Nghe Nói Nam Chính là Poodle

Chương 7: Dạy kèm



Editor: Dạ Tịch

Beta: Mạc Y Phi

Sáng thứ bảy, Kiều Hạ trang điểm nhẹ xong đeo balô lên vai, chuẩn bị ra ngoài.

Ra đến cửa ra vào đổi giày, cô chợt nhớ đến vua ngủ Tiêu Tiêu, cô nàng này nếu không ngủ đến mười hai giờ trưa tuyệt đối sẽ không rời giường.

Cô đành phải bỏ balô xuống, chuẩn bị đồ ăn sáng đâu vào đấy cho cục cưng nhà mình xong, lại quay vào phòng ngủ, vỗ vỗ mặt Tiêu Tiêu: "Tiêu Tiêu, dậy đi, trưa nay cậu nhớ chuẩn bị thức ăn chó cho Nhị Cẩu đó, đừng để nó bị đói."

Tiêu Tiêu mơ mơ màng màng mở mắt ra, vẫn chưa tỉnh táo lắm: "Mới sáng sớm mà cậu làm gì vậy?"

Kiều Hạ:...

Thì ra chín giờ là sáng sớm, ha ha.

Kiều Hạ dặn dò một lần nữa: "Cậu nhớ chuẩn bị thức ăn chó cho Nhị Cẩu đó, đừng để nó đại tiện ở trong phòng, tới chiều tớ mới về, cơm trưa tớ để trong tủ lạnh, khi nào ăn cậu nhớ hâm nóng lên đấy."

Tiêu Tiêu ừ một tiếng, nhắm mắt phất tay với Kiều Hạ: "Đi thong thả, không tiễn."

Kiều Hạ:...

...

Việc làm thêm Kiều Hạ tìm được là làm gia sư phụ đạo cho một học sinh. Theo thông tin mà trung tâm gửi đến, cô bé đó tên Lục Tây, đã tốt nghiệp cấp hai, thành tích cũng không tệ lắm, bởi vì cha mẹ phải thường xuyên ra nước ngoài làm ăn, nên họ muốn tìm một người đáng tin cậy để trông chừng cô bé, vậy nên yêu cầu tuyển người cũng ghi rõ là tìm một sinh viên nữ có nhân phẩm tốt, thành tích tốt.

Kiều Hạ dựa theo địa chỉ mà trung tâm đưa cho, tìm được chỗ ở của học sinh.

Cô đến cửa hàng bánh ngọt ở gần đó mua một cái bánh gatô nhỏ, sửa sang lại quần áo rồi mới bấm chuông cửa.

Không bao lâu sau, một người phụ nữ trung niên có vẻ gần gũi ra mở cửa, thấy Kiều Hạ bà hơi sững sờ, sau đó liền vui vẻ ra mặt: "Cô là cô giáo Kiều sao? Mời cô vào!"

Kiều Hạ lễ phép mỉm cười: "Chào dì, cháu là gia sư mới tới, cháu tên là Kiều Hạ, đây là quà cho Lục Tây ạ."

"Ôi, sao lại khách sáo thế này!"

Dì Lý vội vàng nhận lấy bánh gatô cô đưa, lấy ra một đôi dép lê trong tủ giày bên cạnh đưa cho Kiều Hạ mang, nói: "Tiểu Tây đang ở trên tầng hai, để tôi dẫn cô lên đó."

Dì Lý dẫn Kiều Hạ lên tầng, đến trước cửa một căn phòng, bà gõ cửa một cái, "Tiểu Tây, cô giáo đến rồi này."

Một lúc sau trong phòng mới có động tĩnh, đợi thêm một lúc nữa mới có người đáp lại: "Đợi chút, cháu ra ngay."

Dì Lý cũng không cảm thấy kinh ngạc lắm, bà ngượng ngùng nói với Kiều Hạ: "Cô giáo Kiều, cô chờ một chút nhé, tôi đang nấu canh dưới tầng, để lâu quá tôi sợ nó cạn nước mất."

