Nghe Nói Ngươi Muốn Cưới Ta?

Chương 29: Duyên phận bắt đầu từ một con mèo



Bên đường trồng rất nhiều cây ngô đồng cho nên mỗi khi đi học Bạch Vi thường đi dọc theo dưới hàng cây, lá cây xào xạc đem đến không khí mát lạnh giữa khí trời oi bức.

Từ tiểu khu đến trường học cũng không phải rất xa, Bạch Vi thế mà ngày nào cũng đi trước 30p bởi vì nàng muốn cho mèo con ăn.

Mèo con gầy yếu đến mức vuốt ve cũng có thể chạm đến xương gồ lên, Bạch Vi lần đầu tiên nhìn thấy nó là khi nàng đạp xe về nhà, mèo con chạy ra từ bồn cây hai mắt nhìn chằm chằm nàng. Bạch Vi khi ấy cũng không có ý làm gì hết không biết sao lại dừng xe lại giữa đường xem nó.

Chắc nó nhận ra nàng cũng không gây hạo gì nên ngoan ngoãn ngồi bên kia ngẩn đầu kêu "Meo meo".

Bắt đầu từ lúc đó Bạch Vi lại có nhiệm vụ chăm sóc bé mèo này. Mẹ nàng sức khỏe không tốt nên nàng không nghĩ đến việc mang bé về nhà vậy chỉ có thể mỗi ngày mang theo đồ ăn cho bé. Được Bạch Vi chăm sóc bé mèo cũng đã có chút thịt lúc ôm vào lòng vô cùng thoải mái.

Hôm nọ trời mưa rất lớn, Bạch Vi không yên tâm nghĩ thầm hôm nay cứ ôm bé về nhà một ngày. Khi Bạch Vi chạy đến căn cứ bí mật cũng chẳng tìm thấy bóng dáng của mèo đâu.

Bước qua thêm một vũng nước đọng làm ống quần đồng phục ướt thêm, thường ngày Bạch Vi sớm đã ghét bỏ nhưng là hiện tại nàng không có tâm tư nghĩ về việc này nữa.

Tìm tất cả ngõ ngách cũng không nhìn thấy mèo đâu.

Mưa càng lúc càng lớn nàng cũng chỉ có thể tự an ủi rằng bé mèo đã đi kím chỗ trú nào đó khác rồi. Bạch Vi đứng hồi lâu đến khi sắc trời dần tối mới quyết định về nhà.

Mèo có chín mạng a cho nên nó nhất định sẽ bình an!

Mình chưa đặt tên cho nó nữa lần sau gặp lại nhất định phải ngắt hai cái má phính kia, nghiêm túc gọi tên cho nó nhớ.

Bạch Vi vừa bước chân nàng như có ảo giác thế mà nghe được tiếng mèo kêu.

Trong tiếng mưa lớn tiếng mèo kêu hết sức rõ ràng. Bạch Vi vội vàng hướng tới nơi phát ra âm thanh chạy tới.

Bạch Vi chạy đến một cái ngõ nhỏ tiếng kêu càng rõ ràng hơn, nàng không nghĩ ngợi gì hết chạy thẳng vào.

Tiếng bước chân dần chậm lại, Bạh Vi thấy rõ ràng một màn kia.

Một nữ sinh mặc đồng phục trung học dùng chân đạp lên mèo con nhà mình, nàng che chiếc ô trong suốt mặc dù không nhìn ra biếu tình nhưng so với tiếng mèo kêu thảm thiết Bạch Vi cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt người kia.

Một buổi trưa mỏi mệt cùng lo lắng lại nhìn thấy cảnh này hoàn toàn biến thành phẫn nộ.

Bạch Vi trầm mặt, ánh mắt sắc bén, nếu không phải nàng còn giữ lý trí Bạch Vi thật sự muốn cầm cục gạch đập vào người kia.

Khi Bạch Vi muốn lên tiếng ngăn cản thì đầu ngỏ bên kia xuất hiện một người mặt đồng phục giống mìn che một chiếc ô màu xanh dương.

Bạch Vi tim thắt lại, nàng nghĩ rằng đây là bạn học của nữ sinh kia. Lấy một địch hai kết quả chắc chắn là mình chạy không thoát.

Chỉ là Bạch Vi trăm triệu không nghĩ tới.

Người che ô màu xanh kia trục tiếp đá vào kẻ đang ngược đãi mèo. Khiến cho nàng đứng không vững té ngã xuống đất.

Sau đó chỉ nghe một giọng nói: "Dương Đồng lá gan không nhỏ nhỉ còn dám làm ra việc thế này?" Nói xong cũng không đợi đối phương phản ứng tiếp tục đá vào cẳn chân nàng.

Đối phương chật vật mà người kia chỉ lười biếng một tay cầm ô một tay đút vào túi tiếp tục lên tiếng.

