Nghe Nói Thái Hậu Với Thái Hậu Là Thật Sao

Chương 12: Tỷ tỷ, ngươi cắn ta một cái đi



Khương Xu bối rối, nghĩ lại liền thấy rùng mình.

Cái dấu răng răng từ đâu mà đến? Nàng vậy mà hoàn toàn không có ấn tượng!

Chẳng bao lâu, trong đầu Khương Xu hiện lên lần trước Thích Trường Ninh lúc ẩn tật phát tác, hình ảnh đối phương nức nở cắn nàng...

Người duy nhất nàng biết có sở thích cắn chính là Thích Trường Ninh!

Cái quái gì đang xảy ra vậy... Cái này sẽ không phải là Thích Trường Ninh đang ngủ cắn nàng, để vu khống nàng không thủ tiết cùng người yêu đương vụng trộm, làm ô uế cung đình đi?!

Khương Xu càng nghĩ càng nhận ra đây là một khả năng, nghĩ đến lại có cảm giác như bệnh tim của mình sắp trở lại, người phụ nữ này thật sự rất độc ác!

Ngay lúc nàng kinh hồn bạt vía, gương mặt xinh đẹp của Thích Trường Ninh ở gần trong tầm mắt, khóe miệng hiện lên nụ cười lạnh lẽo.

"Tại sao không nói gì? Giải thích của ngươi đâu?"

Khương Xu không thể nói đối tượng nghi ngờ của nàng chính là Thích Trường Ninh. Nàng thực sự không nói nên lời, chỉ có thể chậm rãi nuốt một ngụm nước bọt đắng chát, quyết định chịu đựng, đôi mắt nàng dời sang chủ đề khác, bất đắc dĩ nói: "Tỷ tỷ, ngươi không phải dùng gậy đánh muốn đánh ta sao? Vẫn là dùng gậy đánh trước đi!!"

Dứt lời, nàng chủ động xoay người sang chỗ khác, đang muốn nằm xuống, liền nghe Thích Trường Ninh chậm rãi nói: "Việc này nếu là ngươi không cho một lời giải thích, thì không chỉ là mười đòn mà còn hơn thế."

Khương Xu: "..."

Cái nữ nhân xấu xa này được nước làm tới, được voi đòi tiên, chính là nghĩ không muốn tha nàng!

Tượng đất còn có ba phần tính tình, mặc dù trong lịch sử nàng là bị cái nữ nhân xấu xa Thích Trường Ninh hại cho chết, nhưng cũng không thể chết vì thủ đoạn vụng về giống diễn xiếc như vậy!

Khương Xu không thèm đếm xỉa, vạch trần âm mưu của Thích Trường Ninh! Coi như Thích Trường Ninh thẹn quá hoá giận đem nàng bóp chết thì nàng cũng chịu!

Khương muội ngồi dậy.

Mặc dù lần trước Thích Trường Ninh cắn nàng là bởi vì ẩn tật bị động chạm, nhưng nàng đã có loại yêu thích này là cắn người, nên sự thôi thúc trong máu thịt của nàng sẽ không thay đổi.

Nàng thật nhẫn tâm và độc ác.

Dưới cái nhìn đầy nghi ngờ của Thích Trường Ninh, nàng đột nhiên giật ra vạt áo của mình bằng đôi tay run rẩy!

Ánh mắt Thích Trường Ninh rung động. Khương Xu chỉ tay, kéo chiếc váy gấm lụa màu hồng nhạt của nàng xuống, vạt áo nửa mở, dần dần lộ ra bờ vai trái trắng nõn như châu ngọc mượt mà. Thậm chí bởi vì vừa mới ma sát còn hiện ra một chút màu hồng, mơ hồ có ẩn ý dụ hoặc. Cũng không biết là bởi vì căng thẳng hay vì nguyên nhân gì khác mà Khương Xu cử động mạnh đến mức, vạt áo mở ra hơi lớn, cảnh xuân trước ngực đều lộ ra ngoài.

Nhưng tất cả những thứ này Khương Xu cũng không có chú ý, đôi môi thanh tú của nàng nhẹ nhàng đóng mở, có chút run rẩy cầu xin.

"Tỷ tỷ, ngươi cắn ta một cái đi."

Ánh mắt Thích Trường Ninh bỗng ảm đạm, càng phát ra lên đến thâm thúy. Nếu như nhìn kỹ, có thể phát hiện nàng ấy đang nhìn nàng không chớp mắt.

Đôi mắt Khương Xu chạm vào nàng, tim nàng chợt thắt lại. Nàng đột nhiên cảm thấy có chút hối hận, chưa kịp suy nghĩ thì Thích Trường Ninh đã vươn cánh tay dài ra ôm lấy eo người kia, ép cả người nàng vào góc giường, khiến nàng bất lực không nơi nào để trốn thoát.

Khương Xu còn chưa kịp giãy giụa, Thích Trường Ninh đã vùi đầu vào cổ nàng, hơi thở nóng hổi phả vào da thịt nàng, nhuộm đỏ vành tai Khương muội.

Khương Xu không thể nào mà tìm lý trí của mình về lại được.

Mặc dù cái tư thế này, tình huống này có chút kỳ quái, nhưng Thích Trường Ninh hẳn là lập tức nhịn không được, hiểu được rằng người kia sắp muốn cắn nàng!

Khi đó nàng sẽ có thể so sánh hai vết răng, bằng chứng sẽ có tính thuyết phục, khiến Thích Trường Ninh không còn lời bào chữa nào!

"Ư..."

Quả nhiên môi Thích Trường Ninh dời xuống, nàng ấy cắn vai trái nàng, có cảm giác đau nhẹ gần như không đáng kể. Nàng có thể cảm nhận rõ ràng là đôi môi và lưỡi nóng bỏng của người kia dính sát lên người nàng. Cắn thì cắn sao mà còn...