Kiều Hạ gật đầu: "Dì cứ đi làm việc đi ạ."

Dì Lý vừa xuống tầng, cửa phòng ngủ liền mở ra, nhưng chỉ mở ra một khe hở nhỏ.

"Dì Lý đi rồi ạ?"

Kiều Hạ thấy trong khe cửa ló ra một cái đầu, buồn cười nói: "Ừ, dì ấy vừa xuống tầng rồi."

Lục Tây thở dài một hơi, lúc này mới mở cửa ra hoàn toàn, cũng làm cho Kiều Hạ thấy được cách ăn mặc của cô gái trong phòng. Cô bé mặc trang phục hầu gái màu xanh da trời, chân váy bồng bềnh với những đường viền tinh xảo, nhìn rất mộng ảo.

Kiều Hạ ngây người ra hai giây mới sực tỉnh lại, lập tức khen ngợi: "Đáng yêu quá."

Lục Tây ngượng ngùng cười: "Cảm ơn ạ! Em tên là Lục Tây, cô giáo tên gì vậy ạ?"

"Chị là Kiều Hạ, chị vẫn còn là sinh viên, em gọi chị là chị được rồi, ừm... đừng gọi cô."

Giọng điệu Kiều Hạ hài hước khiến cho Lục Tây cười lớn, cô bé cũng khen ngược lại: "Chị Kiều Hạ xinh đẹp như vậy, sao em có thể gọi chị là cô được chứ?"

"A, đúng rồi!" Lục Tây đóng cửa lại, khẽ nói: "Chị Kiều Hạ, chị đừng nói cho dì Lý biết em ăn mặc thế này nhé."

"Hửm, tại sao vậy?"

Kiều Hạ cau mày, dựa theo phản ứng của dì Lý lúc ở ngoài cửa, có lẽ bà đã biết rồi.

Lục Tây méo miệng: "Dì Lý không thích em mặc đồ thế này, dì nói đồ này của con nít mặc."

"Nhưng mà không phải vậy đâu." Lục Tây hơi lên giọng: "Lolita thì không phân biệt tuổi tác, cho dù mười tuổi, hai mươi tuổi thậm chí là ba mươi tuổi, chỉ cần yêu thích thì vẫn có thể mặc."

Nói xong, cô bé nhìn nhìn Kiều Hạ, nhỏ giọng bổ sung: "Nhưng mà chị thì không được."

Kiều Hạ: "?"

Cô bé chỉ chỉ vào vòng một của Kiều Hạ, rồi lại dùng tay miêu tả, nói: "Loại quần áo này không hợp với những người ngực to."

Kiều Hạ:...

Ngực to là lỗi của tôi.

Trò chuyện một lúc, Kiều Hạ bắt đầu lập ra một thời khóa biểu học hè cho Lục Tây, mỗi tuần học ba buổi, thời gian sắp xếp rất thoải mái, vì cô hy vọng Lục Tây sẽ có được nhiều thời gian thư giãn.

Kết thúc giờ học, cho bài tập về nhà xong đã là bốn giờ chiều, trong khoảng thời gian đó cô còn ở nhà Lục Tây ăn cơm trưa. Nếu nhìn Lục Tây thì sẽ cảm thấy con bé khá yên lặng, nhưng một khi đã mở miệng nói chuyện thì không thể dừng lại được, có thể thấy, con bé không có bạn để nói chuyện.

Lúc ra về, Lục Tây còn tiễn cô tới tận cửa: "Chị Kiều Hạ, lần sau chị đến, em sẽ mặc một bộ đồ Lolita khác, đến lúc đó em sẽ dẫn chị đi xung quanh tham quan, chị chụp hình cho em nhé."

Vừa nói xong, dì Lý đang lau nhà giả vờ không vui nói: "Tiểu Tây à, mặc quần áo con nít trong nhà thì được rồi, con mặc ra ngoài làm gì."

