, rồi cười làm lành, “Vợ à, kiểm tra chân đã, nói cho anh biết đau không, đừng chậm chễ nữa, nhanh nào!”

Kỳ thực Đinh Ý Viên cũng chỉ nói vậy thôi, không ngờ anh lại thực sự đánh chính mình, cô vốn là một người cứng miệng mềm lòng, anh đánh lên mặt mình như vậy, ngược lại đau trái tim cô, nháy mắt tim đã mềm nhũn, trên mặt vẫn giận nhưng không xanh đen như trước nữa. Còn về chân của cô chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ, nào có lo lắng sẽ gãy xương giống anh?

Trái tim mềm xuống, không nhịn được giơ tay sờ mặt anh, “Đánh thật à? Anh bị ngốc sao?”

Trong lòng anh vui sướng nở hoa, ai ya, bà xã đau lòng rồi, đau lòng chính là chuyện tốt! Mau chóng lấy lòng, rèn sắt khi còn nóng, “Anh là đàn ông, chịu đánh chịu ngã! Chỉ cần em vui thôi!”

Lời nói này làm cho Chu Nhược Vân ở trong phòng ăn tức giận không nhẹ! Đây chính là con trai của bà! Là đứa con trai bà không nỡ động một ngón tay! Vì lấy lòng phụ nữ mà không còn tôn nghiêm của đàn ông nữa!

Bà sắp tức đến nỗi hôn mê bất tỉnh rồi!

Nói bất tỉnh liền bất tỉnh!

Bà ta che ngực, người trực tiếp ngửa ra sau, làm cho Bành Mạn ở bên cạnh sợ chết khiếp, mau chóng đỡ lấy, hô to, “Anh Vũ! Anh Vũ! Mẹ nuôi không xong rồi!”

Chu Nhược Vân oán thầm, con bé này hôm nay cũng không biết nói chuyện, thế nào gọi là bà không xong rồi?

Thực ra Bành Mạn cũng chẳng dễ dàng gì, người đàn ông một mực yêu thương ở trước mặt mình lại hận không thể giơ tấm bảng vết chữ: ‘Xin hãy cách tôi ba mét’. Trước kia không biết chân tướng còn chỉ nói anh là người có học, trọng lễ nghĩa biết liêm sỉ, ai biết ở trước mặt người phụ nữ này lại có dáng vẻ này, hoàn toàn lật đổ tất cả hình tượng trước kia của anh. Tóm lại, tất cả những thứ của ngày hôm nay đều khiến trái tim cô ta đau nhức, khiến đầu óc cô ta như ngất đi, có thể chú ý kịp thời đỡ lấy lúc Chu Nhược Vân ngã xuống đã tốt lắm rồi, đâu còn có thể chú ý cách diễn đạt nữa?

Tiếng gọi này, đã gọi linh hồn của Trình Chu Vũ bay đi mất.

Dù sao cũng là mẹ, hơn nữa trước giờ anh luôn hiếu thảo, không có khả năng bỏ mặc, lúc này liền an ủi Đinh Ý Viên, “Em ngồi đây một lát đã nhé, ngoan.”

Ngay sau đó bỏ lại Đinh Ý Viên chạy về phía Chu Nhược Vân.

Đinh Ý Viên thấy vậy lại tức giận, miệng nói thì hay lắm, thực sự đến lúc quan trọng vẫn bỏ cô đến chỗ mẹ anh, cũng không cam lòng tỏ ra yếu kém, dứt khoát đứng lên, ôm chân ồn ào, “Ai ya, ai ya…”

Trình Chu Vũ đỡ Chu Nhược Vân, không có cách nào phân thân, nôn nóng đến nỗi rối loạn, nói với Bành Mạn, “Mạn Mạn, gọi 120, gọi xe cứu thương đến đây đi!”

Đinh Ý Viên vừa nghe thấy gọi xe cứu thương, lộp cộp một tiếng, thôi, cô không muốn mất mặt với cả bệnh viện! Vì vậy ngậm miệng lại, không kêu nữa.

Chu Nhược Vân nghe xong cũng hoảng, bà ta đang giả vờ bệnh, nếu xe cứu thương đến không phải bị vạch trần rồi sao? Vì vậy chậm rãi tỉnh lại, dáng vẻ yếu ớt, “Không cần gọi…không cần…đỡ mẹ nghỉ một chút là được…mẹ hơi choáng váng chút thôi…”

Trình Chu Vũ không phải đồ ngu, đến lúc này cũng coi như đã hiểu hai người phụ nữ này đang chơi trò gì, có chút dở khóc dở cười, nhưng cũng phiền muộn.

Anh đỡ Chu Nhược Vân ngồi xuống, sắc mặt dần trở nên nghiêm túc.

Nhìn sắc mặt anh, Chu Nhược Vân cũng hơi chột dạ, nhất thời không hé răng.

Đinh Ý Viên cũng nghĩ thông, người đàn ông này cô khẳng định sẽ không dễ dàng bỏ qua, thứ cô muốn (giả dụ Trình Chu Vũ là vật mẫu), cô phải có được, huống chi Trình Chu Vũ cũng yêu cô, hai người lại đã xảy ra quan hệ, còn về phần mẹ Trình Chu Vũ, muốn đấu, vậy thì phải đấu đến cùng! Xem ai có thể chiến thắng giành được Trình Chu Vũ!

Trình Chu Vũ đứng bên cạnh Chu Nhược Vân, phòng ăn và phòng khách có chút khoảng cách, anh nhìn Đinh Ý Viên một cái, Đinh Ý Viên quay ngoắt đầu sang phía khác.

Anh hít sâu một hơi, đến trước mặt Chu Nhược Vân, đối mặt với bà, “Mẹ, không phải đã nói xong rồi sao ạ? Con với Viên Viên dự định kết hôn, mẹ cũng đã đồng ý rồi, để con thường xuyên đưa Viên Viên về.”

Sắc mặt Chu Nhược Vân rất khó coi, cũng không nhìn con trai, quay sang một bên, “Không sai, tôi đồng ý để anh dẫn về xem sao, nhưng anh cũng thấy rồi đấy, người phụ nữ như thế sao có thể làm một người vợ tốt? Tôi chỉ đang giúp anh dạy vợ thôi! Cô ta liền được đà lấn tới!”

“Mẹ! Cô ấy có phải một người vợ tốt hay không tự con biết, cô ấy là vợ con, con cảm thấy cô ấy tốt là được…”

“Nói linh tinh!”

Trình Chu Vũ còn chưa nói xong, đã bị Chu Nhược Vân cắt ngang, “Bây giờ anh bị sắc đẹp làm mờ mắt, thấy người ta xinh chính là tốt, A Vũ, tìm vợ quan trọng là xem tính cách, xinh đẹp cũng không thể làm cơm ăn…”

“Mẹ!”

“Anh đừng nói nữa!” Vốn dĩ Chu Nhược Vân không cho anh cơ hội nói, “Muốn làm con dâu nhà này cũng được, tôi cũng không phải người không biết lý lẽ, nhưng lấy về ít nhất phải làm được một vài chuyện.”

Trình Chu Vũ vốn biết mẹ đang gây khó dễ, cho nên không định để mẹ nói ra, đang muốn ngăn cản, Đinh Ý Viên đã nói xen vào, “Vậy sao? Nói nghe xem.”