Kỳ lạ, thực sự quá đỗi kỳ lạ!

Đã đạt tới mục đích, Khương Xu chỉ muốn đem người này đẩy ra nhanh lên. Nàng dùng tay chân kết hợp, trước khi đẩy hai lần, nàng cảm thấy môi và răng của người kia rời khỏi vai mình, theo sau là lời nói trầm thấp thở hổn hển, giọng nói có chút lạnh lùng.

"Ai gia không phải là nơi ngươi có thể đến và đi chỉ trong chốc lát sao? Ngươi..."

Xong đời rồi.

Sắc mặt Khương Xu tái nhợt, Thích Trường Ninh cắn đến nghiện rồi.

Nàng quả nhiên có sở thích cắn người!

Nhưng bây giờ cũng không phải thời điểm cùng nàng lề mà lề mề nói nhảm!

Giờ phút này sắc mặt Thích Trường Ninh sáng tối khó lường, cặp mắt phượng kia xinh đẹp âm thầm đan xen, bị ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm như vậy, Khương Xu gần như căng thẳng đến khó thở.

Nàng lại cúi đầu, nghĩ đến việc cắn lần nữa.

Phút chốc Khương Xu quay đầu đi, dùng ngón tay ngọc thon dài che miệng, ngăn cản môi rơi xuống, đồng thời vội vàng nói: "Tỷ tỷ, sao ngươi có thể cố ý hãm hại ta? Nếu không tin thì nhìn xem ở hai vết răng trên vai muội, chúng có giống hệt nhau không?!"

Dũng khí nàng dâng lên thật lớn mới khiến cho lời chất vấn này nói ra. Sau khi hỏi xong, nàng dùng dũng khí này mở mắt, lại phát hiện Thích Trường Ninh trước mặt không thẹn quá hóa giận như trong tưởng tượng, cũng không có giận dữ, mắt phượng giống như cười mà không phải cười. Nàng ấy nhìn nàng bằng ánh mắt trần trụi như thể nàng không mặc quần áo.

Khương Xu chính là do dự một chút, run rẩy rút tay đang che môi nàng lại.

Thích Trường Ninh cười lạnh nói: "Sao có thể có hai vết răng?"

"Hả???"

Khương Xu nghiêng đầu nhìn về phía bả vai của mình, chỉ chỉ có một vết răng thật sâu – vết cắn vừa rồi của Thích Trường Ninh.

"Còn cái dấu trước kia đâu?!"

Nàng không thể tin được.

"Ngươi là đồ ngốc sao?" Thích Trường Ninh bĩu môi, "Dấu răng cũng không phải là vết thương, lâu như vậy đã biến mất, không còn dấu vết."

Không thể nào!

Quả thực Thích Trường Ninh đem mình coi như một kẻ ngốc không bằng. Với dấu răng có chiều sâu như vậy, không thể nào trong khoảng thời gian ngắn như vậy sẽ không còn dấu vết!!

Khương Xu có chút tuyệt vọng, chứng cứ chưa bắt được, nàng còn một phen chất vấn Thích Trường Ninh, đời này coi như là bỏ, nàng xong đời rồi! Chuyện gì xảy ra với dấu răng bị mất cũng quanh quẩn trong lòng, khiến nàng không hiểu.

"Cho nên ngươi để ai gia cắn ngươi, chính là vì vu oan vu hãm ai gia, có đúng không?" Giọng Thích Trường Ninh lạnh lùng, ngữ khí chậm rãi, nhưng bên tai Khương Xu lại như một cơn gió hung ác, khiến nàng rùng mình.

"Đã như vậy, tội tăng thêm một bậc, ai gia nên làm như thế nào để phạt ngươi? Ngươi nói xem..." Nụ cười vui vẻ trên môi Thích Trường Ninh chậm rãi cứng đờ, trong mắt trợn tròn.

Khương Xu nghe nàng nói, càng nghe càng tuyệt vọng, chỉ cảm thấy mình gần mộ thêm một đoạn rồi. Sau vài lần hành động bay nhảy, nàng vẫn sẽ chết, nàng không thể làm chuyển biến số phận của nàng... Thời cổ đại không có cái chết an bài, cho dù nàng chết như thế nào, khi chết chắc chắn sẽ rất đau đớn, phải không? Huống chi Thích Trường Ninh còn có hận thù cũ mới với nàng, nàng ấy sẽ không bao giờ cho nàng hạnh phúc!

Nghĩ đi nghĩ lại, sống mũi khương Xu cay cay, nước mắt trào ra trong mắt, chậm rãi trượt xuống khuôn mặt trắng nõn mềm mại của nàng.

Nàng còn bị Thích Trường Ninh bóp lấy eo, thân thể nhỏ nhắn bị người kia nhốt vào một góc, bởi vì không gian chật hẹp nên một nửa cơ thể bị nàng nhốt vào trong ngực, nàng khóc thầm trong lòng.

Ánh mắt Thích Trường Ninh sửng sốt, tay chậm rãi giơ lên, chạm vào giọt nước mắt lạnh buốt nơi khóe mắt nàng

Giọng nàng run rẩy không thể nhận ra.

"Tại sai lại khóc?"

Khương Xu bi thương bị hòa tan, lửa giận cứ chiếm bên trên gió, tại sao phải quan tâm nhiều đến người sắp chết như vậy, nàng tức giận hất tay mình ra.

"Hiện tại rốt cục bắt được ta, ngươi muốn trừng phạt ta, giết chết ta. Vì cái gì còn hỏi vì sao ta khóc? Người sắp chết, vì sao không cho người ta khóc?!"