Lục Tây xoay người phản bác: "Lolita không phải quần áo trẻ con mà, chỉ cần yêu thích, ai cũng có thể mặc!"

Kiều Hạ cười lắc đầu, tính dì Lý cũng thật trẻ con, cứ trêu Lục Tây suốt.

Mới vừa ra khỏi khu chung cư nhà Lục Tây, Tiêu Tiêu liền gọi điện thoại tới.

Kiều Hạ vừa bắt máy, lập tức nghe được giọng nói kích động của Tiêu Tiêu: "Cậu về chưa?"

"Vừa dạy xong, đang trên đường về."

Tiêu Tiêu càng mừng rỡ: "Vậy tốt quá rồi."

Kiều Hạ cũng không ngạc nhiên lắm, cô nhìn các cửa hàng bán đồ ăn xung quanh, hỏi: "Nói đi, cậu muốn ăn gì? Ở đây có... quán cà phê, cửa hàng đồ ngọt, KFC..."

"Đồ ngọt đồ ngọt!" Chỉ nghe giọng nói thôi cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ chảy nước miếng của cô nàng ở đầu dây kia điện thoại: "Tớ muốn bánh crepe xoài! Hạ Hạ, cậu xinh nhất, cậu tốt nhất, tớ yêu cậu nhất!!! Moah moah..."

Tiêu Tiêu nói liền một hơi xong thì cúp điện thoại, động tác trôi chảy, giống như đã luyện tập qua trăm ngàn lần rồi.

Kiều Hạ thở dài cam chịu số phận, đến một cửa hàng đồ ngọt gần đó, cô phải mua bánh crepe xoài cho con heo cô vừa nhận nuôi.

Lúc đến, cô có mua cho Lục Tây một cái bánh gatô nhỏ cũng mua ở chính cửa tiệm này. Tiệm được trang trí khá đẹp, sạch sẽ và thoáng mát, mặc dù trang trí đơn giản nhưng không làm mất đi không khí ấm áp, trong tiệm đặt một cây đàn dương cầm kinh điển hiệu Canon, có thể nhận thấy được người chủ tiệm rất cẩn thận tỉ mỉ.

Cô đi đến tủ kính bày hàng, vừa gọi một phần bánh crepe xoài mang về thì một thanh niên đột nhiên chạy vào.

"Cho tôi một phần bánh crepe xoài, thật ngại quá, có thể nhanh lên một chút không?"

Giọng nói dịu dàng khiến cho một người cuồng âm thanh như Kiều Hạ phải nhìn sang, người thanh niên khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, ôm một cô bé đang khóc không ngừng, khuôn mặt đẹp trai hơi lo lắng, mái tóc đen bị cô nhóc nắm nên có vẻ hơi lộn xộn.

Người thanh niên luống cuống tay chân an ủi cô nhóc: "Bảo Bảo ngoan, sắp được ăn rồi, đừng khóc nữa nhé."

Người trẻ tuổi bây giờ, mới hai mươi mấy tuổi đã có con có thể gọi cha rồi.

Kiều Hạ cảm thán một chút, sau đó giọng nói của người bán hàng kéo cô về hiện thực.

"Chào anh, thật xin lỗi, chỉ còn lại một phần bánh crepe xoài thôi, cô này đã tới trước, cho nên..."

Cô nhóc dường như nghe hiểu được những gì người bán hàng nói, nên càng khóc to hơn.

"Cô bán phần bánh này cho anh ta đi."

Người bán hàng và thanh niên kia kinh ngạc nhìn cô, Kiều Hạ đưa cái bánh crepe xoài cho cô nhóc xem: "Em gái nhỏ, còn khóc nữa, chị sẽ không cho em ăn bánh đâu."

Nghe Kiều Hạ nói vậy, cô nhóc lập tức ngừng khóc, chớp chớp đôi mắt đẫm lệ nhìn Kiều Hạ, thút tha thút thít nói: "Em, em không khóc."

Kiều Hạ xoa đầu cô nhóc, cười vô cùng dịu dàng: "Ngoan."