"Hahahah hôm nay tôi đánh chị, có ngon thì về nhà mà mách cha mẹ đi. Nếu chị dám mách sau này gặp một lần tôi đánh một lần!"

Mặc dù mấy giọt mưa có làm nhòe đi tầm nhìn Bạch Vi nhưng nàng chỉ nhìn thấy được bống dáng của người ngược đãi mèo của mình chạy đi mất hút. Còn cái người kia chỉ đứng đó không biết làm gì nhìn chằm chằm mèo con.

Nàng cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì.

Bạch Vi định chạy tới cảm ơn nàng đã giúp lại phát hiện nàng cong lưng đặt cái ô màu xanh che đi mấy giọt mưa cho mèo.

Không đợi Bạch Vi kịp phản ứng người đó dùng tay che đầu chạy ra ngoài đầu hẻm

Bạch Vi như là một người đang xem kịch. Bạch Vi tưởng người kia chắc chắn vô cùng ôn nhu.

Tiểu miêu nhận ra mùi của Bạch Vi ngưng giãy dụa,, Bạch Vi ôm nó chạy tới bệnh viện thú y để bác sĩ xem qua, trong lúc đó tâm tư Bạch Vi vẫn còn dừng trên cô gái che ô xanh kia.

Nàng đi đến những chỗ những học sinh khác thường lui đến nhưng vẫn chưa gặp được nũ sinh ôn nhu kia.

Đến khi nàng nghe thấy tất cả học sinh trong ban đang thảo luận đến tên một người.

"Cậu biết không, Dương Đồng lại mang về giải thưởng bóng rổ cho trường mình rồi đấy!"

"Hôm đó tớ có đi xem trận đấu Dương Đồng là thật sự rất đỉnh!"

"Cậu nói xem, Dương Đồng có thích nữ sinh không nhỉ, hay tớ nên đi quyến rũ nàng?"

"Thôi đi, cậu không thấy nàng có bao nhiêu người vây quanh sao. Nghĩ sao người ta để mắt tới cậu."

Bạch Vi cắn bút, ngơ ngác hỏi thăm bạn học: "Dương Đồng là ai?"

Bạn học vẻ mặt bất đắc dĩ, tuy rằng nàng biết Bạch Vi một lòng chỉ nghĩ về học tập, không thích nghe bát quái nhưng không nghĩ tới học bá thật đúng là không thèm để ý đến chuyện gì khác.

"Dương Đồng là người học lớp bên cạnh còn là đội trưởng đội bóng rổ nữ trường chúng ta. Gần đây thành tích cậu ấy rất nổi bật." Nghe nói có thể sánh ngang với độ nổi của Bạch Vi.

Nếu nhớ không lầm cái người gọi là "Dương Đồng" kia hình như là mặc đồng phục của trường kế bên. Hẳn là không liên quan đến "Dương Đồng" này đâu nhỉ.

Nghĩ thông suốt xong Bạch Vi cũng không có hứng thú nữa, nói tiếng cảm ơn rồi tiếp tục đắm chìm vào tri thức.

Bạn học cùng nhịn không được mắt trợn trắng, học bá chính là học bá sức mạnh học tập thật khủng khiếp.

Ba năm sơ trung trong chớp mắt, Bạch Vi vẫn chưa tìm được nữ sinh ôn nhu kia. Cho dù trở thành thủ khoa đậu vào trường cao trung nhưng trong lòng vẫn cảm thấy tiếc nuối, cuối cùng cũng đã tốt nghiệp sơ trung rồi vậy là cơ hội tìm người kia sẽ càng khó hơn.

Hôm nay, lại là một ngày mưa.

Từ lầu hai đi xuống, những đóa hoa đọng lại những giọt mưa càng thêm lắp lánh. Bạch Vi đang chán chết đứng trước cửa phòng học đợi bạn.

Đột nhiên, nàng thấy một mạt màu xanh biển quen thuộc, Bạch Vi ánh mắt dõi theo nàng, nhìn từ phía sau lưng tất cả đều trùng khớp với thân ảnh trong trí nhớ nàng chỉ có đồng phục là khác.

Bạch Vi vui mừng khôn xiết, nàng hô một tiếng: "Bạn học kia ơi!"

Nàng dừng bước chân xoay người lại chỉ tay lên mặt, hỏi: "Cậu kêu tớ sao?"

Bạch Vi kinh ngạc, nàng không dự đoán được thế nhưng người kia là Dương Đồng....

Chắc là lại xuất hiện ảo giác.

"Tớ.. Tớ cảm thấy dù của cậu thật đẹp."

