Nghe Nói Nam Chính là Poodle

Chương 44



Editor: Bạch Miêu

Beta: Mạc Y Phi

Trong phòng khách im lặng một lúc lâu, chỉ có ánh nến chập chờn.

Lăng Hàn trầm mặc là câu trả lời tốt nhất, thừa nhận tài khoản Nhị Cẩu nhà họ Kiều trên weibo là của anh. Kiều Hạ nhăn mặt ngồi trước bàn, tâm trạng hiện tại của cô rất phức tạp, vừa tức giận vừa xấu hổ.

Tức giận vì từ lâu Lăng Hàn đã bắt đầu âm thầm quan sát cô, lúc trước câu tỏ tình bằng tiếng Pháp của Tống Tử Câm cũng do anh dịch sai làm cô hiểu sai ý mới gây ra những chuyện dở khóc dở cười sau này. Nhưng bây giờ cô càng cảm thấy xấu hổ hơn, anh... anh đã xem hết những gì cô viết rồi!

"Hạ Hạ..."

"Đừng nói chuyện với em!"

Kiều Hạ che mặt, ngắt lời Lăng Hàn, cô cúi đầu, trong giọng nói có chút nghẹn ngào, "Sao anh có thể làm như vậy?"

Bị bạn trai phát hiện mình viết truyện H, hơn nữa còn lấy hình tượng anh làm mẫu! Bây giờ Kiều Hạ chỉ cảm thấy trước mặt Lăng Hàn cô giống như người trần truồng, không hề có bí mật nào, cô chỉ hận không thể đào một hố dưới sàn nhà rồi trốn xuống đó!

Lăng Hàn nghe giọng nói cô thì nhận ra hành vi của mình hơi quá đáng. Anh vội vàng đến trước mặt cô an ủi, "Hạ Hạ, thật sự xin lỗi em, anh không nên lừa gạt em lâu như vậy. Đây không phải là chuyện gì mất mặt, tình cảm giữa chúng ta cũng sẽ không vì vậy mà bị rạn nứt, hơn nữa em viết rất hay."

Được Lăng Hàn an ủi hồi lâu, lúc này Kiều Hạ mới rầu rĩ hỏi một câu, "Thật vậy không?"

Lăng Hàn gỡ bàn tay cô đang che mặt mình ra, giúp cô lau nước mắt, anh khẽ nở nụ cười cưng chiều, "Đương nhiên thật rồi, đồ ngốc."

Kiều Hạ hít hít mũi, trong giọng nói còn mang theo giọng mũi, cô bĩu môi, "Phá bỏ sự ngăn cách giữa hai thế giới là một cảm giác hỏng bét."

Cô chưa từng nghĩ ngoài thế giới ảo có một ngày Hạ Hạ sẽ gặp Hàn Lâm, hơn nữa còn dùng cách thức đầy lúng túng này để đối mặt.

Lăng Hàn cố nhịn cười, anh sờ đầu cô, "Nhanh ăn cơm đi, đồ ăn sắp nguội hết rồi."

Kiều Hạ gật gật đầu, vẫn hơi chột dạ, không dám nhìn thẳng vào anh.

Cơm nước xong xuôi, Lăng Hàn ôm Kiều Hạ ngồi trên ghế sofa xem chương trình cuối năm.

Trên TV người hát người nhảy nhót, ca múa rất nhiệt tình, Kiều Hạ nhìn đến say mê, hoặc nói cách khác, cô nhìn nam diễn viên nào đó trên TV đang hát kịch khúc một cách say mê.

Thấy khuôn mặt tình địch quen thuộc với công chúng trên màn hình, anh lại dùng ánh mắt còn lại nhìn dáng vẻ mê muội của bạn gái, Lăng Hàn không nhịn được ho khụ khụ, "Hạ Hạ, em muốn uống chút gì không?"

"À, không cần." Kiều Hạ trả lời qua loa, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình TV.

Lăng Hàn mấp máy môi, đứng dậy rời khỏi ghế sofa đến phòng bếp.

Kiều Hạ không phát hiện ra sự khác thường của anh, mãi đến khi bài hát kết thúc, Lục Lễ hát xong, lúc này cô mới phát hiện người bên cạnh đã rời đi từ lâu. Cô vội vàng đứng lên, đảo mắt tìm được bóng dáng đang đứng trong phòng bếp yên lặng rửa cốc, trong lòng lập tức cảm thấy áy náy, cô vừa mới lạnh nhạt với anh đúng không?

Kiều Hạ đi qua ôm lấy Lăng Hàn từ phía sau, hai tay vòng qua eo anh. Trong nháy mắt cơ thể đối phương cứng lại, nhưng rồi lập tức khôi phục trạng thái bình thường, tiếp tục động tác rửa cốc.

