Nghe Nói Hoàng Thượng Thích Nam Nhân

Chương 6



11.

"Ngươi không muốn?" Hắn buông ta ra.

Ta hé miệng, hồi lâu lạnh lùng nói: "Ta không muốn."

"Những gì Tang Dương cho ngươi, ta cũng có thể cho ngươi." Tĩnh Vương nhìn chằm chằm vào mắt ta, "Những gì y chưa cho ngươi, ta trước kia cũng đã cho ngươi."

Ta lấy tay của hắn ra khỏi eo mình.

"Y đã cho ta tất cả của mình."

Ta rủ xuống mi mắt, "Ngươi muốn cái gì?"

Tĩnh Vương sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng phản ứng.

"Vua của một nước lại nguyện ý dâng thân, ta còn cho là chỉ có ta..." Hắn chợt cười lên, "Ta muốn ngôi vị của y."

"Còn có thứ vốn nên thuộc về ta - ái nhân."

Ta nhắm hai mắt lại, từ khi hắn trở về, chuyện cũ tựa như dây leo, cứ cậy thế vây lấy ở trong lòng ta.

"Ngươi cấu kết cùng Thừa tướng, nuôi dưỡng tư binh, sợ là không chỉ muốn vị trí đó đi." Ta trả lời.

"Làm sao? Ngươi thật sự thích tên phế vật kia rồi?"

Hắn nửa nằm ở trên giường nhỏ của ta, trào phúng nói: "Một tên hoàng đế bị ngươi và ta đùa giỡn trong lòng bàn tay, có cái gì đáng giá để ngươi thích?"

Chẳng biết tại sao, khi hắn nói ra những lời này, ta lại nghĩ đến tiểu hoàng đế sẽ gọi ta là "Tử Tiêu ca".

Tang Dương.

Tang Dương chỉ biết núp ở trong ngực ta khóc thầm.

—— Tử Tiêu ca, ta không muốn làm Hoàng đế nữa.

Những lời này giống như thủy triều rót vào đầu ta.

"Được, ta đáp ứng ngươi." Ta xoay người, "Nhưng ngươi cũng phải đáp ứng ta một chuyện."

Tĩnh Vương cởi áo lót ra, sợi tóc tán loạn, phá lệ câu người.

"Được, ta cũng đáp ứng ngươi."

12.

Ngày thứ hai, ta chưa trở về cung.

Trầm Linh dùng bồ câu đưa tin, biên giới quả thật có biến. Vương Đột Quyết bạo bệnh mà ch*t, Nhị hoàng tử Đột Quyết kế vị, việc đầu tiên hắn làm chính là cưỡng ép vượt ranh giới cướp đoạt tài sản lương thực cho Đột Quyết thuận lợi trải qua mùa đông.

—— Đức hạnh của người này không thể so với Vương cũ, thủ đoạn tàn bạo, không có nhân tính.

Tuy nhiên, chỉ mấy ngày nữa là sinh nhật của Thái hậu.

Ta yêu cầu Trầm Linh phong tỏa tin tức này, báo cáo biên giới hết thảy an ổn không có việc gì lên trên.

"Qua sinh nhật của ai gia, Tĩnh Vương trở về đất phong đi." Thái hậu cười nói, "Cũng nên quay về rồi."

"Dạ, di mẫu." Tĩnh Vương đồng ý, nhưng ánh mắt lại lưu chuyển về phía ta.

Ta nhìn thẳng trở về.

"Tĩnh Vương khó khăn lắm mới trở lại, sao không ở lâu thêm mấy ngày, tẫn hiếu bên cạnh Thái hậu?" Ta nâng ly rượu lên.

Tiểu hoàng đế cau mày nhìn về phía ta, hơi bất mãn.

Tĩnh Vương ngược lại có chút ngạc nhiên mừng rỡ.