Nghe Nói Sếp Thích Tôi?

Chương 8: Người đó là sếp?



Tiêu Quân ngồi ở nhà hàng của khách sạn. Anh mặc một bộ âu phục màu xám, từng đường nét vô cùng tinh xảo. Gương mặt hơi nghiêng, góc nghiêng này hoàn mỹ như tạc.

Anh vừa đứng dậy, đồ ăn đã được mang đến trước mặt:

“Chào sếp ngày mới. Tôi không biết sếp thích ăn gì. Đành chọn đại vài món.”

Hoàng Thiên Kim nở nụ cười. Cô mặc chiếc váy màu đen bó sát khoác áo len trắng ở ngoài, bộ dạng này giống như đi nghỉ dưỡng.

Tiêu Quân nhìn qua cô một lượt sau đó nhìn vào thức ăn. Anh chọn một đĩa cơm chiên rồi ăn. Ăn xong vừa vươn tai, Hoàng Thiên Kim đã đặt ly nước vào tay anh.

“Cảm ơn.”

Anh uống xong, Hoàng Thiên Kim lại mang máy tính bảng đa năng đến cho anh.

“Sếp, hợp đồng nguyên vật liệu tôi đã xem qua. Đã chỉnh sửa theo yêu cầu của sếp. Anh xem qua một chút.”

“Ừ.”

Tiêu Quân nhận lấy máy tính bảng từ tay cô. Vừa mở ra đã thấy ảnh nền chính là hình cô và bạn trai.

Anh ngồi chéo chân, đem máy tính bảng ném về phía Thiên Kim:

“Không cần. Một chút cô lái xe. Tôi sẽ xem trên máy tính của mình.”

“Sếp anh bảo không giao mạng sống của mình cho người khác?”

“Tôi là sếp hay cô là sếp?”

Anh nói xong còn không đợi cô ăn hết đã đứng dậy rời đi.

“Tôi cho cô 2 phút. Không ăn xong, cô tự mình đến.”

“Có phải vì mình giành phòng của sếp nên mới như vậy?”

Hoàng Thiên Kim nhét mẩu bánh mì nhỏ vào miệng rồi gom tài liệu, túi xách, máy tính chạy theo Tiêu Quân.

“Sếp… đợi tôi.”



Họp ở công ty đối tác đến tận chiều. Tổng giám đốc công ty có mời hai người ăn cơm tối tại một nhà hàng ven biển.

Vì sự nhiệt tình của đối tác, Tiêu Quân rõ ràng không thể từ chối. Lúc lái xe đến nhà hàng, Tiêu Quân ngồi phía sau có căn dặn:

“Chúng ta chỉ đến ăn. Nếu có mời rượu, cô đừng uống.”

Hoàng Thiên Kim vui vẻ: “Sếp không sao. Tửu lượng của tôi cũng khá lắm!”

“Khá thật sao? Nếu không có thể nhận nhầm người?”

Hoàng Thiên Kim vì né chiếc xe đang đi ngược chiều. Cô không nghe được lời Tiêu Quân nói.

Hơn nữa, điện thoại của cô đang đổ chuông vì cú lách vừa rồi đã ngã xuống ghế lái bật loa ngoài.

“Hoàng Thiên Kim, tiểu thịt tươi hôm trước đã lên giường với cậu. Bây giờ tớ sẽ nói cho cậu nghe đó chính là.”

Hoàng Thiên Kim thắng xe.

“Đừng. Tiểu Vy tớ đang đi chung xe với sếp.”

“Khặc khặc. Vậy thì sao. Cậu đâu có bật loa ngoài.”

Hoàng Thiên Kim gấp gáp chặn lời nói của Tiểu Vy:

“Đừng. Tớ bật loa ngoài.”

“Tớ không tin. Nếu bật loa ngoài thì sếp phải lên tiếng chứ?”

“Vậy tôi nói cho cậu biết tiểu thịt tươi chính là.”

“Tiểu Vy? Chúng tôi đang trên đường đi gặp đối tác.”

Tiểu Vy ở bên kia điện thoại thất kinh.

“Tút… Tút…”

Tiếng điện thoại ngắt ngay lập tức.

Tiêu Quân ngồi ở phía sau, thông qua gương chiếu hậu, sắc mặt vẫn như cũ. Cô thật sự mất mặt quá. Muốn tìm một chỗ để trốn vào. Còn không biết sếp sẽ nghĩ gì về mình. Sẽ đánh giá mình thế nào? Chân mày cô cau lại, căng thẳng.

Tiêu Quân im lặng, lâu lâu lại ngẩng mặt nhìn Hoàng Thiên Kim:

“Tập trung lái xe một chút.”

“Dạ sếp!”

Lái xe một lúc đã đến nơi, nhà hàng nằm ở vị trí sát biển. Trang trí theo phong cách Á- Âu kết hợp. Ánh đèn vàng tạo nên không gian ấm cúng, vật liệu bằng gỗ gần gũi với thiên nhiên.

Ngoài trời đang mưa lất phất, sóng biển vỗ liên tục vào bờ mà nhà hàng lại ở sát biển.

Có phải quá mạo hiểm rồi không?

Phục vụ của nhà hàng cung kính: “Xin chào, mời hai vị đi bên này.”

Tiêu Quân và Hoàng Thiên Kim được dẫn vào phòng VIP. Tại đây là phòng kính có thể nhìn ra biển. Nhưng với thời tiết này chỉ thấy những con sóng hung dữ đánh ập vào dường như muốn phá vỡ lớp kính bảo vệ. Hoàng Thiên Kim e ngại ngồi xuống.