Kiều Hạ áp mặt vào lưng Lăng Hàn, giọng nói mang theo vài phần nịnh nọt, "Anh giận à?"

"Không."

Lăng Hàn trả lời dứt khoát, giọng điệu lạnh nhạt nhưng Kiều Hạ có thể cảm nhận được sự không vui trong giọng anh.

Kiều Hạ dùng mặt cọ cọ vào lưng anh, cô làm nũng, "Hàn Lâm Đại Đại, đừng giận mà, lần sau em sẽ không xem nữa."

Thấy Lăng Hàn không có phản ứng gì, cô nói tiếp, "Hàn Hàn, anh đẹp trai nhất, em yêu anh nhất, anh đừng giận có được không? Hả? Có được không vậy?"

Cô chỉ lo làm nũng, không ý thức được mình liên tục cọ cọ vào người Lăng Hàn.

Cảm nhận sự mền mại sau lưng, cơ thể Lăng Hàn càng ngày càng cứng ngắc. Động tác trên tay anh dừng lại, lau khô nước trên tay, giọng nói trầm thấp vang lên, "Em buông tay ra trước đi."

Kiều Hạ cho rằng anh vẫn còn tức giận, càng dùng sức ôm chặt lấy, thân thiết dán sát người vào lưng Lăng Hàn, "Không buông, anh không giận nữa thì em buông."

Lăng Hàn nuốt một ngụm nước bọt, cố gắng khiến cho giọng nói của mình không có gì khác thường, "Anh không tức giận nữa, em buông tay đi, ngoan, nghe lời."

Nghe anh nói xong, Kiều Hạ mới chậm rãi buông tay ra, nhưng vẫn không tin, "Anh thật sự không tức giận... Ưm..."

Cô còn chưa kịp dứt lời thì Lăng Hàn đã quay người lại hôn cô.

Không giống nụ hôn dịu dàng như lần trước, lần này nụ hôn của anh có phần bá đạo, tùy tiện tấn công trong miệng cô, giống như đang phát tiết cái gì đó.

Sau khi nụ hôn vừa nóng bỏng vừa lâu dài chấm dứt, Kiều Hạ há miệng thở phì phò, toàn thân cô đã sớm tê liệt, nếu không phải nhờ Lăng Hàn đỡ, chỉ sợ cô đang co quắp trên mặt đất rồi. Nhưng chuyện này còn chưa kết thúc, Lăng Hàn nhanh chóng vòng qua eo cô, hô hấp hơi nặng nề, hơi thở nóng rực phả trên cổ cô, giống như cũng muốn khiến cô nóng như vậy.

Lăng Hàn bỗng nhiên ngậm lấy vành tai cô, mập mờ mút thỏa thích, giọng nói dịu dàng giờ phút này bị đè tới rất thấp, tăng thêm vài phần gợi cảm, giọng nói mang theo ý dụ dỗ của anh vang lên: "Hạ Hạ, cho anh được không?"

Nghe vậy, cơ thể Kiều Hạ hơi cứng lại, còn chưa lên tiếng thân thể đã phản ứng trước một bước. Tay cô không còn ôm lấy Lăng Hàn, mà sau khi anh nói xong câu đó, theo bản năng cô giơ tay đỡ lấy ngực anh.

Cô từ chối.

Thoáng nhìn ánh mắt buồn bã của Lăng Hàn, Kiều Hạ lắp bắp nói xin lỗi, "Xin lỗi anh, bây giờ em, bây giờ em chưa chuẩn bị."

Lăng Hàn nhìn dáng vẻ sốt ruột xin lỗi của cô, duỗi ngón tay đặt lên môi cô, ý bảo cô đừng nói tiếp.

Lăng Hàn ừ một tiếng, "Không sao, anh có thể đợi."

Kiều Hạ cảm động nhìn Lăng Hàn, không biết nên nói gì nữa. Mặc dù bây giờ cô đang hẹn hò với Lăng Hàn, nhưng cô không tưởng tượng nổi hai người sẽ phát triển thế nào. Cô sợ, cô sợ cô và Lăng Hàn sẽ như cha mẹ của mình, trong nháy mắt từ người thân thiết nhất trở thành người xa lạ.

Lăng Hàn hôn môi cô thêm một lúc nữa, như chuồn chuồn lướt nước rồi lập tức rời đi. Anh nhìn Kiều Hạ, ánh mắt có vài phần đáng thương, "Nếu đêm nay anh tắm nước lạnh mà bị cảm thì em phải chịu trách nhiệm."

Kiều Hạ cắn cắn môi, cúi đầu xuống nhỏ giọng nói, "Em, em sẽ về nhà, xin lỗi anh."

