Nghe Nói Em Thích Tôi

Chương 347



“Mỗi cô gái đều là công chúa kiêu kỳ trước mặt người thực sự yêu cô ấy. Viên Viên có thể, em cũng có thể, yêu không phải là nuông chiều một cách cưỡng ép, không phải là bản thân mình cam chịu hèn mọn, mà là kiêu ngạo.”

Trên đường trở về bên tai Bành Mạn luôn vang lên câu nói này.

Trên tàu điện ngầm, cả đoạn đường, cô ta không nhịn được mà khóc như mưa.

Trình Chu Vũ đã phủ nhận tình yêu của cô ta, nói cho cô ta biết, sự kiên trì nhiều năm như vậy của cô ta không phải yêu. Cô ta không muốn nhấn mạnh lại nữa, yêu hay không yêu, anh không hiểu, tự cô ta biết.

Sự ngưỡng mộ bắt đầu từ năm mười mấy tuổi, sự sùng bái luôn kiên trì đến bây giờ, ai nói không phải một dáng vẻ của tình yêu?

Nếu như không phải yêu, lấy đâu ra nỗi đau này? Cơn đau không thể nén lại, bản thân cô ta cũng không thể thuyết phục rằng mình không yêu…

Về đến nhà họ Trình, đập vào mặt không chỉ là không khí ấm áp trong phòng, mà còn có vòng ôm cực kỳ vui vẻ của mẹ.

Mẹ tới đón năm mới, cũng tới bàn bạc việc cưới hỏi của cô và Trình Chu Vũ, cô nên giải thích làm sao đây?

Cô sững sờ mặc mẹ ôm, trong đầu là một mớ hỗn loạn.

“Sao thế? Mạn Mạn? Sao mắt lại đỏ thế?” Bà Bành nhìn ra con gái có chỗ không thích hợp.

Bành Mạn miễn cưỡng cười, “Không sao ạ, bên ngoài gió to…”

Chu Nhược Vân lập tức đến đỡ Bành Mạn, chuyển chủ đề, “Vất vả con rồi! Mạn Mạn mau ngồi xuống, chúng ta cùng ăn cơm tất niên.”

Bành Mạn bị hai người một lôi một kéo vào bàn ăn.

Nhạc mừng xuân náo nhiệt trong tivi, lọt vào mắt là một mảng màu đỏ rực may mắn nhưng trong lòng cô ta lại là một mảng lạnh lẽo.

Bệnh viện.

Trình Chu Vũ nhìn thời gian, Đinh Ý Viên đã ra ngoài hơn hai tiếng rồi, thời gian đặt món có phải quá dài rồi không?

Trong lòng có chút lo lắng, gọi điện thoại cho Đinh Ý Viên lại không có người nghe.

Người đang yêu chính là như thế, bất luận là nam hay nữ, tư duy phân tán luôn nhanh chóng mãnh liệt hơn bình thường một chút.

Loại chuyện không nghe điện thoại như thế này, trừ lúc trong phòng phẫu thuât ra, cô chưa bao giờ có tiền lệ như vậy, vì vậy các loại suy đoán và lo lắng bắt đầu, ở trong phòng làm việc đứng ngồi không yên, nhưng mà anh lại không thể chạy ra ngoài không giữ vững cương vị trong thời gian trực được, nhất thời đầu mày cau chặt.

Có lẽ lại qua gần một tiếng nữa.

Trong một tiếng này, tính tình tốt xưa nay của anh đã gặp phải sự khiêu chiến cực hạn, sự sốt ruột trong lòng bùng cháy đến đỉnh điểm, nếu như không phải đang gánh trách nhiệm trên người, anh chắc chắn đã bùng nổ rồi!

Gọi đi gọi lại mấy cuộc cô vẫn không nghe!

Trên mặt anh là nôn nóng và tức giận, cau lại giống như tâm trạng anh vậy, khiến y tá trực cùng quyết định không có chuyện gì thì tạm thời cách xa anh…

Nhưng ngay lúc này, cửa phòng làm việc vang lên tiếng cười sảng khoái, “Đợi lâu rồi chứ?”

<!-- pc_1 -->

Anh tức giận kinh khủng, ngẩng đầu liền muốn phát hỏa, nhưng nhìn thấy hai tay cô xách đầy đồ đạc, trên gương mặt sáng sủa xinh đẹp tràn ngập nụ cười, ánh sáng của cả căn phòng tựa như đều quy tụ vào trong mắt cô, lấp lánh như kim cương.

Lửa giận ngập tràn nháy mắt đã mất sạch không còn nữa, ngơ ngẩn đứng nhìn cô, nếm thử sự hoảng loạn và lo lắng của mình trước đó, nhất hời ngốc luôn.