Tô tổng phía bên kia nhìn Thiên Kim, khoé miệng nhếch lên cười:

“Sao nào? Nếu em thấy sợ có thể qua đây ngồi với anh.”

Thiên Kim xua tay: “Không cần. Ở đây được rồi.”

Tô tổng đứng dậy, ông ta cầm ly rượu đi qua chỗ Thiên Kim đang ngồi. Tay cố tình chạm vào vai của Thiên Kim rồi nhìn về phía Tiêu Quân:

“Mời Tiêu tổng một ly.”

Tiêu Quân ngồi tựa ghế thoải mái, lưng hơi ngả về sau.

“Tô tổng thật biết cách chọn. Nhưng mà nói chuyện có thể đừng động tay?”

Tô tổng mặt như bị xịt keo: “Ôi chao. Tôi không cố ý.”

Hoàng Thiên Kim đứng dậy. Cô nâng ly rượu ở trong tay uống cạn:

“Ly này xem như tôi mời Tô tổng.”

Người đàn ông cười cười: “Được. Vậy một ly nữa nhé.”

“Dạ.”

Tô tổng trở về vị trí của mình, liên tục nháy mắt bảo phục vụ rót rượu cho hai người trước mặt.

Điện thoại trong túi Thiên Kim run lên. Đó là tin nhắn của Tiểu Vy:

“Thiên Kim mình xin lỗi. Tiểu thịt tươi hôm trước là sếp mới của chúng ta. Hôm đó bên phòng kinh doanh đã gặp được sếp. Bọn họ cố tình bày ra trò này. Tớ xin lỗi.”

Vừa đọc xong tin nhắn, điện thoại trong tay Thiên Kim rơi xuống. Cô lúc này thật sự không dám đối mặt với Tiêu Quân.

Nếu như sếp đã biết. Vậy tại sao không hỏi? Sao lại còn giả vờ như vậy? Hay sếp cũng uống say giống cô?

Hàng ngàn câu hỏi lượn qua lượn lại trong đầu cô. Phục vụ ở bên cạnh cứ nâng ly rượu đến, vô thức Hoàng Thiên Kim uống hết ly này đến ly khác.

Tiêu Quân cũng uống không ít. Thấy Thiên Kim uống khá nhiều. Anh nắm tay cô đứng dậy:

“Xin lỗi Tô tổng. Chúng tôi xin phép.”

“Không được. Vậy là không nể mặt tôi rồi.”

Tiêu Quân muốn đi nhưng bị phục vụ ngăn lại. Anh tức giận lấy chai rượu ở trên bàn uống ừng ực. Sau đó trút ngược chai rượu xuống, không có một giọt rượu nào rơi ra.

“Như vậy được chưa Tô tổng?”

Thấy thái độ dứt khoát của Tiêu Quân, lão Tô đứng dậy vỗ tay:

“Được. Được. Xin mời.”

Hắn ra hiệu cho phục vụ nhường đường cho Tiêu Quân. Tiêu Quân cứ thế kéo Thiên Kim ra khỏi nhà hàng.

Ra đến ngoài cửa Hoàng Thiên Kim hất tay Tiêu Quân:

“Tại sao?”

Ngoài trời mưa đang rơi rất nặng hạt. Gió tạt vào như muốn cuốn bọn họ bay đi. Tiêu Quân bực bội, anh quát cô:

“Tại sao cái gì? Mau vào trong xe đi.”

Cô vẫn đứng yên không nhúc nhích, đôi mắt ươn ướt ngấn lệ.

“Tối hôm đó có phải là sếp?”

“Hoàng Thiên Kim, cô nói gì tôi không hiểu?”

“SẾP?”

Hai người họ nhìn nhau. Rất rõ ràng câu trả lời nằm trong mắt của Tiêu Quân. Bước chân cô lùi về sau.

Tiêu Quân cười khẩy: “Là tôi khiến em thất vọng thế sao?”

Hoàng Thiên Kim lắc đầu.

“Vậy bộ mặt đó của em là thế nào?”

“...”

“Hoàng Thiên Kim, em đã lớn như thế rồi. Phải chịu trách nhiệm trước hành động của mình. Vậy cho nên em cứ xem như chưa có việc gì là được. Tôi sẽ không để tâm.”

Thiên Kim chảy nước mắt, lặp lại từng chữ: “Không có gì sao?”, khóe miệng cô cố rặn ra nụ cười:

“Đó là lần đầu tiên của tôi. Đáng lý ra phải dành cho chồng sắp cưới.”

“Đó là chuyện của em. Tôi làm sao có thể biết mà quản?”

“Anh nói vậy là có ý gì?”

Tiêu Quân khó chịu anh cố gắng hít thở cố kìm nén. Tay nắm lấy cổ tay cô nhét vào trong xe:

“Thiên Kim, em nói lý lẽ một chút."

"Tôi không lý lẽ khi nào? Rõ ràng đêm đó tôi rất say."

"Thôi được rồi. Chúng ta về khách sạn trước.”

Thiên Kim hất tay: “Tôi không muốn đi.”

Tiêu Quân tức giận trước sự vô lý của cô.

“Được. Vậy em cứ ở đây.”

Tiêu Quân nói xong mặc kệ trời mưa, mặc kệ cô đứng đó, anh vào trong xe đạp ga rời đi.

Cô chẳng qua chỉ là thư ký do công ty tuyển mà thôi. Chuyện của cô rõ ràng không liên quan đến anh.