"Ừ, trêu chọc rồi bỏ chạy, thật sự rất có lỗi với anh."

Lăng Hàn nói đùa rồi vuốt vuốt tóc Kiều Hạ, giọng nói của anh vẫn tràn ngập sự cưng chiều, "Được rồi, lại bày ra bộ dạng đáng yêu này, anh sợ anh sẽ không nhịn được đâu."

Anh lại hỏi một câu, "Thật sự không ở lại đón năm mới với nam thần sao? Bây giờ còn chưa tới 12 giờ."

Kiều Hạ bối rối một lúc rồi vẫn lắc đầu, cô sợ nếu cô ở lại đây thì mọi chuyện sẽ không thể kiểm soát.

Dường như Lăng Hàn nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô, anh xoay người bước đến trước mặt, nhìn thẳng vào ánh mắt cô, khẽ nhíu mày, giả vờ trách mắng, "Kiều Hạ, em đang nghi ngờ nhân phẩm của nam thần sao?"

Ánh mắt Kiều Hạ hơi mơ màng, không dám nhìn vào mắt bạn trai mình, cô khé nói, "Không có."

Lăng Hàn không nhịn được xoa xoa đầu cô, "Coi như vậy đi, không đùa với em nữa, anh giúp em lấy túi xách, em mặc áo khoác vào đi."

Kiều Hạ ừ một tiếng, cô đi đến trước cửa chuẩn bị mặc áo khoác và thay giày.

Lăng Hàn vào phòng khách lấy túi cho cô, trong lòng thầm thở dài. Anh không nghĩ rằng cô sẽ rời đi, nhưng không còn cách nào khác, cô bạn gái nhỏ không muốn qua đêm ở đây, anh cũng không thể ngăn không cho cô đi.

Lăng Hàn nhìn Kiều Hạ mặc áo khoác, trong đầu đột nhiên xuất hiện một ý tưởng, như nghĩ tới điều gì, anh không nhịn được mà cong môi. Ngược lại có một biện pháp tốt có thể giữ cô lại, cũng sẽ không khiến hình tượng của mình trước mặt Kiều Hạ bị phá hỏng, khụ khụ, mặc dù có hơi vô sỉ.

Nhân lúc Kiều Hạ không chú ý, Lăng Hàn nhanh chóng mở túi xách cô ra, tìm chìa khóa nhà cô bỏ vào túi mình rồi lại kéo khóa vào, động tác dứt khoát liên tục.

Mặc dù trái tim đang đập rất nhanh nhưng anh vẫn coi như không xảy ra chuyện gì, mỉm cười với Kiều Hạ vừa mặc áo khoác và thay giày xong, "Chúng ta xuống dưới đi."

Kiều Hạ vốn định để Lăng Hàn tiễn mình đến dưới tầng là được rồi, nhưng Lăng Hàn lo cô viện cớ, cố ý muốn đưa cô lên tầng. Mặc dù cô sợ Lăng Hàn sẽ thuận tiện đưa ra yêu cầu muốn vào ngồi một lát, nhưng vẫn không lay chuyển được sự kiên trì của anh nên đành để mặc anh tiễn mình.

Là một người suốt ngày trà trộn vào Tấn Giang đọc ngôn tình, Kiều Hạ biết rõ mánh khóe của đàn ông. Người con trai tiễn người con gái về nhà, nếu như nói muốn vào ngồi một lúc, thì mục đích của người ta không chỉ đơn giản là "Ngồi một chút" mà là muốn "Làm một lần".

Kiều Hạ không phải đang nghi ngờ nhân phẩm của Lăng Hàn, nhưng trước đó ở nhà Lăng Hàn suýt chút nữa xảy ra chuyện khiến cô nghĩ mà sợ. Nhưng khiến cô ngạc nhiên chính là Lăng Hàn không nói gì nhiều, chỉ dặn cô nhớ khóa cửa sổ, chú ý an toàn.

Trong lòng Kiều Hạ vừa cảm động vừa áy náy, Lăng Hàn tốt với cô như vậy, cô lại suy nghĩ anh thế này thế kia, thật là...

Kiều Hạ kiễng chân hôn Lăng Hàn, "Cảm ơn anh, Lăng Hàn."

"Ừ, mở cửa vào nhà đi."

Kiều Hạ gật đầu, mở túi tìm chìa khóa mở cửa, nhưng mà chìa khóa vốn nên nằm chỗ dễ thấy nhất trong túi thì lúc này lại không thấy đâu cả. Cô nhíu mày, không đúng, cô nhớ cô có mang theo mà.

Lăng Hàn thấy bộ dạng vội vàng tìm kiếm của cô, trong ánh mắt hiện lên tia xảo quyệt nhưng vẻ mặt lại thể hiện sự thắc mắc, "Hạ Hạ, sao vậy?"