Cô lại hoàn toàn không có cảm giác gì, nhấc đồ trong tay lần lượt bày lên bàn, một người luôn hào phóng thẳng thẳn như cô lúc này chẳng hiểu sao lại đỏ mặt, còn có thêm mấy phần ngượng ngịu, hai tay sát lại đống bát đĩa đó, nhỏ giọng nói, “Vốn dĩ….muốn mời bác sĩ và y tá trực của cả khoa cùng nhau ăn…nhưng mà…..nhưng mà….hình như không thể được…vậy…thì….cho anh ăn một mình….”

Trình Chu Vũ hơi không hiểu, vẫn còn sững sờ nhìn cô.

Cô vừa ngại vừa lúng túng, bộc lộ nguyên hình, ném bát đũa tới trước mặt anh, “Được rồi! Đây là món ăn em tự nấu! Sủi cảo tự gói! Tuy bề ngoài hơi xấu! Nhưng anh không được vứt! Không thì em sẽ đánh anh thành mắt gấu trúc!

Cuối cùng anh cũng hiểu rồi, cúi đầu nhìn những bát đĩa này, hơn cả bề ngoài khó coi, quả thực là thảm không chịu được…

Chưa nhắc đến mấy món cô xào, đen xì xì căn bản không nhận ra nguyên liệu ban đầu là gì, nhìn bát sủi cảo đó, cũng toàn là vỏ, vỏ với thịt mỗi thứ một nơi…

Nhưng trong lòng lại bị bốn chữ ‘mở cờ trong bụng’ lấp đầy!

Đinh Ý Viên còn đang tức nghẹn, đây là thái độ gì! Ghét bỏ sao? Cô lấy đũa với cho anh, mặc kệ thế nào cũng phải ăn một miếng! Đây là lần đầu tiên trong đời cô xuống bếp! Ăn một miếng là được rồi! Đợi lát nữa còn có cơm tất niên chân chính mà nhà hàng đưa đến! Đó là sau khi cô thử mấy tiếng đồng hồ thất bại, quyết định nhận thua mới gọi điện thoại đặt cơm….

Trình Chu Vũ nhìn cô, vẫn không động.

Cô thực sự cáu, “Không ăn cũng phải ăn! Nếu anh dám nói nửa chữ không ngon, chúng ta…chúng ta sẽ chia tay!”

Trước giờ cô đều là người đạt trình độ cao nhất, vẫn chưa gặp phải thấy bại thế này đâu đấy!

Trình Chu Vũ hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ vừa hờn dỗi vừa lúng túng này của cô, chỉ cảm thấy cực kỳ đáng yêu, trong lòng cũng giống như có một con mèo nhỏ cào vào, làm cho anh rất muốn gãi mấy cái vào gương mặt làm nũng xinh đẹp của cô…

Tim động không bằng hành động, quả nhiên anh giơ móng vuốt qua, véo mấy cái như ý nguyện.

Đinh Ý Viên bị hành động kỳ lạ của anh làm cho mù mờ, nháy mắt cũng ngốc luôn, sững sờ nhìn anh chằm chằm.

Hai cánh tay anh với qua ôm cô vào trong lòng, càng ôm càng chặt.

Những phẫn nộ vì anh không nếm thử của cô phút chốc đã tiêu biến thành mây gió, dán vào lồng ngực anh, cọ cọ, “Nổi điên gì thế? Cẩn thận bị người ta nhìn thấy.”

Anh cười cười nhưng càng ôm chặt hơn.

Sau đó màn ôm ấp này rốt cuộc cũng bị y tá đi vào làm phiền.

Hai người tách nhau ra, Trình Chu Vũ hào phóng mời cô y tá cũng ăn cơm tất niên bà xã anh làm cho anh.

Điều này làm cho Đinh Ý Viên sợ hãi, kiểu gì cũng không cho y tá ăn! “Đùng ăn đừng ăn! Đồ của mọi người tôi đã gọi rồi, lát nữa sẽ mang đến.”

Y tá cho rằng đây là bữa cơm tình yêu thuộc về riêng Trình Chu Vũ, nhất thời tinh nghịch, kiểu gì cũng muốn ăn thử!

Đinh Ý Viên không thể ngăn chặn thành công, tâm lý được ăn cả ngã về không, ăn thì ăn, cô bĩu môi, dù sao cô cũng không ăn, bởi vì đã thử qua rồi, quả thực hơi khó nuốt, hơn nữa cô thề đây là lần cuối cùng cô vào bếp, không vì điều gì khác, cô không muốn lại làm hại người ta….

Kết quả cuối cùng là, cô y tá chỉ ăn một miếng liền lập tức bụm miệng, chạy đi như bay.

Trình Chu Vụ lại ăn ngon lành.

Đinh Ý Viên hiếu kỳ hỏi, “Không khó ăn sao?”

Trình Chu Vũ lắc đầu, tiếp tục ăn, mỗi miếng một cái sủi cảo, không, nên gọi là mỗi miếng một cái thịt viên…

“…” Đinh Ý Viên cảm thấy có lẽ vị giác của anh có vấn đề, “Anh ăn….có mùi vị gì?”