Người thanh niên sững sờ nhìn Kiều Hạ, thấy cô ra hiệu, anh ta vội vàng nhận cái bánh crepe xoài, ánh mắt thoáng nhìn qua cổ tay cô, lại sững sờ lần nữa, một lúc lâu sau mới phản ứng lại được, vội vàng nói: "Cảm ơn."

Cô nhóc cũng ngọt ngào nói theo: "Cảm ơn chị ạ."

Kiều Hạ cười cười, nói với người bán hàng bán một cái bánh crepe sầu riêng, rồi ra khỏi cửa hàng đồ ngọt.

Quả nhiên, muốn giúp người làm niềm vui thì phải trả một cái giá lớn. Kiều Hạ về đến nhà, đưa cái bánh crepe sầu riêng cho Tiêu Tiêu, cô nàng nhìn thấy không phải là mùi vị mình mong chờ, khuôn mặt tươi cười trong nháy mắt biến thành gương mặt của bà già bị thiếu tiền điện.

Kiều Hạ giải thích nguyên nhân đơn giản cho cô nàng nghe, cô chỉ nói tiệm đã bán hết bánh rồi, bỏ qua chuyện người thanh niên và cô nhóc dễ thương. Cô biết, loại sinh vật như Tiêu Tiêu, chỉ cần nghe đến chuyện liên quan đến người khác phái, lòng hiếu kỳ sẽ bùng nổ, tính nhiều chuyện sẽ nổi lên.

Cô kiểm tra Lăng Hàn, xác định tên nhóc này không đại tiểu tiện khắp nơi trong phòng mới ôm nó đến phòng khách xem TV.

Bánh crepe sầu riêng cũng không thể bịt miệng của Tiêu Tiêu, cô ấy nhìn cô đầy ghét bỏ: "Chó nô (1)."

(1) Chó nô: nô lệ của chó.

Kiều Hạ:...

Âm báo nhắc nhở tin nhắc QQ vang lên cắt ngang cuộc tranh luận của Kiều Hạ và Tiêu Tiêu, cô cầm điện thoại di động lên xem, là tin nhắn của bạn tốt.

[Thanh Thanh Tử Câm]: Chị dạy kèm có thuận lợi không? _(:3ゝ∠)_

[Tôi là Hạ Hạ]: Ok lắm, chị vừa về đến nhà này.

[Tôi là Hạ Hạ]: Đúng rồi, hôm nay chị còn gặp một anh chàng đẹp trai nữa, đúng là vô cùng may mắn luôn (*/w╲*)

[Thanh Thanh Tử Câm]: Anh ta rất đẹp trai sao? (*/w╲*)

[Tôi là Hạ Hạ]: Là một chàng trai ấm áp như ánh mặt trời, nhưng tiếc là có con rồi, con cũng có thể gọi cha rồi. [bi thương]

[Thanh Thanh Tử Câm]:...

Đối phương gửi qua một chuỗi im lặng tuyệt đối rồi không còn tin tức gì nữa, Kiều Hạ gửi thêm vài tin nữa, cũng không thấy đối phương đáp lại, cô nghĩ rằng đối phương có chuyện gì đó nên off rồi.

Cô còn định chia sẻ những chuyện thú vị hôm nay nữa mà...

Dáng vẻ mất mát của Kiều Hạ đều bị Tiêu Tiêu nhìn thấy, lòng nhiều chuyện của cô ấy được khơi dậy, Tiêu Tiêu dùng giọng điệu quái gở mở miệng: "Tiểu mỹ nhân bị công tử nhà nào đó bỏ rơi rồi..."

Kiều Hạ liếc cô nàng một cái: "Lúc ăn không được nói chuyện, lúc ngủ không được lên tiếng."

Tiêu Tiêu:...

Bên kia thành phố A, một thanh niên ngồi trước máy tính, trên tay cầm một cái gương nhìn trái nhìn phải, nhỏ giọng lầm bầm: "Mình cũng đâu có già như vậy."