Kiều Hạ dừng động tác tìm kiếm, cô cắn môi, nét mặt đầy bối rối, "Em không thấy chìa khóa đâu cả, có thể lúc em ra ngoài đã quên cầm theo, để trong nhà rồi."

Lăng Hàn ho khụ khụ, cố gắng làm cho giọng nói của mình không nghe ra được sự chột dạ, "Có chìa khóa dự phòng không?"

Kiều Hạ lắc đầu, cô đi ra ngoài chưa bao giờ quên mang gì đó, đây là lần đầu tiên.

Lăng Hàn cố gắng kiềm nén nụ cười, anh nghiêm túc gật đầu, "Muốn phá khóa cũng chỉ có thể đợi đến ngày mai, thế này đi, trước tiên em ở nhà anh một đêm, ngày mai anh sẽ gọi người đến phá khóa."

Kiều Hạ gật đầu, cũng chỉ có thể như vậy.

Lăng Hàn lại đưa Kiều Hạ về nhà mình, vì anh ở một mình nên không có phòng cho khách.

Anh nhường chỗ nằm cho Kiều Hạ, tìm bộ đồ dùng rửa mặt mới và bộ quần áo dày cho Kiều Hạ, còn nhường cô tắm trước.

Kiều Hạ tắm rửa xong thay quần áo của Lăng Hàn, nhăn nhăn nhó nhó đi ra, người nào đó đang giả vờ đọc báo ở phòng khách nhưng thật ra là đang chờ xem sắc đẹp của bạn gái, thì lúc này đã hoàn toàn chấn động.

Áo phông nam rộng thùng thình dài đến bắp đùi cô như đang mặc váy ngắn. Mặc dù không đến mức nhìn thấy thứ không nên thấy, nhưng lúc bước đi chỗ giữa hai bắp đùi trắng nõn lúc ẩn lúc hiện khiến Lăng Hàn cảm thấy mũi mình nóng lên. Anh vội vươn tay bịt mũi, phát hiện không có chất lỏng chảy ra mới yên tâm bỏ tay xuống.

Lăng Hàn nghiêng đầu, cố gắng không nhìn cô, "Đã muộn rồi, em đi ngủ trước đi, anh còn chút việc chưa làm xong."

Kiều Hạ ừ một tiếng, "Anh nhớ nghỉ ngơi sớm."

Đợi Kiều Hạ trở về phòng, vẻ mặt bình tĩnh của anh lập tức biến mất, anh thở gấp, thấp giọng cảnh cáo mình một câu, "Lăng Hàn, bây giờ quan trọng nhất phải giữ hình tượng Liễu Hạ Huệ (1) trước mặt Hạ Hạ, ngàn vạn lần không được kích động."

(1) Liễu Hạ Huệ, tên thật là Triển Cầm, tên tự là Quý, người đất Liễu Hạ, nước Lỗ, thời Xuân Thu, nổi tiếng là một chính nhân quân tử

Vì vậy đêm đó, trong một đêm Lăng Hàn đã uống cạn tất cả đồ uống lạnh trong tủ lạnh.

**

Kiều Hạ có thói quen ngủ trên giường mình, vốn trước khi ngủ còn lo mình sẽ mất ngủ, nhưng không ngờ tối hôm qua cô vừa nằm xuống đã ngủ mất, hơn nữa ngủ rất sâu, đến 9 giờ sáng mới tỉnh lại.

Lúc cô tỉnh lại, Lăng Hàn đã đi ra ngoài rồi.

'Bữa sáng trên bàn là Nhị Cẩu nhà họ Kiều đặc biệt chuẩn bị cho Hạ đại nhân n(*≧▽≦*)n.'

Bóc tờ giấy nhớ dán trên bàn ra, nhìn dòng chữ cố ý khoe khoang kia, Kiều Hạ không nhịn được bật cười. Trên bàn, bát cháo còn bốc hơi nóng, xem ra Lăng Hàn vừa rời đi không lâu.

Cô vừa định ngồi xuống ăn sáng thì chuông cửa đột nhiên vang lên. Kiều Hạ tưởng Lăng Hàn quên cầm gì đó, vội vàng đứng dậy chạy ra mở cửa.

"Lăng Hàn, có phải anh..." Quên gì không.

Nửa câu sau nghẹn lại trong họng Kiều Hạ khi cô thấy người ngoài cửa, cô ngây người nhìn người phụ nữ trung niên ngoài cửa, nhất thời không biết phản ứng như thế nào.

Lục Chi Dung nhìn cô gái lạ bên trong, cũng kinh ngạc đứng tại chỗ, một lúc sau mới tìm được giọng nói của mình, "Cô là?"