Trình Chu Vũ cố gắng nuốt một miếng to, suy nghĩ một chút, “Ngọt!”

“….” Vị giác của tên này thực sự có vấn đề rồi…

Cô quyết định ăn Tết xong sẽ thúc giục anh đi kiểm tra, nhất là lúc nhìn thấy anh quét sạch tất cả kiệt tác của cô như cuồng phong, càng thêm củng cố quyết định này…

Trong không khí nhà nhà sum họp, nhà họ Ninh cũng tưng bừng.

Tết mỗi năm một lần, cũng là lúc Ôn Nghi và Ninh Thủ Chính đưa cháu về quê, năm nay thêm hai đứa nhỏ cùng về! Ôn Nghi vui mừng tới nỗi mặt mày hớn hở, mấy ngày trước đã chuẩn bị xong tất cả, định hôm giao thừa sẽ đi về.

Nhưng mà chủ nhiệm Ninh nói, khó khăn lắm mới có một giao thừa hai vợ chồng anh cùng được nghỉ, kiểu gì cũng phải đón tết cùng con trai con gái rồi mới được đi, cho nên, đêm giao thừa, bàn ăn của nhà họ Ninh được vây xung quanh, bạn nhỏ Ninh Hồi và Ninh Ngộ cũng ngồi trên ghế trẻ em của chúng, đeo chiếc yếm nhỏ, trước mặt bày bát và thìa nhỏ chuyên dụng, hai bé con cực kỳ bận rộn cũng không ăn được mấy miếng, cuối cùng Ninh Ngộ vẫn tập trung tiếp tục dùng thìa xúc đồ ăn trong bát, còn Ninh Hồi đã mất kiêm nhẫn, ném thìa trực tiếp dùng tay!

Nguyễn Lưu Tranh thấy vậy, vậy là không được! Quá bẩn!

Lập tức đứng dậy lấy nước cho con bé rửa mặt rửa tay.

Đi tới đi lui, Ninh Hồi vẫn dùng cái tay nhỏ của nó bốc ở trong bát, Ninh Ngộ cũng vẫn dùng thìa tiếp tục đấu tranh, những người khác trong nhà ai ai cũng tươi cười rạng rỡ nhìn hai anh em, không ai giúp cô cũng không ai ngăn cản…

Người khác Nguyễn Lưu Tranh không nói được, không nhịn được cáu với Ninh Chí Khiêm, “Sao anh cứ nhìn Hồi bảo làm loạn không quản hả!”

“Như vậy tốt mà! Lấy đồ ăn làm trời, ăn là quan trọng nhất, mặc kệ dùng tay hay dùng thìa, ăn được là bản lĩnh!” Ninh Chí Khiêm nhìn hai con, tràn đầy tự đắc.

Lại nổ! Không hiểu dùng tay bốc đồ ăn có gì đáng để nổ!

Nguyễn Lưu Tranh lườm ông bố không có nguyên tắc này một cái, người trong nhà này, từ ông nội bà nội đến người làm bố như anh, đến cả ông anh Ninh Tưởng, đều cực kỳ dung túng hai nhóc con này.

“Mẹ, tay em sạch mà, dùng tay ăn không cần lo đâu ạ, ăn xong con rửa tay cho em!” Bạn nhỏ Ninh Tưởng từ khi lên tiểu học là như ông cụ non…

Nguyễn Lưu Tranh vẫn không cam tâm, cắt ngang Ninh Hồi đang ăn sung sướng, rửa tay lau mặt cho cô bé, sau đó nhét thìa nhỏ lại tay bé.

Đương nhiên Ninh Hồi lại ném thìa, dùng tay tiếp.

Nguyễn Lưu Tranh kiểu gì cũng phải thắng, mấy lần cố gắng, Ninh Hồi vẫn không làm theo cô, cuối cùng cô phát nhẹ hai cái lên mu tay con gái.

Điều này đã chọc vào tổ kiến lửa, Ninh Hồi chu cái môi nhỏ, khóc oa oa, tất cả mọi người trừ Ninh Ngộ đang đánh vật với bát và thìa của mình đều vây quanh dỗ Hồi bảo bảo.

Ninh Hồi cũng rất biết lấy lòng, vươn tay nhỏ lên làm nũng với Ninh Chí Khiêm, khóc lóc gọi, “Ba ba….ba ba…”

Trái tim Ninh Chí Khiêm đều vụn vỡ, lập tức bế Ninh Hồi từ ghế ra, cho ngồi vào chỗ mình dỗ dành, để con bé ngồi trên chân mình tiếp tục bốc đồ ăn.

Nguyễn Lưu Tranh quả thực không thể nhịn được, đang muốn phê bình cả bố lẫn con thì chuông cửa vang lên.