Dương Đồng không hiểu chuyện gì, bất quá vẫn là cười giải thích: "Đây là cây dù mẹ tớ đặt làm trên mạng này là hình ảnh mà ba tớ muốn in, là hình Loan Thành nè. À không tớ vẫn có một cây nhưng lần trước làm mất rồi. Nếu cậu thích vậy lần sau tớ nói tên cửa tiệm để cậu lại đấy tự làm nha."

Nàng mặt mày sáng sủa, cười rộ lên như từng ánh mặt trời lộng lẫy làm tan chảy trái tim người.

Bạch Vi đột nhiên khom lưng cười khẽ, thì ra người mình tìm kiếm đã luôn xuất hiện bên cạnh mình.

Dương Đồng bị tiếng cười nàng làm vui vẻ "Xin chào tớ là Dương Đồng." Tuy rằng lúc tân sinh viên cũng đã tự giới thiệu tên nhưng nàng vẫn muốn giới thiệu lại.

Chuyện này chắc là do đang nói chuyện với mỹ nhân.

Bạch Vi ngừng cười, ôn nhu nói: "Chào cậu tớ là Bạch Vi."

"Tớ biết cậu."

"Tớ cũng biết cậu."

Hai người không hẹn mà liếc mắt.

Ánh mắt giao nhau như mang theo một tầng điện lưu, truyền từ ngực đến tứ chi.

Bạch Vi che dấu cảm xúc, nói: "Tớ không quấy rầy cậu nữa, đi trước nhé."

"A... Ừm được, cậu đi cẩn thận nha."

Bạch Vi không dám nhìn ánh mắt như biết nói của nàng chỉ gật đầu nói: "Cậu cũng thế."

Thân ảnh của nàng thực mau hòa vào trong màn mưa, Dương Đồng cười mãi không thôi cô gái được gọi là đóa hoa cao lãnh kia cũng thật là dễ thương.

Bạch Vi vốn không biết chuyện chị họ Dương Đồng, nhưng cũng nhờ Quách Mỹ Đồng tất cả sự tình đều biết rõ ràng.

Cuối cùng Bạch Vi cũng biết được người ngược đãi mèo là ai.

Bạch Vi từ trong suy nghĩ trở lại, nhìn trên màn hình là khuôn mặt thanh tú nàng cười "Tớ nghe Mỹ Đồng nói chị họ cậu cũng tên là Dương Đồng." Nàng che giấu một đoạn chuyện cũ.

Dương Đồng gật đầu: "Tớ đã nói mà, chắc chắn là Quách Mỹ Đồng nói chuyện này ra. Vậy cậu muốn nghe chuyện giữa chúng tớ không?"

Bạch Vi nhớ tới hành động ngày đó nàng đánh Dương Đồng, xuống tay không niệm tình có phải quan hệ thân thích hay không. Vậy không cần đoán đều biết Dương Đồng cùng chị họ không có quan hệ tốt gì.

"Đừng nói nữa, không có gì quan trọng."

"Cũng đúng." Dương Đồng tán đồng.

"Đồng đồng, hôm nào dẫn tớ qua ra mắt ba mẹ đi." Bạch Vi đột nhiên nói đến chuyện gặp cha mẹ.

Dương Đồng tất nhiên sẽ không phản đối, đáy mắt toàn là sủng nịch, "Được, tớ dẫn cậu đi."

"Ừm!"

*

"Ba, ba tìm chú mượn tiền chưa?"

"Mượn mượn, cô chính là quỷ đòi mạng!" Nếu không phải yêu thương đứa con gái này hắn đã sớm cho nàng một cái tát.

Dương Đồng nhìn ba mình như vậy không biết nên làm sao, đáy mắt hiện lên một tia không kiên nhẫn. Nếu như chú là ba mình thì tốt rồi nếu không hiện tại cũng không đến mức muốn kết hôn còn phải đi vay tiền!

"Ba, con mặc kệ. Trước khi kết hôn con phải có được một cái nhà!"

"Được rồi! Muốn nói mấy lần nữa? Có phải cô ghét bỏ người cha này là kẻ vô dụng không? " Hắn trừng mắt một đôi mắt che kín tơ máu, thoạt nhìn phi thường hung ác.

Dương Đồng rụt cổ, dậm dậm chân, nổi giận đùng đùng trở về phòng.

"Mẹ nó, cũng biết hành người khác lắm. Cô có bản lĩnh thì tự đi mua đi, đi làm cũng đã mấy năm rồi cũng không tích góp được bao nhiêu tiền giờ lại quay lại hành hạ lão già này!"

Dương Đồng che mặt không thèm nghe cha mắng, vẫn là muốn nhanh kết hôn như vậy có thể thoát khỏi cái gia đình này!

Nàng chịu hết nổi nơi này rồi!

Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay ngủ không được, cho nên mở đèn gõ vài chữ. Bên ngoài đang mưa nghe tiếng thật là an tâm. Các tiểu thiên sứ, ngủ ngon.